Editor: Nguyễn Yên Thương
Sáng sớm.
Ánh sáng mặt trời tươi sáng.
Ức Ức không hề quấy rầy mọi người, cậu lặng lẽ xuất phát.
Bởi vì ba và mẹ kết hôn, nhất định đã có rất nhiều người ước ao ghen tị, cho nên đêm qua, Ức Ức và ba mẹ đi xung quanh vài vòng ngoài phòng ngủ, không ngờ nhận được một thư khiêu chiến ngoài ý muốn.
Là một người phụ nữ xa lạ gửi thư khiêu chiến cho mẹ.
Ức Ức không nói cho mẹ cậu biết, cậu cho rằng mình có thể giải quyết chút chuyện nhỏ này, hiện tại mẹ và ba đang bận rất nhiều việc vì hai người đang chuẩn bị lễ kết sắp tới, cho nên cậu quyết định chia sẻ một chút chuyện nhỏ giúp mẹ mình.
Cho nên sáng sớm hôm nay, cậu liền rời khỏi Tiểu Lâu (tên gọi căn phòng của Ức Ức), đi đến địa chỉ được viết trong thư khiêu chiến. Cậu đi vô cùng sớm, nhưng mà cậu không có ra mặt, mà là núp ở một bên.
Nơi này là một quán rượu vắng vẻ, Ức Ức ngồi ở trong phòng, quan sát xung quanh.
Chỉ chốc lát, vị nguyên lão và con gái dien;dan;le;quy;don đã tới quán rượu này, hai người đẩy cửa đi vào, nhìn xung quanh một chút, tìm một cái góc nhỏ ngồi xuống chờ Bạch Tuyết.
Hôm nay cô chọn lựa quán rượu này để khiêu chiến với Bạch Tuyết là có mục đích của cô.
Đợi được một lát, vẫn không có người nào đến. Không nhịn được liền bưng lên một ly rượu uống một hớp.
Chẳng lẽ Bạch Tuyết không dám tới. Hừ! Không có lòng can đảm như vậy mà có thể xứng làm người phụ nữ của Lang Vương sao!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Bạch Tuyết vẫn không đến. Đừng nói là bóng người, ngay cả ma quỷ cũng không có! ở trong lòng Tiểu Yêu nữ bắt đầu khinh thường Bạch Tuyết.
Cô vừa mới chuẩn bị đứng dậy rời đi, cửa phòng gian trong được mở ra, từ bên trong đi ra một......
Thiếu chút nữa con ngươi của cô cũng rớt ra, không thể ngờ một đứa bé lại đi từ bên trong ra!
Một đứa bé?
Tiểu Yêu nữ chợt nghĩ đến lời ba mình có nói qua Lang Vương và Bạch Tuyết sinh ba đứa bé, trên người đứa bé này không có yêu khí, là nó, nó chính là một trong ba đứa bé kia, một nữa bên trong nó chính là người phàm.
Thấy Ức Ức đi ra, Tiểu Yêu nữ cũng sợ hết hồn, thằng nhóc này và Đại Vương thật là giống nhau như đúc, chẳng qua là khác nhau lớn nhỏ.
Nhìn kỹ một chút, không những chỉ có ngũ quan giống nhau, mà ngay cả khí thế vương giả trên người đều giống Đại Vương như đúc, cái loại ánh mắt lạnh lùng đó, bén nhọn nhìn cô. Mím chặt đôi môi đều thể hiện rằng không thể xâm phạm.
"Chào bà." Trên mặt Ức Ức không hề nở nụ cười, âm thanh cũng không phải lạnh lùng bình thường.
Đi tới ngồi xuống đối diện với Tiểu Yêu nữ.
"Đến đây đã lâu rồi sao?" Ức Ức lạnh giọng hỏi, khiến Tiểu Yêu nữ thật chấn động.
"Không có!" Tiểu Yêu nữ phục hồi tinh thần lại, nhìn lại bé trai đang ngồi ở đối diện, tại sao oán khí trong lòng không thoát ra được, giống như bị lãnh khí trên người thằng nhóc này bị đóng băng vậy.
"A, ngồi đi......" Dáng vẻ Ức Ức giống như tiểu đại nhân đưa tay nhỏ bé ra xin mời Tiểu Yêu nữ ngồi xuống, nếu như người phụ nữ này hẹn mẹ gặp mặt ở chỗ này, chắc hẳn lần khiêu chiến này không phải là dùng vũ lực. Cho nên cậu lấy lễ đón tiếp, Ức Ức cũng biết điều này. Mẹ vẫn dạy bảo bọn họ mọi việc phải lấy lễ đón tiếp, dienndannleequyydonn không phải không còn cách giải quyết nào thì không thể đánh. Cậu vẫn ghi nhớ trong lòng.
