Lang Vương Sủng Phi

Chương 14




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoàng đế hành sự độc ác, Vương gia xa nhà chinh chiến, công lao hiển hách, thế mà Hoàng đế lại thừa lúc người gặp khó khăn mà đem Vương phi đi hòa thân để đổi lấy sự bình yên, quả thật là hành động tàn nhẫn đến tận cùng.

Hoàng tử Nam Uyên không phải thứ tốt lành gì, cướp vợ thiên hạ, không c.h.ế.t tử tế.

Tất nhiên là ta bỏ tiền thuê người tung tin rồi.

Kiệu cưới ra khỏi thành, ta an nhàn ngồi trong kiệu lắng nghe bách tính hai bên đường lớn tiếng mắng nhiếc, trên mặt hoàng tử Nam Uyên vương quốc phủ đầy trứng thối.

Trứng thối là do trong phủ mấy ngày nay ướp muối vì hôm nay, Diêm thống lĩnh đã đích thân cùng mọi người phát từng nhà trong hai ngày rồi.

Ta vén rèm nhìn thấy Diêm thống lĩnh mặc y phục của thường dân, cách một đoạn đường lại ra lệnh cho dân chúng mắng chửi, dáng chỉ huy mạnh mẽ vô cùng oai hùng!

Rổ trứng thối sắp vơi tận đáy.

"Chủ nhân, người cứ như vậy gả đi, không đợi Vương gia ư?"

Tinh Hồi từ dưới đệm lôi ra cái rổ, tóm lấy hai quả trứng thối. Thừa dịp mọi người đang ném trứng vào hoàng tử Nam Uyên, y liền vén rèm cửa sổ lên rồi ném mạnh mấy quả trứng vào sau đầu hắn.

Ngươi đừng thấy hiện tại họ mắng chửi rôm rả, đó là vì ta chấp thuận hòa thân, họ biết mình an toàn nên mới thong dong ở đây giảng đạo đức.

"Nếu quân Nam Uyên kéo đến thành, ta không chịu ra, bọ họ đều sẽ đẩy ta ra ngoài."

"Nam Uyên quốc và Hoàng thượng sớm đã có giao ước, chọn nàng chính là vì Vương gia sẽ không chấp nhận hy sinh nữ nhân để ngừng chiến. Đến lúc ấy, Nam Uyên khởi binh, dân chúng lầm than, người dân sẽ trách cứ Vương gia."

"Ta không hòa thân thì sẽ để hắn trở thành cái đinh cho mọi người chỉ trích"

“Tên cẩu Hoàng thượng, đánh Nam Uyên quốc chỉ là giả, hắn muốn trừ khử Vương gia mới là thật."

"Hủy hoại thanh danh vương gia, vương gia như vậy tạo phản cũng không còn danh chính ngôn thuận nữa."

"Ta không cho hắn được như ý."

"Chờ sau khi ta rời khỏi kinh thành, những văn nhân thư xã đã được sắp xếp trong thành sẽ rầm rộ tuyên truyền chuyện này. Lão cẩu hoàng đế, dám tính kế lão nương, lão nương sẽ lột da hắn!"

Nhớ tới Cố Thừa Cảnh, ta lại thở dài một tiếng:"Tưởng đợi chàng về làm hoàng hậu, giờ thì chẳng còn hy vọng gì nữa."

Ta vén rèm nhìn hoàng tử Nam Uyên toàn thân toàn trứng thối, ghét bỏ lắc đầu: "Quả nhiên, tầm nhìn một khi đã lên cao, thì khó mà hạ xuống được. Thằng ranh con này kém xa phu quân."

"Tinh Hồi cũng nhìn, khinh thường nhổ một tiếng: "Chỉ thằng ranh con này, chủ tử thật sự muốn gả?"

Ta móc ra mấy cái trứng thối, hung hăng ném vào gáy hắn: "Nằm mơ đi, lão nương muốn hắn gà bay trứng vỡ, hắn muốn gieo tiếng xấu trên người Vương gia, thì mơ đi!"

Để biểu thị thành ý chấm dứt chiến tranh của hai nước, Hoàng thượng đặc biệt sắp xếp đoàn rước tân nương sẽ đi ngang qua chiến trường, lúc bấy giờ binh lính của cả hai nước sẽ đứng hai bên đường tiễn đưa.

Hành động này của hắn ta, mọi người đều thấu hiểu ý đồ.

Hắn ta chỉ muốn Cố Thừa Cảnh tới cướp dâu chứ lòng dạ nào thành tâm thật ý. Hắn ta mơ tưởng đấy!

Ta không tin, tên hoàng tử khốn kiếp này lại nhất kiến chung tình với ta, chỉ là lợi dụng ta làm bia đỡ đạn mà thôi, hắn ta vốn không hề muốn ta sống sót vào Nam Uyên.

