Lang Vẫn (Mõm Sói

Chương 23: Trận chiến không hồi hộp




Lâu Ánh Thần đối với vị trí hàng ghế thứ hai bên cạnh cửa sổ quán bar hay tiệm cà phê giống như có tình cảm chung thủy suốt đời.

Bất luận là bàn công việc, hay là một người đi uống, y đều nhận định tại vị trí đó.

Nhiệm vụ cuối cùng, người đến là một lão già, đã vào đầu hạ, vậy mà con mặc áo lông dày màu xám đậm, Lâu Ánh Thần ngồi chờ ở đó hơn nửa tiếng ông ta mới tới, từ sau lúc vào chỗ ngồi, Lâu Ánh Thần chỉ nghiêng đầu nhìn mưa ngoài cửa sổ, trời rất tối, cái bóng của bọn họ phản chiếu rõ ràng trên kính cửa sổ.

Y nhìn ông già tóc bạc đầy đầu, uống một ngụm cà phê loại tiện lợi.

“Nhiệm vụ gì?” Ông già do dự một lúc, dường như đang thầm dợt lại kịch bản trong lòng: “Việt Dữ Hàn……. Mua mạng” Lâu Ánh Thần hơi ngạc nhiên một chút, người này không dễ đối phó, trong lòng cân nhắc một chút, nghĩ lại một lượt mấy tên sát thủ đỉnh cao, lại hỏi: “Thời hạn?”

“Càng nhanh càng tốt…….”

Trên kính thủy tinh, cái bóng của ông già bị nước mưa xối vào tan thành mảnh nhỏ.

“….. Muốn ai làm.” Lâu Ánh Thần xác định ông già này sẽ có chọn lựa, đây cũng là quy định ngầm được thừa nhận, giống như chọn lựa sản phẩm, khách hàng chọn thứ họ muốn, người bán sẽ tiến cử cái thích hợp. Ai biết ông lão trầm mặc rất lâu, lâu đến mức Lâu Ánh Thần còn cho rằng ông ta từ bỏ rồi, mới nghe được thanh âm run rẩy e ngại đó: “ Ngươi……”

“Chi chi”

“Chi chi chi”

Trong lúc mơ mơ hồ hồ nghe được âm thanh gì đó, kéo Lâu Ánh Thần ra khỏi giấc mộng, một giây tiếp theo, con mắt đau đớn, trong vô thức liền vỗ vuốt lên, chợt nghe “ô chi ” một tiếng, y vội vàng thả lỏng lực đạo, mở mắt ra, chính là nhìn được đầu sỏ gây họa, tiểu đông tây đang ngồi trước mặt y, một cánh tay nhỏ còn kéo mí mắt của y.

Ai…….

Cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ bị tâm thần phân liệt thôi

Lâu Ánh Thần lắc lư cái đầu đau đến muốn ngất, lại thấy từng mảng cánh hoa lá cỏ rơi xuống hòa lẫn trong đám bùn đất, y đã lười nổi giận, dùng đỉnh đuôi suy nghĩ cũng biết, trừ tiểu đông tây này, còn có ai tiêu khiển nhàm chán như thế với y?

“Không đi theo cha mẹ ngươi, cứ luôn dính ở chỗ ta làm cái gì…..”

Hiểu rõ tiểu Mãnh Cáp này nghe không hiểu, Lâu Ánh Thần cũng vẫn báo oán, lắc lắc lư lư đi đến cạnh thủy đàm uống mấy ngụm nước, đột nhiên ngẩng đầu lên, con mắt tử sắc độc nhất còn lại bắn ra ám quang lấp lóe.

“Tìm ta có việc?”

Y hỏi, không ngoài ý muốn một khắc sau từ trong đám cỏ một con lang chui ra.

Lôi Lạc lạnh lùng cách một thủy đàm trừng mắt nhìn con lang trước mặt đó, không để tâm bản thân một người đầy vết trảo thương.

Nói thật nó cảm thấy thật sự không thể tin nổi. Rõ ràng là một quái vật chỉ có nửa cái mạng sống thoi thóp, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy trở nên…….

Nó không biết dùng từ gì để hình dung, rất nhiều từ ngữ trong não nhưng cũng không đủ để hình dung cảm giác của nó, chỉ là có một loại bản năng, nói cho nó biết con lang này không dễ chọc, rất không dễ chọc.

Nhưng y đã đả thương Phong Khởi, chính là không thể tha thứ.

Lâu Ánh Thần nhìn đăm đăm con lang liều lĩnh này, cảm thấy có chút buồn cười, y không ghét nó, chỉ là cảm thấy gia hỏa này…… Thật sự đơn tế bào!

Cũng coi như đều mang tâm sự riêng trừng nhau, đều hiểu rõ, không đánh một trận là không có khả năng.

Mây đen trên bầu trời tụ lại, rất thích hợp với hiện trạng này mà chớp lóe lên tia sét.

Người đến là khách, Lôi Lạc trước phát động công kích, tính đơn độc khiêu chiến của nó tương đối tốt, từ vị trí khá hẹp tại thủy đàm lập tức nhào sang, Lâu Ánh Thần cũng không hàm hồ, chỉ là y hiểu rõ bản thân không thể đấu trận lâu dài, dù sao chỉ dựa vào những nhân tố trước mắt này mà nói, nhân tố bất lợi của y tương đối nhiều. Mà Lôi Lạc tuy thần kinh đơn tế bào, nhưng trực giác chiến đấu cũng không tồi, công kích đầu tiên chính là ở góc chết bên trái của y.

