Lang Vẫn (Mõm Sói

Chương 14: ……..




Sự tồn tại của Lang Vương, áp chế huyết tanh ẩn nấp trong cốt tủy của Lâu Ánh Thần.

Nhưng chỉ là áp chế chứ không tiêu biến, đây, cũng vô pháp tiêu biến. Sự bạo nộ khắc sâu tận trong cốt tủy, đã dung hòa vào huyết dịch, xâm nhập vào tất cả tế bào. Thậm chí ngay cả những vết nứt trên xương cốt, cũng đều khắc đầy sự điên cuồng.

Một người với đôi tay triệt để thấm đẫm máu tươi, nếu như không thể thích ứng với cuộc sống, thì chỉ có thể bị cuộc sống đào thải.

Cho nên, khi ba con lang đó đã hơi vượt quá mức, Lâu Ánh Thần không chút khách khí phát động tiến công.

Không biết từ lúc nào cơ thịt đã bắt đầu ghi nhớ chiêu thức trong ký ức tiền kiếp, những thứ này đối với lang mà nói là phương pháp cổ quái kỳ dị, nhưng y không che giấu mà triển khai ra. Không tất yếu phải ẩn tàng thực lực, hiện tại cái y muốn là được phát tiết, phát tiết dục vọng luôn bị mắc kẹt từ sau khi đến thế giới này. Nghĩ muốn giết chóc

Nghĩ muốn máu tươi

Nghĩ muốn làm cho con có màu cổ trắng đó khi tương kích phát ra tiếng kêu thảm

Nếu như còn không phát tiết sự điên cuồng này ra, y cũng sắp phát điên rồi……. Mộ Cổ, Phụng Nhật, Nguyệt Luân, ba vị trưởng lão của lang tộc. Vốn lần này đến gặp Lang Vương chỉ là báo tin Lộc Vương đã tạ thế, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện bên cạnh Lang Vương có một con lang xám trước giờ chưa từng thấy qua. Chúng vốn chỉ muốn thăm dò một chút thực lực của đối phương, nhưng không nghĩ tới lại đụng phải họng súng.

Từng lần từng lần vạch trần công kích của đối thủ, Lâu Ánh Thần hưởng thụ khoái cảm khi chiến đấu. Dường như được trở lại khi trước, tay cầm một con dao mỏng, chém rách da thịt người khác. Cuộc sống sẽ uốn nắn tính cách của con người, y chính là một sự tồn tại như thế. Hiếm khi có thể tùy tính, cho nên, Lâu Ánh Thần không dự tính sẽ nhẹ tay, hay có lẽ nên nói, y đã không thể khống chế được địch khí điên cuồng trong thân thể.

Đây không phải là hiện tượng tốt.

Nhưng y không có cách chọn lựa.

Khi sát ý bị khống chế đến cực hạn, thì chỉ duy có phương thức máu tanh mới có thể giải trừ.

Nhưng là, tựa hồ định mệnh đã sắp đặt y không thể giết bất kỳ con lang nào trong ba con lang này, trước một khắc y cắn một phát sát thủ, có một con lang từ trong bụi rậm nhảy ra ngăn cản y, không phải là Lang Vương, mà là một vai trò tuyệt đối nằm ngoài dự liệu.

“Vừa rồi còn cho rằng nhìn lầm…… ngươi vẫn chưa chết?”

Ngữ điệu trào phúng nhàn nhạt phun ra, hai con mắt băng sắc dưới ánh mặt trời triệt để kích thích đau đớn vào tâm tạng Lâu Ánh Thần.

Kẻ đến, là ngân lang.

Lâu Ánh Thần dần dần tỉnh lại từ trong cuồng nộ, thấy ngân lang rất chi là hưng trí mong muốn chọc giận mình, cũng không phản bác, liếc mắt như lâm đại địch nhìn ba con lang kia, đầu cũng không thèm quay lại đi về hướng ngược lại.

Hiện tại y, không muốn nhìn thấy đôi mắt đó.

Có thể điên cuồng, nhưng là, không thể rối loạn.

Mà y, đã loạn rồi.

Ngân lang tự nhiên không bỏ qua đồ chơi khó gặp này, không thèm để ba con lang tại đó vào trong mắt, đang muốn đuổi theo, sau lưng đã truyền tới tiếng gầm rú uy hiếp, nó quay đầu, trong mắt đã hằn lên tia sáng đỏ máu hung tàn. Vốn hôm nay chính là ra ngoài muốn tìm gốc rạ (tìm người trút giận), nếu đã tự dâng đến tận cửa, nó không tất yếu phải bỏ qua. Đối phó với loại lang già này, nó căn bản không cảm thấy cần thiết phải tốn nhiều tâm tư, nhắm chuẩn một khoảng trống, rồi công kích tới như cơn gió.

