Lang Vẫn (Mõm Sói

Chương 10: ……..




Ban đêm khiến ánh lửa ám sắc đốt cháy một đường, cho đến tận chân trời.

Tõm

Thân thể đột nhiên bị ngập trong làn nước băng lạnh, Lâu Ánh Thần đột ngột từ trong trạng thái nửa hôn mê ngu ngu ngơ ngơ tỉnh táo lại, y bập bõm trèo ra khỏi nước, mới phát giác chỗ nước y rơi xuống không sâu lắm, sau khi đứng thẳng thì vừa đụng đến cổ. Lên bờ, một con lang toàn thân đều là lông thuần màu bạc đang trêu đùa nhìn y:

“Dô, ngươi sống lại rồi sao? Tiểu tử bị xà nuốt vào bụng.”

Câu đầu tiên đối phương mở miệng đã khiến Lâu Ánh Thần vô cùng lúng túng, chỉ là khi ngẩng mắt lên nhìn không cẩn chạm vào bên trong con ngươi đó, bất giác kinh ngạc…… đó là băng lam sắc. Ngây ra ở trong nước ngẩng cổ mất một lúc quên cả việc leo lên bờ, con lang ngân sắc đó đột nhiên cao hứng vui thú, tiến lại gần, gần như dán sát vào mũi y hỏi: “Ta có kỳ quái đến thế sao?” Phản ứng của con lang này khiến nó thấy rất mới mẻ, trước đây con thú nào thấy nó mà không tránh đi thật xa, cho dù có lại gần, cũng là phòng bị và như nhìn kẻ địch, hoặc là sợ hãi.

Nhưng trước giờ chưa từng gặp qua nhãn thần sạch sẽ thế này.

Hơn nữa, đó là con ngươi màu tím rất hiếm thấy.

“Không,…… không có gì” Lâu Ánh Thần ấp úng một chút, thấy ngân lang nhường cho y chút không gian, vội vàng nhảy khỏi nước, đáp lên bờ, gió đêm vừa thổi, đám lông bị ướt dính chùm lại dựng đứng cả lên, hàn ý trực tiếp kích vào trong da thịt, y hơi run rẩy, gắng cách xa ngân lang một chút, sau đó dùng sức lắc lông.

Nhưng là, vẫn còn cảm thấy lạnh, lạnh đến tận trong xương cốt.

Chết mồ, sẽ không bị bệnh đi…… cảm giác xương cốt phần cổ ẩn ẩn phát đau.

“Tốt nhất là nhanh chóng làm khô lông, nếu không…… gió đêm này có thể lấy mạng đó” Thanh âm đột nhiên xuất hiện vì quá gần, nên Lâu Ánh Thần bị dọa một phát, quay đầu nhìn con ngân lang vẫn dùng ánh mắt trêu chọc đó, trong lòng thầm than thở, tự nói với mình đừng lại nghĩ đến kẻ đó nữa, sau đó chậm rãi đi đến một mỏm đá cạnh đó nằm xuống, bắt đầu chỉnh lý đám lông bị ướt. Đầu lưỡi liếm lên, có chút vị tanh nhạt của nước. May mà không quá chán ghét.

Ngân lang đi qua, biểu tình bảy phần hiếu kỳ: “Ngươi là kẻ đầu tiên thấy ta mà không muốn chạy trốn.”

“Di?” Lâu Ánh Thần nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn vào con ngươi băng sắc đó, không tự giác mở miệng hỏi: “Tại sao muốn chạy khỏi ngươi?”

Ít nhất hiện tại, y còn chưa có lý do chạy trốn khỏi một con lang tạm thời còn chưa có địch ý đối với y.

Ngân lang tựa hồ lại một lần ngoài ý muốn, lỗ tai hình tam giác hơi động một chút, một lúc sau, lại chủ động vứt ra một đề tài, ngồi cạnh Lâu Ánh Thần: “Có thể để ta giúp không?” Không đợi Lâu Ánh Thần trả lời, nó đã vươn lưỡi ra nhẹ nhàng liếm lông trên lưng của y.

Hoàn toàn là phản ứng đầu tiên của thân thể, Lâu Ánh Thần co người với một động tác có chút kỳ dị tránh thân thể sang một bên, cảnh giác lánh xa nhìn ngân lang, khi nhìn thấy sự kỳ dị bất ngờ trong mắt đối phương, đột nhiên ý thức được, vừa rồi bản thân đã dùng động tác của trước kia.

Chuyện gì vậy? Là…… trùng hợp dưới trạng thái vô ý thức?

Hay là nói…… thân thể này đang dần dần thích ứng với chuyện phối hợp ký ức vốn có của y?