Có một chút chờ mong……

Lâu Ánh Thần chịu một kích mới nghĩ.

Nhưng trận chiến này không có bao nhiêu kinh tâm động phách.

Lôi Lạc tuy tinh lực xung mãn, hơn nữa có kinh nghiệm đối chiến phong phú, nhưng Lâu Ánh Thần đã từng chân chính bị tẩy lễ tử vong qua. Cách biệt giữa hai thứ đó cũng giống như chiến sĩ và tử sĩ, giữa hai thứ tồn tại một khe rãnh đặc biệt, hơn nữa lại không dễ dàng vượt qua.

Cho nên khi Lâu Ánh Thần đá Lôi Lạc vừa nhào tới vào trong nước, chiến đấu kết thúc, không có gì hồi hộp.

Đứng trên bờ, Lâu Ánh Thần nhìn cái đầu bị thấm ướt sũng đó, vẫy đuôi nói: “Về sau đừng nên đến đây nữa, nhưng là lần này ngươi có thể đến tìm ta….. dũng khí cũng rất lớn đó.”

Cho nên y mới đáp lại khiêu chiến của nó.

Lôi Lạc tức giận đầy bụng, lăng lăng nhìn chằm chằm vào Lâu Ánh Thần: “Ta sẽ đánh bại ngươi!” Trước đó nó không thích hành vi đả thương Phong Khởi của Lâu Ánh Thần, hiện tại nó chính là ghét thái độ của y: Nó không thích con lang trẻ tuổi này dùng tư thế cao ngạo như trưởng bối để thuyết giáo nó.

Lâu Ánh Thần đã học qua môn tâm lý, cho nên từ biểu hiện có thể nhìn ra được chút tâm tư của Lôi Lạc.

Ngươi nghĩ như vậy là vì ngươi vẫn còn thơ dại lắm.

Y muốn nói như thế với nó, nhưng nghĩ lại vẫn là không nói thì hơn. Dù sao sau khi nói xong quan hệ càng thêm ác liệt thôi, cho dù có như vậy thì cũng chả sao.

Sau đó y quay đầu trở lại huyệt động của mình.

Mây đen sau khi tụ lại, nhưng không đổ mưa, sét đánh vài cái, lại bị gió đêm thổi tan, một vầng trăng mỏng nằm giữa đám mây, an tĩnh.

Lâu Ánh Thần nằm trong huyệt động, tiếp tục suy nghĩ bị đứt đoạn vừa rồi.

Lần nhiệm vụ đó, bản thân đã chuẩn bị sẵn đầy đủ nhất, nhưng là y đã thất bại, dù sao thì trên thế giới này cũng có rất nhiều vai trò lợi hại, bản thân đụng vào cũng coi như là xui xẻo thôi, Lâu Ánh Thần không phải là thiên tài, tất cả của y đều là do bản thân tự giành lấy. Mà lần này, y một cao thủ đời sau gặp phải một thiên tài đời trước.

Người đó, là sủng nhi của thượng đế.

Y không phủ nhận.

Cho nên từ một số phương diện mà nói, y không cảm thấy hối tiếc.

Chỉ là y không thích ánh mắt của gia hỏa đó. Cao ngạo, lãnh mạc, tự cho là đúng.

Tại sao bản thân trước khi chết không có nguyền rủa hắn?

Mơ mơ hồ hồ nghĩ rồi lại tiến vào mộng cảnh, Lâu Ánh Thần lại mơ đến lần cuối cùng khi tử vong đó, rất sợ hãi, thật sự, một chân của y bị bắn ba phát, xương bả vai bị vỡ, vết thương trên người không thể đếm nổi. Chạy tìm đường thoát lần đó, thật ra chỉ là trò chơi mèo vờn chuột thôi. Y không may chính là con chuột đó. Thân thể tựa hồ ghi nhớ cảm giác khi bị đạn bắn xuyên qua, y run rẩy dữ dội, sau đó đột nhiên tỉnh giấc. Ngẩng đầu, đã đến nửa đêm.

Từ trong động khẩu có thể nhìn ra đàm thủy bên ngoài, đột nhiên cảm thấy có chút khát nước, Lâu Ánh Thần đứng dậy, chậm rãi đi ra.

Mây đen đã toàn bộ tan đi. Sao trên trời đêm phản chiếu lên mặt thủy đàm, hai ngôi sao.

Y liếm liếm mặt nước, nước hơi mát lạnh. Đầu lưỡi băng băng, nhưng không hạ thấp nhiệt độ cơ thể, cũng coi như thoải mái. Chỉ là trong lòng u sầu.

Ta đang nhớ ai? Dường như đã thiếu mất cái gì

“Thì ra ngươi trốn ở chỗ này……. cũng thật khiến ta tìm vất vả”

Thanh âm khá quen thuộc, bức bách khiến Lâu Ánh Thần ngẩng đầu lên, y thấy dưới ánh trăng sáng, một đám hào quang ngân bạch sắc, ánh trăng trở thành bối cảnh.

“Ngươi?!”

“Đã lâu không gặp.”

Ngân lang hơi mỉm cười, gian tà cao thâm khó đoán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.