Lang Vẫn (Mõm Sói

Chương 64: Túy phong loan




Kiêu Ngô không bình lặng như nó vẫn biểu hiện ra ngoài.

Những chuyện nhỏ trong đó không thể nghiên cứu sâu, nhưng từ mười mấy năm trước, nam bắc phân thành hai bên đối lập, Bắc Vương Bố Phụng, cũng xem như là người thừa kế chính thống của vương thất về mặt ý nghĩ truyền thống, mà Nam Vương Cổ Lỗ Tư Khải lại là tiền triều di chủ, hai bên thực lực cũng đã tồn tại từ lâu, cho nên duy trì tới hiện tại cũng coi như là cùng tồn tại, chỉ là ba thanh lợi khí của Thập Ngũ Minh sau khi xuất hiện trên thế gian, liền mở màn cho minh tranh ám đấu kịch liệt của Nam Bắc nhị quốc.

Trong giang hồ luôn có người tin tưởng sẽ có thứ gì đó, chỉ cần đạt được nó thì có thể nhất thống thiên hạ, hơn nữa…… loại người này luôn luôn tồn tại không ít. Từ khi tin tức Tử Ngọ Mộ Liêm đang ở tại Kiêu Ngô truyền ra, không chỉ Nam Bắc lưỡng quốc rục rịch muốn động, thậm chí ngay cả người quốc gia khác cũng đã bắt đầu lưu ý chen chân vào Hãn Hình Cung, cũng tính là một trong số đó.

Chỉ là đối với lý do Thiên Mạch Doanh tìm kiếm ba lợi khí đó……. thì chưa thể biết được, vì hắn đối với thiên hạ không có hứng thú.

Xe ngựa bình ổn đi trên đường, cưỡi ngựa đi đầu là Quỷ Diện, Lãng Y, và kẻ vừa mới trở thành đồng đội Mộc Nhĩ Hạ. Địch Việt Lăng ngược lại với bình thường thành thật nằm trong xe ngựa, đương nhiên, cùng ở bên trong còn có Thiên Mạch Doanh và cả…… Lâu Ánh Thần. Thật ra Lâu Ánh Thần hiện tại rất buồn bực, lạnh mặt tránh đi sự “quấy rối” của Thiên Mạch Doanh, hừ mũi chạy đến một bên cạnh cửa xe nằm xuống, dù sao bên trong y là một con người, hơn nữa còn là một nam nhân, thật sự là vô pháp chịu nỗi việc để cho một sinh vật đồng giới tính mò tới mò lui trên người mình, nghĩ thôi cũng cảm thấy ác hàn. Địch Việt Lăng thì mắt mở sáng, hắn vào đây tránh cũng là vì bản thân hắn ở bên ngoài kết oán quá nhiều, không còn cách nào, người trên đầu đã không muốn làm phức tạp thêm thì bản thân cũng chỉ có thể đè thấp.

Mắt thấy con ‘sơn thần’ đó lại gần mình, lập tức gắn lên nụ cười súc vật vô hại mò tới. Từ sau lúc ‘tương kiến trần trụi’ ở con sông đó, hắn chưa từng chân thật nhìn kỹ con lang này, nên giờ muốn đưa tay ra.

“Gừ ô”

Trong cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ rất kinh người, Lâu Ánh Thần trừng con mắt độc nhất nhìn cánh tay đang nửa giơ cao trong không khí đó, bắt đầu tính toán trong lòng xem có nên xây dựng một chút uy vọng hay không, tránh để đám người thi thoảng lại xem y thành chó nuôi sủng vật, chẳng qua y cũng hơi nghĩ nhiều, Địch Việt Lăng nghe một tiếng gừ đó lập tức thu móng vuốt lại, lúng túng mở miệng cười, thành thật co ngòi lại an vị tại chỗ không dám có ‘ý nghĩ quá phận’ nữa, hắn cũng hiểu rõ, với bộ xương nhỏ nhoi của mình, còn không đủ cho người ta nhét kẽ răng nữa. Thiết

Không có gan! Y rất khinh thường hừ lạnh một tiếng, Lâu Ánh Thần lại nằm trở về, thân thể hơi lắc lư theo xe ngựa, chậm rãi chìm vào trầm tư.

Đã bao lâu rồi?

Rời khỏi bên đó đã một tháng rồi? Hay là hai tháng?

Khái niệm thời gian đã mơ hồ không rõ, Lâu Ánh Thần chỉ cảm thấy, bản thân nên đi rồi……. dù sao ở đây không phải là nơi trở về cuối cùng của mình, xe ngựa lắc một chút, rèm che trên cửa sổ xe bị gió thổi ra, một cơn gió khô nóng mang theo khí đất thổi vào, Lâu Ánh Thần ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời trong nắng nhưng không xanh kia, đột nhiên có dự cảm, lập tức sẽ có thể trở về. Thiên Mạch Doanh đang ngồi đoan chính bên trong đáy mắt cũng chợt lóe lên, chú ý nhìn theo con lang ra ngoài cửa sổ, khóe môi động một chút, cuối cùng cũng không nói gì cả, nhưng ngón tay đang nắm quạt lại càng xiết chặt hơn, cứ cảm thấy…… con lang này

Ta sẽ không để ngươi rời khỏi…..

Hắn âm thầm nghĩ.

================

Ô Vân là phân giới của Kiêu Ngô và Đông Nha (quốc gia của Hãn Hình Cung). Người ở đây hỗn tạp, người của hai nước vì lợi nhuận và bình hòa các bên, mà kiến trúc cũng xây dựng độc thành cảnh trí một phương.