Lúc này, Tiểu Yêu nữ mới phát hiện thì ra mình lại bị thằng nhóc này làm cho hoảng sợ mà đứng lên, vội vàng ngồi xuống.
"Bạch Tuyết đâu? Tại sao cô ta lại không tới?" Tiểu yêu nữ hỏi.
"Tôi chính là con trai của Bạch Tuyết......, có việc gì thì cứ nói với tôi, bao gồm cả khiêu chiến." Ức Ức bén nhọn đáp trả.
Suýt nữa thì Tiểu Yêu nữ từ té từ trên ghế xuống, giọng điệu của thằng nhóc này thật lớn!
Lời ba cô nói đều là sự thật, thằng nhóc này rất ngông cuồng và cũng rất kiêu ngạo.
Cô không thể tin được cái thằng nhóc này lại dám đến nghênh chiến, nó còn không biết cô đang khiêu chiến điều gì, vậy mà nó cứ chạy tới như vậy.
"Nhóc đây là đang nói đùa sao! Người tôi khiêu chiến là mẹ của nhóc, không phải là một thằng nhóc còn chưa dứt sữa mẹ."
"Tôi cũng không nói đùa." Đột nhiên Ức Ức đứng lên, đi tới bên cạnh Tiểu Yêu nữ, nhìn nàng sắc bén, sâu kín nói: " Hiện tại mẹ của tôi rất bận rộn, loại chuyện nhỏ này thì tôi có thể giải quyết. Khiêu chiến cái gì? Nói nhanh đi, tôi còn muốn trở về giúp đỡ mẹ và ba chuẩn bị phòng tân hôn nữa! Chẳng lẽ bà không biết ba tôi muốn kết hôn với mẹ sao, mẹ còn nói bọn họ là những người duy nhất trên đời có thể lấy rượu mừng của con cái."
Sắc mặt của Tiểu Yêu nữ thay đổi, khí thế trên người của đứa bé này thật là mạnh mẽ, làm cho cô có chút hoảng hốt.
"Nhóc bao nhiêu tuổi rồi?" Tiểu Yêu nữ nhìn đứa bé tò mò hỏi, đứa bé này nhìn có vẻ tối đa cũng chỉ khoảng hai ba tuổi mà thôi, làm sao có thể nói chuyện sắc bén như vậy chứ.
"Chưa tới năm ngày nữa, tôi đã đi tới thế giới nơi này được ba tháng." Ức Ức đi về phía bên cửa sổ, nhìn ra phong cảnh phía ngoài.
Chính cậu cũng không có nghĩ đến ba người bọn cậu sẽ không giống những người khác như vậy, mới sinh ra được ba tháng, chỉ mới ba tháng mà đã có thể lớn nhanh giống như là đứa bé ba tuổi.
Tiểu Yêu nữ không nghĩ tới đứa bé này sẽ nói như vậy, rất hoảng sợ.
"Uổng phí cho sự thông minh của nhóc, ngay cả tuổi của mình cũng không biết!" Tiểu Yêu nữ không tin lời Ức Ức nói.
"Nói việc chính đi, đưa thư khiêu chiến là muốn làm gì?" Ức Ức lạnh giọng hỏi, cậu mới không quan tâm đến việc người phụ nữ này có tin tuổi của cậu hay không.
"Việc chính? Tôi sẽ không cùng một nhóc dieendaanleequyydonn con so tài đâu! Nhóc đi đi."
"Tất nhiên tôi sẽ đi, chỉ là phải thắng cô thì tôi sẽ rời đi. So tài cái gì? Nói nhanh một chút, tôi rất vội." Ức Ức lạnh giọng nói, cậu đã bị người phụ nữ này làm trễ nãi quá nhiều thời gian.
"Được, có gan, thua cũng chớ có trách tôi ăn hiếp nhóc ——"
****
Phủ Lang Vương.
Tất cả mọi người đều bận rộn.
Cuống cuồng theo bọn nhỏ chạy tới từ Tiểu Lâu, gương mặt kinh hoảng.
"Dạ, không thấy Ức Ức đâu cả......" Bạch Tuyết khóc nói.