Nửa tháng sau, đội rước tân nương tới biên giới.

Ta đã cùng Diêm thống lĩnh nghiên cứu địa hình trước, gần đây có một vách núi.

Mấy trăm ngàn quân sĩ xếp hàng nghiêm chỉnh, trong hang núi hoàn toàn tĩnh lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

"Lang Vương điện hạ vất vả,Vương phi của ngài nói điện hạ những năm nay luôn chinh chiến nơi biên ải, vì bách tính tận tụy hết sức."

"Bây giờ chiến sự đã chấm dứt, Lang vương điện hạ cũng có thể về triều nghỉ ngơi."

“Lòng ta còn mãi biết ơn đại nghĩa của Lang vương điện hạ đã nhường đi người thương. Điện hạ cứ yên tâm, ta hứa sẽ đối đãi tốt với nàng, thậm chí còn hơn cả trước kia.”

Tiếng cười ngạo nghễ của Nam Uyên hoàng tử vang vọng khắp núi rừng.

Ta vén màn, nhìn về phương xa, Cố Thừa Cảnh một thân khôi giáp trên lưng ngựa, đôi mắt đen láy như đầm nước sâu, vẻ mặt u ám hướng về hoàng tử Nam Uyên.

Sau lưng hắn là mấy chục vạn tướng sĩ, gương mặt nghiêm trang, trái ngược hẳn với vẻ hả hê của quân Nam Uyên.

Ta vẫn thường nói hắn mê sắc đẹp, lơ là công việc nhưng ta biết, Cố Thừa Cảnh là kẻ toan tính sâu xa, làm việc có phương pháp.

Hắn sẽ không hành sự bốc đồng, để rồi rơi vào thế bị động.

Hắn tính toán riêng, biết rõ nặng nhẹ. Ta chỉ cần giúp hắn một tay.

Ta sẽ không hy vọng hắn xuất thủ cứu ta, đó là chuyện kẻ ngu xuẩn mới làm được.

Ánh mắt Cố Thừa Cảnh dịu dàng và lãng mạn lướt đến khi kiệu cưới bắt đầu di chuyển. Từ xa, ta vẫn có thể thấy đôi mắt đen láy của hắn lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Ta nhìn thấy hắn nhếch môi cười cười, mặc dù hắn căn bản thấy không rõ.

Trước kia ta chẳng hay biết thứ ấy là gì.

Hôm nay hồi tưởng lại, ta vẫn nguyện nguyện c.h.ế.t trăm lần không hối hận vì mối tình này, dù biết nó chứa đầy độc hại.

Khi kiệu hỉ tới gần vách núi nhất, một thị vệ Nam Uyên quốc khiêng kiệu rút đao phá nát kiệu, dìu ta tới bên vách núi.

Thao tác đột ngột này khiến thái tử nước Nam Uyên ngỡ ngàng.

Ngươi đang làm gì?

Ta nhìn hoàng tử, thấp giọng nói: "Trước mặt bao người, ta c.h.ế.t dưới tay người của ngươi. Ngươi đoán xem, binh sĩ Bắc Yến sẽ có hăng hái hay không, Lang Vương có c.h.é.m đầu tên khốn kiếp ngươi để tế cờ hay không?"

Ánh mắt hắn hiện lên vài tia hoảng loạn nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Đây là vách đá vạn trượng, rơi xuống sẽ chết, ngươi không cần dọa ta. Nhậm Thanh An đã nói, Văn Mặc Khanh là kẻ ích kỷ, chỉ quan tâm đến tiền tài. Hy sinh vì một người đàn ông, đối với ngươi không có lợi ích gì."

Hóa ra từ đầu Nhâm Thanh An chỉ giả bộ đáng thương, câu chuyện không biết Nhị tiểu thư nhà nào chỉ là trò lừa, hắn rõ ràng đang hợp tác với Hạ Khê Vân để tính kế ta.

Cuối cùng, chẳng có đứa ngốc nào trong số chúng thành công.

Từ buổi gặp gỡ tại sòng bạc, trông thấy người sau tấm rèm chính là Nhâm Thanh An, ta đã thấu tỏ mọi chuyện.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Hoàng thượng muốn g.i.ế.c Cố Thừa Cảnh nhưng y cầm trong tay trọng binh, lại võ công cao cường, muốn trừ khử phải nhờ tới chính thê tử chung gối.

Hạ Khê Vân kịp thời cứu Cố Thừa Cảnh, còn Nhâm Thanh An cũng thuận lợi tạo cớ thân quen với tôi.

Ta hay Hạ Khê Vân, bất kể ai thành công, người được lợi đều là Hoàng thượng.

Ta liếc nhìn hoàng tử Nam Uyên, ta kinh hãi gào lên.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.