Lang Vẫn (Mõm Sói

Chương 92: Tìm kiếm




(Tác giả: Viết thú văn cần phải luôn chú ý tới từ ‘người’ này, nhưng ta phát hiện thật sự là không biết nên dùng từ nào để thay thế, a a a a a a a a a a a a điên rồi! Vì thế nên…… cứ như vậy đi..….=…..= cứ coi như đang phiên dịch lại là được = = ||||)

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Khi tập hợp tại điểm xảy ra chuyện, trăng đã lên giữa trời.

Lâu Ánh Thần âm trầm trừng mắt nhìn thanh lang, tên đó diện vô biểu tình nhìn lại, hỏi ngược: “Thế nào, ngươi hoài nghi là ta đã làm cái gì sao?”

“Lẽ nào không phải?” “ Hừ. Ta nếu như thật sự muốn động thủ, cũng sẽ không chọn lựa lúc này…… ngươi cũng nên hiểu rõ đi?” Nói rồi, nó quay đầu đi vào giữa lùm cây bị tách ra một cách không tự nhiên, cúi đầu nhìn về một vách vực cũng không tính là nhỏ, “Nếu có thời gian, còn không bằng đi tìm tông tích của hắn, nói không chừng có thể tìm được hắn còn sống đó.”

“……”

Đúng như nó nói, Lâu Ánh Thần tự nhiên biết đây không phải là một thời cơ tốt để báo thù, đối với thanh lang mà nói, đội ngũ ‘bên địch’ đột nhiên đông hơn hẳn, trong lúc này mà động thủ hiển nhiên không phải là thông minh lẽ nào thật sự không phải là nó làm? Nghi hoặc nhíu mày, Lâu Ánh Thần theo thói quen vẫy vẫy tai. Tiếp theo, trên đầu bị đè, là Lang Vương lại ấn cổ y đè xuống.

“Người của chúng ta, tùy thời có thể điều dụng.” Trong lòng hơi giật mình một chút, Lâu Ánh Thần nhìn những con lang đang từ từ tụ lại xung quanh, nhắm mắt bình tĩnh tâm tình một lát: “ Cám ơn.”

Tìm kiếm bắt đầu……

Vốn là muốn Lang Vương và mình phân ra hành động, nhưng Lang Vương biểu hiện rõ vì một số nhân tố không thể nói rõ mà nó nhất định phải ở bên cạnh y, bất đắc dĩ Lâu Ánh Thần chỉ có thể thỏa hiệp, hai người cùng tìm kiếm đường xuống vách núi. Trong đám lang không phải tất cả lang đều vui vẻ đối với sự tồn tại của Lâu Ánh Thần, đối với một con lang lông tạp không biết tên đột nhiên chạy từ đâu ra, thì một bộ phận lang vẫn ôm thái độ bàng quan hoặc là khiêu khích. Trong nhất thời, không khí trong đám lang dao động có hơi chút kỳ dị.

“Ngươi không hỏi?”

Một mặt chạy đi, Lâu Ánh Thần một mặt hỏi dò. Đối với cuộc đối thoại vừa nãy của y và thanh lang, y biết Lang Vương chắc chắn có nghi hoặc.

Nhưng Lang Vương lại nói: “Không cần thiết.”

Nó sẽ không can thiệp quá mức vào lãnh địa riêng tư của tình nhân, hay thậm chí dùng quy tắc của chính mình để bó buộc đối phương. Huống hồ, cũng không phải là đại sự gì, Lang Vương có thể nhìn ra, con thanh lang đó có chút thứ không thích hợp. Mà thứ này, chưa đủ để khiến nó cảm thấy có gì uy hiếp.

Nó sẽ không chết như vậy chứ?

Thanh lang không xác định, nghĩ tới sát ý vừa rồi trong mắt Lâu Ánh Thần, nó có chút nghi hoặc, đã quen với chuyện thề thốt xong rồi phản bội, nên khi bị một ánh mắt thuần túy như thế trừng trừng thì lại khiến nó cảm thấy bất an. Bỏ đi, bây giờ việc gấp là phải tìm được Xích Nha trước đám lang này, sau đó giết nó.

Tâm tình xao động, chắc là vì điều này đi………

Nhảy qua mấy nhánh cây, vốn đang chạy như bay đột nhiên nó lại ngừng bước lại, nhanh chóng đi tới cạnh vách vực nhìn xuống, có mấy khối đá cũng xem như miễn cưỡng chắc cứng có thể đặt chân ẩn ẩn lộ ra trên vách núi. “……. Cá một trận vậy.”

Tự lẩm bẩm, thanh lanh dùng nhãn thần âm thầm đảo vài cái, không có bóng của mấy con lang khác, trong không khí cũng khô ráo thanh lãnh không chút mùi vị dị thường. Rất tốt nó cẩn thận lùi tới bụi cây, sau đó nhảy xuống khối đá đầu tiên. Sức nặng của bản thân lại thêm lực xung kích khi nhảy xuống khiến tảng đá nhô ra có hơi trợt một chút, thân thể hơi không ổn định, thanh lang nghiêng ngả bị trượt ra, may mà ở chỗ không xa có một vách đứng nhỏ hẹp, nó miễn cưỡng đáp được lên đó, dùng chân sau hung hăng cấu vào vách đá, lúc này mới ổn định tránh thoát nguy hiểm.

“Đáng chết.”