Một tay Lang Vương ôm Bạch Tuyết, thản nhiên nói: "Không vội, con sẽ lập tức quay trở lại."
"Không, Niệm Niệm nói sáng sớm con đã đi ra ngoài, cho đến bây giờ chưa có trở về! Sẽ không phải là người không yêu thích em chứ, họ sẽ đối phó Ức Ức sao?" Bạch Tuyết khủng hoảng suy đoán nói.
"Đừng có gấp, Ức Ức sẽ không có việc gì." Lang Vương bình tĩnh thông thả nói.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Ức Ức đã quay trở lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nấc rượu.
Bạch Tuyết rất lo lắng, thấy Ức Ức trở lại, có chút tức giận.
Đứng ở chỗ thật xa Ức Ức nhìn thấy mẹ đang cùng ba thảo luận cái gì đó, giống như là đang nóng nảy?
Ức Ức không ngờ rằng mình sẽ về trễ, thời điểm rời đi cậu không hề nói cho ai biết hết, chủ yếu là không nghĩ tới chuyện có chút ngoài ý muốn.
Tiểu Yêu nữ đáng ghét lại tìm mẹ khiêu chiến, đáng giận là, lại là khiêu chiến uống rượu!
Ghê tởm hơn chính là tửu lượng của Tiểu Yêu nữ thật đúng là không thấp, làm hại cậu uống rất nhiều mới có thể để cho cô ta uống say, cuối cùng cũng thay mẹ chiến thắng người phụ nữ kia.
"Mẹ......" Ức Ức lấy lòng nhìn Bạch Tuyết, nhưng mà, đối với lo lắng của Bạch Tuyết cái mỉm cười nhìn lấy lòng đã mất hiệu lực.
Bạch Tuyết bởi vì quá gấp, quá lo lắng, cho nên nhìn thấy Ức Ức đang chào hỏi dưới tình huống đi ra ngoài mà không nói với cô, hơn nữa còn là lâu như vậy, càng không nên chính là cậu còn nhỏ tuổi đã uống rượu say.
Mẹ cậu tức giận!
"Ức Ức, con đã đi đâu? Tại sao lại lén ddieendaanleequuydon đi ra ngoài?" Giọng nói Bạch Tuyết rất không dịu dàng hỏi.
Ức Ức nghĩ, mẹ sẽ phải kết hôn, những điều phiền lòng này vẫn là không nên nói cho mẹ biết là tốt nhất, dù sao cũng đã qua rồi.
Nỗ lực ra hiệu với ba cậu, Lang Vương sững sờ, cũng không có nhìn ra ý của con trai là gì?
"Mẹ, Ức Ức đã nói cho ba rồi, ba biết Ức Ức đi ra ngoài nha." Mặc dù Ức Ức ở sau lưng ra sức ra hiệu cho ba cậu, nhưng mà, vẫn như cũ bị ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm của mẹ phát hiện cậu làm điều mờ ám.
"Ba con hai người ít dở thủ đoạn ở trước mắt tôi đi, Ức Ức, trước kia mẹ đã dạy con thế nào hả, con còn nhỏ, không thể một mình đi ra ngoài, nếu như có những việc cần phải đi ra ngoài, thì nhất định phải nói cho mẹ và ba biết, chúng ta có thể cùng đi với con. Chính con chạy đi như vậy, nguy hiểm thế nào hả, nơi này không giống như nơi đó của chúng ta!" Bạch Tuyết nghĩ đến ngày cô đi ra ngoài khảo sát, trong lòng liền run sợ. Bên ngoài nhiều nguy hiểm như vậy, thật là tốt khi đứa bé không có việc gì.
Nhưng mà loại này chuyện cô không muốn xãy ra lần thứ hai, cho nên mới có thể nghiêm nghị dạy dỗ Ức Ức như vậy .
Thật ra thì, đây cũng là một loại tình thương của mẹ, lo lắng cho đứa bé còn nhỏ, đi ra ngoài gặp nguy hiểm. Nếu như không nghiêm nghị cảnh cáo cậu, thì cậu sẽ không nhớ được!
"Tuyết Nhi, cái đó, thật sự Ức Ức đã nói cho anh biết. Con chính là đi ra ngoài tùy tiện xem một chút." Lang Vương đi tới.
"Câm miệng, em đang dạy dỗ con trai, anh không được giúp đỡ. Vấn đề của anh lát nữa rồi nói ——" Bạch Tuyết trợn lên giận dữ nhìn Lang Vương một cái, Lang Vương dừng một chút, làm thế nào mà người phụ nữ nhỏ chỉ chớp mắt đã giống như cọp mẹ!
