Lang Vẫn (Mõm Sói

Chương 17: Sống




Một người một khi đã từ bỏ chỗ dựa, thì sẽ trở nên rất độc lập cường thế.

Lang cũng vậy.

Trong lòng Phong Khởi vì một cái tên đó mà dậy lên sóng lớn, trong lãnh địa này, tên của Vương là một chữ, còn lại thì bất luận là thân phận gì tên đều là hai chữ, trước giờ chưa từng nghe qua có tên ba chữ tồn tại.

Nhưng nó cũng không hối hận vì đã cứu một dị loại, chỉ là đang nghĩ, từ nay về sau nên làm sao?

Hơn nữa nó có một cảm giác kỳ quái, tựa hồ con lang toàn thân đầy vết thương này, sẽ mang cái gì đó đến lãnh địa này…….. Còn cụ thể là mang tới cái gì, là phúc hay họa? Hiện tại không thể biết chắc.

Từ nay về sau

Lâu Ánh Thần đồng dạng cũng đang nghĩ.

Vết thương trên người khiến y vô pháp săn mồi, Phong Khởi cũng không có khả năng mỗi ngày đều chăm sóc y, Nguyệt Tô tuy luôn trông chừng y, nhưng không có ai có thể chịu được khí thế hiện tại của y. Y vẫn là một kẻ lãnh tĩnh trầm ổn, đẩy lui sự an phận che giấu bản tính, y biến thành kẻ thị huyết, tuy nhãn thần vẫn là đạm nhạt không đổi, nhưng có thể khiến cho bất cứ con lang nào khi bị trừng mắt cũng đều cảm thấy mũi nhọn sau lưng, khí thế bức người.

Sát khí không còn có thể khống chế, đã từ trong kiếp số tai nạn lần đó hóa thành máu thịt, cũng không còn tiếp tục che giấu trong tâm tạng được nữa.

Y trước đây là một kẻ an tĩnh am hiểu thế sự, nhìn chuyện của người khác, cam nguyện làm một kẻ bàng quan.

Y hiện tại là lưỡi kiếm bén ngót, cùng trải nghiệm của bản thân, cuồng dã nuốt chửng mỗi một kẻ địch có ý đồ xâm lăng y.

Bịch

Một tiếng vang sầu muộn, một nửa con nai được vứt trước mặt Lâu Ánh Thần.

“Đang lúc thức ăn thiếu hụt như thế……. còn phải nuôi thêm một kẻ như ngươi….. hừ”

Con lang trẻ tuổi trong lòng bất bình vô cùng, nhưng mệnh lệnh của Phong Khởi không thể cãi, cho nên chỉ có sau khi vứt đồ ăn xuống mới dám bất mãn xuất ngôn chế giễu. Lâu Ánh Thần nằm dưới đất, cũng không để ý, lết thân thể tới trước cắn xé con nai không có bao nhiêu cơ thịt đó. Y biết bản thân có bao nhiêu thê thảm, thậm chí xem ra còn giống như quái vật mới từ trong hồ bùn chui ra, nhưng lòng tự tôn mãnh liệt còn mạnh hơn những con lang khác giờ khắc này lại ẩn tàng đi sau khi cố nhẫn nại. Gắng sức cắn xé thịt thú, hàm răng lại bật ra khiến y chịu không nổi đau đớn, máu trong miệng bắt đầu ứa ra, thấm đỏ một nhúm lông dưới miệng. Lần liều mạng trước đó, hàm răng của y đã chịu đựng sự tổn hại nặng nề quá mức.

“……. Để ta……”

Nguyệt Tô không thể nhịn được đi tới, không chút để ý đến vết bùn và vết máu đã kết dính lại với nhau trên người y, cúi đầu cắn xé da nai cho y. Lâu Ánh Thần cũng không ngẩng đầu, càng không nói chuyện, giống như quỷ say nhìn thấy rượu, mãnh liệt cắn xuống chỗ vết thương chảy ra huyết dịch, tỉ mỉ tinh tế cắn nuốt mớ thịt không tính là tươi mới gì.

Hiện tại y phải làm, chỉ có một chuyện.

Trị liệu vết thương.

Hồi phục thực lực.

Những thứ khác bất kể là vũ nhục hay thương tiếc, cũng đều không thể trở thành hòn đá ngáng chân y.

Tĩnh lặng nhìn Nguyệt Tô vì không đạt được phản ứng mong muốn từ y, mà không thể che giấu được chút thất vọng trong đáy mắt, đứng thẳng một lúc lâu, mới quay đầu đi tới chỗ tụ tập. Nó vừa mới đi, lại không tránh khỏi dẫn đến không ít công lang trẻ tuổi dùng cái nhìn địch ý bắn qua Lâu Ánh Thần.

Lôi Lạc nằm dưới một lùm rậm không xa, lãnh đạm vẫy đuôi.

Nó đối với Lâu Ánh Thần chung quy có một loại bất an.

Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy y, nó cho rằng y chẳng qua là một khối thi thể, nhưng Phong Khởi không biết lại trúng tà gì, mà lại dùng hết mười phần tâm tư để chăm sóc y. Hơn nữa còn thành công, bị thương nặng như thế, y lại có thể sống được.

Là cái gì khiến y đối với cuộc sống chấp nhất như vậy? Lại là vì cái gì mà Phong Khởi chấp nhất đối với y như vậy

Nó không nghĩ ra.

Nhưng khi con lang đó mở mắt ra, nó đột nhiên cảm thấy, bản thân chìm sâu vào trong lốc xoáy. Trong cặp mắt đó bao hàm thứ gì đấy, có hỏa diễm phục thù, có băng lạnh tuyệt tình. Kết hợp hoàn mỹ thành một vũng lầy tím đen.

Nó nhất thời cho rằng con lang này là hóa thân của tà thần lang mị (gian tà mị hoặc). Y dùng con mắt màu tím đó mê hoặc tất cả địch nhân.

Vì nó không thể bất tuân Phong Khởi, cho nên, nó sẽ không đối với sự tồn tại của con lang dị loại đó hạ sát thủ, nhưng là, nó cũng sẽ không thể hiện sự thân thiện với y.

Phù Xuyên thì tràn đầy phẫn hận bất mãn, sau khi đi đến thì không kiềm được báo oán: “Phong Khởi rốt cuộc là làm cái gì a……. làm quái gì mà đi cứu một con lang……. quái vật như thế!”

Lôi Lạc nội tâm liền động, quái vật? Đích xác, cũng chỉ có quái vật mới có thể đủ hình dung y.

Nó tiêu sái đứng lên, quay mặt nói: “Đừng để ta lại nghe thấy ngươi nói Phong Khởi không đúng” Nó không lý đến biểu tình đột nhiên trở nên phẫn hận của Phù Xuyên, bước nhanh đi, tựa như con chim xông ra khỏi nơi nghỉ ngơi mát mẻ. Sau lưng có một đạo đường nhìn hơi mang theo ngưỡng mộ, nó cảm thấy, chính là con quái vật đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.