Nhẹ giọng chửi rủa, thanh lang có chút hối hận vì đã nhảy xuống, dán sát vào vách đá, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, lại phát hiện góc độ hiện tại của bản thân hoàn toàn không có cách nào trở lên. Chỉ có một con đường duy nhất là tiếp tục đi xuống, hoặc là đứng yên tại chỗ, đợi chờ đám lang đã có lòng hoài nghi với mình nghĩ biện pháp.

Trên thế giới này, duy nhất có thể dựa vào quả nhiên chỉ có bản thân.

Than một tiếng, thanh lang đè thấp thân trước, chậm rãi đè người thấp xuống, vuốt trước từ từ trượt xuống phiến đá, cho đến khi có cảm giác tiếp xúc với đất cát, mới lấy chân sau làm đà, độ dốc không nhỏ, đủ để nó trượt xuống, chỉ cảm thấy phần da đệm từ từ nóng rát lên, thanh lang chịu đau híp mắt lại. Nó lãnh tĩnh chờ đợi thời cơ, cuối cùng, phía trước thân ảnh càng lúc càng nhanh xuất hiện một viên đá vụn, không chút do dự, thân thể đang căng chặt đột nhột bắn lên, cong thành đường cung, thoát hiểm rơi đúng vào mục tiêu. Cứ vậy lập lại chục lần, cuối cùng từ xa nhìn thấy được đáy vực.

Chỉ là ngoài ý muốn, đáy vực không những có là thảm cỏ um tùm, khác biệt với sự hàn lạnh ở trên, trong không khí tản ra từng hơi ấm áp, những đại thụ cao to biến dạng thậm chí còn mọc đầy lá xanh lục.

Chuyện gì đây?

Thanh lang nghi hoặc ngây ra, nó không tự giác ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ lúc nào màn sương nhạt xung quanh đã che phủ tầm nhìn.

Lẽ nào bản thân lạc đến tiên cảnh?

Nhưng là…… quá kỳ quái rồi….. thanh lang gia tăng cảnh giới cực kỳ cẩn thận trượt xuống, hoàn cảnh ở đáy vực không có ưu mỹ nhưng trong tưởng tượng, trải đầy đất là thảm cỏ màu xanh vàng kèm theo đám gai màu đen, mấy đồi đất bùn màu xám trắng nhô lên phân chia toàn cảnh này thành mấy chục mảnh đất. Từ từ đi lại gần, thanh lang phát hiện giữa đám bùn đất trắng xám đó còn có một dòng nước chảy hơn nữa rất ấm.

Móng vuốt trong nước ẩm đột nhiên co rụt lại, thanh lang nghi hoặc lùi về, trong đầu nó bắt đầu có chút hỗn loạn: Nghĩ không ra tại sao mùa đông còn có lá xanh, hơn nữa nước còn ấm. Thảm cỏ vang lên tiếng sột soạt, nó nhanh chóng nhảy qua một bên, hai con rắn có hoa văn nhàn tản trượt qua, nhìn cũng không thèm nhìn nó một cái.

“Hy vọng ta không phải đang nằm mơ…..”

Càng lúc càng bất an, thanh lang vẫn cẩn thận bước đi trên mảnh đất nhìn thì an toàn này, bắt đầu đi vào mảnh rừng trước mặt.

Khi thân ảnh nó hoàn toàn tiêu thất trong đám lá xanh um tùm, màn xương mù nhạt đột nhiên bị tách ra, hai con lang ổn định rơi xuống mặt đất.

“Cũng may theo kịp…… di? Ở đây là……”

“Gần đây tựa hồ có ôn tuyền, cho nên mới tạo thành khí hậu dị thường.”

Đối với hiện tượng kỳ dị này không có ngạc nhiên gì quá lớn, Lâu Ánh Thần giải thích cho Lang Vương, Lang Vương cười khổ nói: “Ta tự nhiên là biết, chỉ là ta đang nghĩ là…… tại sao ở đây lại có cái này.” Nương theo đường nhìn của Lang Vương, Lâu Ánh Thần chú ý đến ở một chỗ hội tụ của nguồn nước tựa hồ có chút kỳ quái, nhíu mày đi tới mấy bước, sắc mặt đại biến phát hiện trong dòng nước ấm áp này thế nhưng lại có vô số ngân xà dài nhỏ đang bơi lội.

Tại sao mới nãy không chú ý đến?

“Giống xà này rất lâu về trước đã biến mất rồi, ta cũng là nghe phụ thân từng nói qua, ngân xà trong nước ấm, là chuyên môn ăn tử thi trưởng thành. Nhưng mà…. tại sao lại ở chỗ này?”

Lang Vương không nói bản thân lúc nhỏ đã từng gặp qua một lần, vì đó thật sự là ký ức không vui vẻ gì, hơn nữa chính là vì loại ngân xà này, Triệp mới vì màu lông của mình mà bị xem là tai nạn. Nhưng mà… trước mắt thứ nó lo lắng chính là, đám ‘men’ trước giờ chỉ xuất hiện ở nơi tụ tập xác chết, tại sao lại xuất hiện tại đây lúc này lẽ nào là, phía trước có nguy hiểm gì đó?

Đối với chuyện Lâu Ánh Thần mang trở về con lang có lông đỏ đó, Lang Vương không cảm thấy có gì quan trọng cả, nhưng nếu bảo để tình nhân của nó phải đụng phải nguy hiểm mang tên hy sinh để cứu thì, Lang Vương sẽ không đồng ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.