Đang tư duy chuyện của bản thân, đại não lại trong một khắc truyền đến cảnh báo nguy hiểm, Lâu Ánh Thần ngẩng đầu, hoang mang phát hiện, ngân lang đã trở lại bình tĩnh vốn có, và dấy lên một biểu tình khát máu đầy mặt, hơn nữa…… con ngươi vốn là màu băng lam đó, lúc này lại biến thành màu sắc mà y quen thuộc

Lãnh kim sắc. (màu vàng lạnh)

Lãnh kim sắc…….

Ký ức đột nhiên bắt đầu trở nên hỗn loạn. Y lại nhớ đến ký ức ban đầu vào đêm đó. Trăng sáng sao trời, cây lá đổ bóng, chim thú tản mác, sau đó, ánh mắt lãnh mạc dị thường đó.

Con lang lúc đó…… là Lang Vương? Hay là……

“…….Thật sự kỳ quái……”

Ngân lang hơi lộ ra răng nanh, dưới ánh trăng lấp lánh màu sáng trắng thâm lạnh.

“Không biết tại sao chỉ là nghĩ muốn cắn đứt cổ của ngươi…… máu của ngươi, chắc là rất thơm ngom đi……”

Khi Lang Vương ở gần huyệt động thì dừng bước lại, nó ngửi được bên trong động không có khí tức của Lâu Ánh Thần.

Đi ra ngoài?

Đáng chết, buổi tối ở đây có rất nhiều nguy hiểm y rốt cuộc có biết hay không! (Anh lo kìa =)))

Một trận nộ hỏa nhất thời từ trong lòng dâng lên, nó tức giận cào cào móng vuốt, con ngươi thuần kim sắc đột nhiên đậm màu hơn, phản phất như muốn dung hòa vào trong hắc ám, nó ngẩng đầu, trong cơn gió phân biệt một chút khí tức, quay người hướng về một hướng không chút trì hoãn xung kích qua.

“Ngao ô”

Lang kêu gào động trời, kinh động một đám chim đêm.

Hàm răng cắn xuyên qua cổ, trong mũi tràn đầy mùi rỉ sét.

Lâu Ánh Thần thật không hiểu, tại sao bản thân lại kỳ dị khó hiểu đi đến thế giới này, lại gặp phải những chuyện kỳ quái này. Có lẽ, kẻ yếu là thức ăn của kẻ mạnh ở nơi này sẽ được thể hiện chân thật nhất, y sớm nên biết, vô luận thế nào, tất cả đều chỉ nên tin tưởng bản thân.

Vọng tưởng dựa vào kẻ khác, cuối cùng cũng chỉ có một mình.

Chết.

Hàm răng ngân lang không có cắn sâu xuống, lỗ tai của nó lắc một cái, trong cơn gió từ nơi xa thổi tới, nó nghe thấy được tiếng gầm phẫn nộ của Vương giả. Có lẽ do nó cảm thấy con lang dưới chân ngay lập tức bị đánh ngã này không có chút bản lĩnh uy hiếp được nó, hoặc là nó cảm thấy bản thân hoàn toàn có năng lực, có thể dễ dàng khắc phục bất cứ tình trạng đột phát nào, cho nên, hàm răng của nó rời khỏi cổ của Lâu Ánh Thần. Cũng chỉ trong một thoáng ấy, tình cách bạo nộ của Lâu Ánh Thần phát động, không có bất cứ dấu hiệu nào chồm nửa người lên, mở lớn miệng đỏ máu trực tiếp cắn lên cổ của ngân lang.

Lấy răng trả răng, lấy máu trả máu.

Đó luôn là tôn chỉ của y.

Khi trong miệng tràn đầy mùi vị của máu, Lâu Ánh Thầm thầm cười. Quả nhiên, bản thân không thể an phận theo hiện trạng. Ngân lang nhất thời không có phản ứng, khi nó hoang mang phát giác, thì đã bị một lực đạo lớn đến kinh người cắn phập vào da thịt trên cổ. Không có tổn thương đến khí quản, đây là cực may mắn rồi, nhưng bất kể nó có chút hành động nào, con lang xám đó lại lập tức xiết chặt hàm răng. Hơn nữa con lang xám cắn vào cơ cổ đó có liên đới với xương bả vai, cứ như vậy thì nó căn bản không thể nhấc móng vuốt lên cao, cũng đương nhiên không có biện pháp công kích.

Huỳnh quang nguy hiểm bắt đầu tập hợp, ngân lang lạnh lùng trừng mắt nhìn sinh vật không còn sinh lực và sức sống đang đeo trên người.

Có lẽ, nên cho tên này một phát đoạn đường luôn…….

Tuy không thể nhấc móng vuốt lên cao, nhưng chạy thì không có vấn đề gì. Ngân lang nhìn về phía thủy đàm cách đó không xa, không chút do dự buông người nhảy xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.