Tốc chiến tốc quyết

Lựa chọn đầu tiên, chính là Nguyệt Luân đã bị thương sẵn. Nguyệt Luân hiển nhiên hiểu rõ máu trên trán đã mang đến phiền phức cho nó, nghênh đón tư thế lao tới của đối thủ, nó cũng xông lên. Cuộc chiến giữa dã thú đều không có quy luật gì, chỉ cần một chữ thắng. Nhưng con lang đã tiêu hao hơn phân nửa thể lực này và một con lang vốn thực lực đã hơn hẳn chúng, đẳng cấp vốn đã không giống. Ngân lang đã nghĩ không muốn phí sức cũng không muốn khoa trương thực lực của mình, nó kiêu ngạo, nhưng là đứng thẳng trên thực lực cơ bản tương đồng.

Khi nó rời đi, để lại ba con lang đã bị trọng thương gần chết.

Không có giết chúng, là vì không cần thiết, hơn nữa, nó muốn có vài kẻ đi báo tin, nói cho những con lang khác. Nó đã trở về rồi.

Mặt trời lên cao ba sào. (Cỡ 9 – 11h)

Lâu Ánh Thần nhìn chăm chăm mặt nước, y phẫn nộ bản thân cứ mong nhớ chuyện cũ, rõ ràng đã là sinh vật hoàn toàn bất đồng, nhưng vẫn luôn chạm vào thánh địa không thể vượt qua trong tận đáy lòng. Y là người chung tình, giống như mẹ, cho nên, y đã định sẵn sẽ bị tình cảm vây khốn.

Người phụ nữ đó, vì sự lạm tình (trăng hoa) của cha nên phiền muộn mà chết, còn người mà bản thân lần đầu tiên thương yêu, lại trở thành mẹ kế của mình.

Kinh nghiệm này, có mấy ai có thể lĩnh hội?

Bóng phản chiếu trên mặt nước dao động, dường như nhìn thấy được người phụ nữ dịu dàng đó, cô cười nhạt với đôi mắt băng lam sắc, thu hút mục quang của y, nhưng là đột nhiên, cái bóng phản chiếu đó biến thành ngân lang. Con ngươi đồng dạng, nhưng cảm giác bất đồng.

Một cái là nước, dịu dàng uyển chuyển, một cái là băng, lãnh khốc vô tình.

“Quả nhiên là ngươi…..”

Cúi đầu nhìn vết sẹo trên cổ Lâu Ánh Thần, ngân lang cười gian tà.

“Thật ra cho đến vừa nãy, ta còn hoài nghi….. chẳng qua, hiện tại có thể khẳng định rồi.”

Ngay khi ý thức được sự xuất hiện của nó, thần kinh của Lâu Ánh Thần liền căng chặt, bất giác nhíu chặt mày, y không thích tên gia hỏa này, cảm giác cứ giống như nó đang bá chiếm thức gì đó vốn dĩ thuộc về y. Huống hồ đã chết trong tay nó một lần, bất cứ ai cũng đều có tâm lý phòng ngự.

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Lâu Ánh Thần lui về sau vài bước, tránh cho ngân lang tiếp cận quá gần.

“Thật ra cũng không có gì…… ngươitrên người có một cỗ……. khí tức khiến ta chán ghét……”

Ánh mắt ngân lang lưu động một cỗ cảm giác ẩn ẩn không vui. Nó tiếp tục bức đến gần Lâu Ánh Thần, hai con lang đối đầu một lúc, rồi ngân lang đột nhiên nhào tới. Trong vô thức, Lâu Ánh Thần chọn lựa lùi về sau, chân sau chợt trơn, cả thân thể trong thoáng chốc mất thăng bằng, đại não vừa mới ý thức được không tốt, đã không còn chọn lựa nào mà rơi vào trong nước.

Bõm

Bọt nước tung tóe bốn phía.

Từ khi đến thế giới này, tựa hồ có một mối duyên không dứt với chuyện rớt xuống hồ…….

Lâu Ánh Thần buồn bực nghĩ, nhấp nhấp mấy cái chân để lộ đầu ra khỏi nước. Lại không kịp đề phòng gương mặt phóng đại ngay trước mắt dọa một phát.

“Ha ha ha……”

Ngân lang cười rất vui sướng.

“Như thế này, là có thể tiêu trừ mùi vị đó rồi……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.