Lang Vẫn (Mõm Sói

Chương 93: Tương kiến * khởi điểm của truy nhật




Vị đạo trong không khí bắt đầu trở nên khá quái dị.

Thanh lang càng cẩn thận hơn tiến tới trước, gần như mỗi một bước đều cân nhắc, tuy cảnh trí trước mắt càng lúc càng xinh đẹp, nhưng đối với nó mà nói, lại cảm thấy trong đó ẩn chứa một chút hàn ý. Thiên tính trong huyết dịch cảnh báo nó rời khỏi chỗ này, tín hiệu nguy hiểm khiến nó có chút chậm lại, nhưng vẫn không ngừng bước tiến tới.

Rốt cuộc là tại sao

Thật ra nó cũng muốn biết.

Rõ ràng cứ để mặc đi, khả năng con lang đó còn sống cũng cực kỳ mỏng manh, nhưng mà, bản thân chính là không thể nhịn được muốn truy tìm đối phương. Đại khái là không nhìn thấy di thể thì không yên tâm đi.

Tìm được một lý do mà tự mình cho là thích đáng, thanh lang tiếp tục đi tới. Nương theo sự giảm dần của đại thụ, trên mặt đất dần dần tăng thêm nhiều vết tích đánh nhau khiến nó biết bản thân đã tìm đúng hướng, nhíu mày hửi hửi nửa cái đuôi xà móc trên cây, trong lòng thanh lang đột nhiên có một chút âm trầm.

“Đáng chết….”

Không biết tại sao lại trở nên phẫn nộ, một vuốt dẫm nát khúc xác rắn nó thành đám bùn, thanh lang nhìn dấu máu kéo dài một đường vào sâu trong rừng, lạnh mặt kéo mở đám gai, không để tâm đến đám gai nhọn hoắt, bắt đầu phi như bay: Tìm được nó, lập tức sau đó, giết nó….. gia hỏa đó chỉ có thể là do ta giết, bất cứ sinh vật nào khác cũng đều không thể! Suy nghĩ chấp nhất bức bách khiến tứ chi nó nhanh chóng vận động, vị máu tanh trên đường dụ đến cả chục con xà độc màu sắc rực rỡ, thanh lang hung hiểm nhảy qua ‘khu địa lôi’, cuối cùng dừng bước bên ngoài lùm cây dưới gốc đại thụ, nó tìm được mục tiêu, nhưng cảnh tượng đập vào mắt khiến nó trong thoáng chốc kinh ngạc. Xích Nha nằm trên mặt đất đối lưng với nó, trên thân thể bao trùm một đám ong rừng đen kịt, tiếng đập cánh vo ve kích thích màng nhĩ, khiến tâm tình của kẻ đang lắng nghe dị thường rối loạn. Thỉnh thoảng sẽ có mấy con ong rừng rơi xà xuống dừng trên người Xích Nha, thanh lang chú ý đến chân sau bên phải của đối phương, máu thấm ướt mấy đạo vết thương bị rạch, không chút chỉnh tề, gần như lộ ra thịt và máu tươi bên trong.

Nó có phải đã chết rồi không?

Thanh lang nhìn một đống tĩnh lặng đó, nói không ra được tâm tình của mình là gì, bên lỗ tai chợt vang lên tiếng vo ve, nó theo tiềm thức quay đầu, là một con ong rừng sượt qua. Cự ly gần mới phát hiện loại ong này so với loại ong rừng trong ấn tượng của nó thì lớn hơn một chút, con mắt màu đỏ quái dị không tả nổi, trong lòng liền dựng lông, thân thể giống như bị lửa thiêu nhảy giật ra ngoài, gần như đồng thời nghe một tiếng ‘vù’, con ong rừng đó như chớp điện thò cổ bắn vào chỗ vừa nãy nó đã đứng. Vì bổ vào không khí, vòng vèo bay một vòng rồi lại dâng lên.

Loại đồ này……

Ở đây rốt cuộc là nơi nào

Trong lòng giật bắn, thanh lang đối với một đám ong đang nhìn qua phải lui bước, cẩn thận không phát ra tiếng lui gần sáu bảy bước, mới cho rằng đã an toàn, ngẩng đầu, đám ong không biết từ lúc nào đã di chuyển qua bên này. Ngưng trệ một giây, chỉ một giây, đã thấy mảng đen kịt đó ụp tới.