Một chiếc xe ngựa cũng không mấy bắt mắt bình ổn dừng lại trước cửa một tửu lâu lớn nhất tại Ô Vân, tiểu nhị lập tức sáng mắt chạy ra nghênh tiếp, cúi đầu khom lưng hỏi: “Mấy vị đại gia, là ở trọ hay là dùng cơm?” Lãng Y trao đổi một ánh mắt với Quỷ Diện, nói: “Trọ lại, chuẩn bị cho chúng ta cơm ngon rượu ngon tại lầu ba.” Hôm nay hắn không có mặc y phục hoa kiều giống nữ nhân như trước đây, một thân y sam tím thẫm đơn giản lại càng thể hiện rõ anh khí.

“Được a…..” Ứng một tiếng, tiểu nhị cũng hiểu khách nhân lần này tới không chỉ là người có tiền, mà còn là khách quen, vì lầu ba ở đây không phải là bất cứ ai cũng có năng lực đặt chỗ, hô một tiếng, vài đại hán tướng cao to từ trong *** đi ra dắt ngựa đưa đến hậu viện, Quỷ Diện hơi gật đầu, lúc này mới vén màn xe ngựa lên, nói: “Gia, tới rồi.”

Thiên Mạch Doanh không gấp gáp đi ra, sau khi đứng dậy nhìn con lang một lúc, chậm rãi nói: “Đừng làm ta thất vọng.” Vứt ra một câu nói quái dị khó hiểu, rồi mới cong lưng đi xuống. Địch Việt Lăng đi theo sau, khiến Lâu Ánh Thần trở thành kẻ cuối cùng xuống xe, y đầu đầy sương mù nhìn bóng lưng của người nào đó, phát giác bản thân trước giờ chưa từng hiểu rõ người này, quả nhiên trên thế gian này thứ không thể đoán được nhất….. là nhân tâm. Đứng trên mảnh đất xa lạ, Lâu Ánh Thần lại bắt đầu cảm khái nhân sinh biến hóa vô thường, y đánh giá tửu lâu cổ đại đang an tọa trước mắt này, đột nhiên nghĩ tới khi xem sách đã từng đọc qua một câu đối rất thú vị: “Vì danh bận, vì lợi bận, trong bận có nhàn, tự ẩm hai chén trà lao tâm khổ, lao lực khổ, trong khổ làm vui, lại uống một bình rượu.” Y rất ngưỡng mộ sự thoát tục trong câu đối đó, chỉ là kiếp này của chính mình…… sợ là vô pháp làm được. Đáng tiếc chính là tửu lâu này không dán câu đối, chữ trên biển hiện cao cao màu đen đó……. y cũng không nhận biết. Liếc nhìn những kẻ trong *** bị kinh sợ vì sự xuất hiện của y một cái, y bất đắc dĩ lắc đầu, đi theo bước chân Thiên Mạch Doanh vào trong.

Tình cảnh rất tương tự như trong phim truyền hình, cho nên cũng không khiến Lâu Ánh Thần chú ý bao nhiêu, chỉ là y không để ý không đại biểu là người khác không để ý, ngạo khí của Thiên Mạch Doanh, anh tuấn của Lãng Y, sáng sủa của Địch Việt Lăng, kỳ quái của Quỷ Diện, còn có sự lãnh mạt của Mộc Nhĩ Hạ, một tổ hợp người kỳ quái như vậy khiến trong đại sảnh nhất thời một mảng tĩnh lặng, giây tiếp theo, lại vang lên tiếng nói dò xét cố nén.

“Người gì vậy? Giống như là rất có thân phận?”

“Người đó đeo mặt nạ thật kỳ quái…… lẽ nào là ở bên đó…..”

“Đừng nhiều chuyện……. không muốn sống nữa sao?”

“Lang?”

“Ánh mắt thật kỳ lạ……..”

“Họ là ai vậy?”

Chưởng quầy nghiêng đầu nói nhỏ mấy câu với tiểu nhị đón khách xong, thì lập tức đích thân đến nghênh tiếp, cười hỏi: “Các vị, có phân phó gì?” Hắn biết người có nụ cười đầy ngạo khí đó là thủ lĩnh, nhưng lại hỏi nam tử anh tuấn ở bên cạnh, vì trong các tình huống thông thường, chuyện nhỏ này không phải là chuyện mà nhân vật chủ đạo cần phí tâm tư.

Lãng Y mặt không chút biểu tình nói: “Trước tiên chuẩn bị hai bàn đồ ăn trên lầu ba cho chúng ta, sau đó chuẩn bị năm gian phòng.”

“Được a, tiểu nhân đi chuẩn bị.”

Nói xong với chưỡng quầy, một hàng người đi thẳng lên lầu ba, dưới lầu, lại là một trận huyên náo.

Trong trấn Ô Vân, tửu lâu Túy Phong Loan là hào hoa nhất, lầu ba trừ một số người có thân phận đặc thù, căn bản kẻ khác không thể đi lên, hơn nữa chưa kể đến thân phận, chỉ riêng mỗi giá tiền mắc dọa người đã khiến kẻ dòm ngó phải lui bước, một bàn cơm rượu đã là ngàn kim, đám người này ngay cả chớp cũng không chớp mắt lấy một cái liền đặt hai bàn Sau quầy tính tiền, không có ai phát hiện chưởng quầy đó đưa một thẻ bài điêu khắc gỗ đen giao cho một người làm trong ***, thầm thì phân phó: “Đi, lập tức bẩm cáo lên chủ tử, họ tới rồi.”

“Vâng.”

Tất cả, lại hồi phục tĩnh lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.