"Tại sao lại uống rượu? Thứ con nên uống là sữa mẹ! Tức chết mẹ rồi!" Bạch Tuyết thở phì phò nhìn con trai đang say rượu, khom lưng ôm Ức Ức đi lên, đưa cho Lang Vương.
"Đưa quỷ rượu này trở về đi, em đi nấu chút canh giải rượu!" Bạch Tuyết còn là đau lòng cho con trai, ngoài miệng tức không chịu được, trong lòng lại đau không được.
Cô vẫn chưa quên nơi này là nơi nào?
Nơi này không phải là thế giới loài người, nơi này là Yêu Giới, khắp nơi đều là nguy hiểm. Nếu như lần này cô không dọa sợ Ức Ức, khó bảo đảm về sau cậu sẽ không đi ra ngoài một mình!
Lang Vương ngoan ngoãn ôm con trai về trong phòng rồi.
Chốc lát.
Bạch Tuyết bưng canh giải rượu đi tới.
"Mẹ, người ta thật không có đi làm cái gì mà, chính dien;ddaan;le;qquuyy;ddoon là tùy tiện đi ra ngoài vui đùa một chút." Ức Ức vẫn là nhìn lấy lòng Bạch Tuyết.
"Đi ra ngoài chơi một chút liền chơi đến rơi vào thùng rượu sao!" Bạch Tuyết bưng chén, cầm thìa nhỏ thổi thổi đút Ức Ức uống xong một hớp.
"Hì hì...... Mẹ nói rất đúng nha, thật đúng là Ức Ức rơi vào bên trong thùng rượu. Cái người điên kia nói rồi, Ức Ức không nâng cốc uống hết rượu trong thùng, liền thua!" Ức Ức chóng mặt nói.
"Thùng rượu? Con cho rằng mẹ là người ngu hả! Con có thể uống một lu rượu?" Bạch Tuyết nhìn khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn của con trai, nhìn cậu làm nũng, cũng biết lời cậu nói là sự thật. Căn bản cũng không tin tưởng con trai đã rơi vào bên trong thùng rượu, cho nên cô nói chơi đến bên trong thùng rượu, cũng hoàn toàn là nói lẫy!
"Hì hì...... Mẹ, người ta thật sự là uống một lu rượu mà, chẳng qua là con nhảy vào trong thùng rượu uống nha." Ức Ức lại nũng nịu nói xong, đưa ra tay nhỏ bé đi sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tuyết .
Ai...... Mặc dù cậu rất thích mẹ, nhưng mà nét mặt lúc này của mẹ, khiến cho cậu rất muốn tìm miếng đậu hũ đụng vào!
Dĩ nhiên, đây chẳng qua là kích động, cậu sẽ không xúc động đi làm chuyện đó!
"Còn nói lời say! Uống canh giải rượu nhanh lên một chút, nếu không cái đầu nhỏ của con sẽ bị cháy hỏng đó!" Bạch Tuyết đau lòng nhìn con trai, cẩn thận đút canh giải rượu cho Ức Ức.
"Dạ ~~~ mẹ ~~ Ức Ức muốn uống sữa mẹ ~~~" Ức Ức chỉ vào bộ ngực của Bạch Tuyết nũng nịu nói. Mặc dù buổi tối mỗi ngày ba người bọn cậu cũng uống vài miếng sữa mẹ rồi mới đi ngủ, nhưng mà lúc này Ức Ức lại muốn vùi trong ngực mẹ để bú sữa mẹ. Dù sao cũng chỉ là một đứa bé, nhìn thấy mẹ liền biết làm nũng, huống chi hiện tại Ức Ức còn đang uống say.
Bạch Tuyết đau lòng buông chén xuống, ôm Ức Ức vào trong ngực, trong nhà không có người ngoài, chỉ có Lang Vương và con trai. Bạch Tuyết không hề kiêng dè nhấc lên áo, Lang Vương đứng ở một bên coi chừng.
"Hửm? Mẹ? Ai ăn hiếp mẹ? Trên người mẹ có rất nhiều vết thương...... Mẹ? Là ai ăn vụng vậy ạ?" Ức Ức thấy bánh bao lớn có rất nhiều vết tím bầm, không chỉ có bánh bao không, ngay cả những chố khác cũng có rất nhiều, quả thực là thê thảm đến không nỡ nhìn!