“Đáng ghét…..” Xích Nha cắn răng phát ra tiếng gừ ghè vang vọng trong não của chính mình, thanh lang cong người xuống, vừa chuẩn bị chạy trốn, dư quang khóe mắt lại nhìn thấy Xích Nha vốn đang nằm dưới đất phốc một cái nhảy lên, động tác lanh lẹ dứt khoát xông đến bụi cây trước mặt. “Mẹ nó…..” Mắng chửi một câu, cứng rắn không chạy về phương hướng đã dự định, thanh lang xông vào đám ong, theo sát bước chân Xích Nha nhào tới, thân thể có mấy chỗ đau nhói nóng rát, nhưng đã không có thời gian để quan tâm, đường nhìn tập trung vào một mảng xám lục, sau đó giây tiếp theo, đột nhiên trắng xóa.

Không hề dự liệu phía trước là một dốc nghiêng, thanh lang chẳng phòng bị gì nên lăn lông lóc xuống dưới.

“……. Chúng ta phải đi đâu”

Nghi hoặc không hiểu nhìn Lang Vương phía trước, Lâu Ánh Thần có chút gấp gáp hỏi, y xác thực hiếu kỳ chuyện của mấy con xà kia, nhưng trước mắt càng khiến y quan tâm hơn là Xích Nha.

Đáng tiếc Lang Vương như quỷ căn bản không chịu trả lời, cứ đi thẳng về trước, Lâu Ánh Thần bất đắc dĩ đi theo đột nhiên có một lãnh ý thoáng qua trong lòng, liền run rẩy, y nhìn quanh tứ phía, không có sinh vật gì, nhưng lại có một cảm giác như bị quan sát rất không dễ chịu.

“Đừng ngây ngốc.”

“Hả?”

Không chú ý tới Lang Vương ở phía trước đã dừng lại, Lâu Ánh Thần đụng đầu vào nó, ngây một chút mới vội lui lại, lỗ mũi bị đám lông trên đuôi đối phương quẹt làm ngứa ngáy, y không nhịn được hắc xì một cái.

“Chính là trước mặt.” Lời nói của Lang Vương có chút kỳ lạ, Lâu Ánh Thần không hiểu nguyên do hơi nóng nảy: “Ngươi rốt cuộc muốn dẫn ta đi đâu?”

“” Tựa hồ đã suy nghĩ mấy lần mấy lượt, Lang Vương mới mở miệng, “Nếu như ta không có đoán sai…… có lẽ ở đây là….. khởi điểm của đường về.”

Đường về? Truy Nhật….. sao?

Nói đến vấn đề này Lâu Ánh Thần cũng trở nên nghiêm túc, y nhíu mày lắc lắc đuôi với con lang có cặp mắt màu vàng nào đó: “Cũng chính là nói, muốn trở về chúng ta nhất định phải bắt đầu từ đây sao? Tại sao lại trùng hợp như thế, lại trong lúc chúng ta đi lầm tình cờ tìm được….”

“Ta không dám xác định. Ai biết có phải là đi lầm tình cờ thấy không?” Lang Vương liếm miệng, tựa hồ đang sợ hãi cái gì, “Chỉ là từ khi ta còn rất nhỏ đã từng nghe trưởng lão trong tộc nhắc qua….. khởi điểm không chỉ tồn tại một đường, hơn nữa, thông hướng của nó không nhất định là lối ra chính xác. Nếu như chọn lựa khởi điểm sai lầm, cho dù là một đường đột phá chém chặt đi qua, cũng chỉ là đạt đến một mảnh đất không biết tên, mà không cách nào trở về cố thổ.”

“……”

“Đây là đánh cược.”

Đánh cược? Chính xác, Lâu Ánh Thần cười khổ liên tục, lần đánh cược này cũng khó tránh…… hơi quá không công bằng chút. Nghĩ tới gấu con và Phù Xuyên, Lâu Ánh Thần lại hỏi: “Vậy chúng ta phải trở về triệu tập bọn Phù Xuyên sao?”

“Điều này không cần, khi ta đi xuống đã để lại ký hiệu, bọn chúng nhìn thấy rồi sẽ tới thôi.” Nói rồi Lang Vương cào cào móng vuốt mấy cái lên thân cây kế bên, “Đi thôi, hiện tại thứ đầu tiên cần suy nghĩ là tìm được cái tên…… đồng bạn đó của ngươi.”

“……” Cảm giác khẩu khí của Lang Vương có chút vụng về, Lâu Ánh Thần ngoài ý muốn nhìn qua, Lang Vương đang bất mãn trừng y, một lúc sau, tiến lại gần hung hăng cắn một cái lên lỗ tai của y: “Ngươi là của ta.”

…… Đây coi như là ăn dấm sao?

“Ta biết, ngươi cũng là của ta.”

Cười trầm đáp lại, đồng dạng cắn cắn lên lỗ tai của đối phương, Lâu Ánh Thần cảm thấy tâm tình của mình đột nhiên tốt hơn rất nhiều: “Đi thôi, bên đó có tiếng nước, đi sang bên đó xem thử đi.”

“Ân.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.