Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 8: Ngưu Phó thống soái




- Ảnh hưởng một chút, tuy nhiên cũng không sao.

Tiêu Biệt Ly muốn vươn tay ra, được người khác bón thuốc cho đối với hắn mà nói là một việc vẫn chưa quen.

Cố chấp dừng thìa thuốc bên miệng người thanh niên, y tá Tiếu dường như không bón được bát thuốc này sẽ không từ bỏ.

Tay Tiêu Biệt Ly dừng ở giữa không trung, cuối cùng vẫn để xuống, ngoan ngoãn mở miệng ra, nuốt thuốc xuống.

- Vậy mới ngoan.

Khuôn mặt y tá Tiếu xinh đẹp giống như giữa trời đông giá rét xuân đã về, lại từ trong bát múc ra một thìa để bên miệng Tiêu Biệt Ly.

Nuốt xuống từng ngụm một, trong lòng Tiêu Biệt Ly cười khổ, lại âm thầm vận khí ép thuốc mới uống vào xuống đan điền, trong lúc đó toàn thân chấn động, Tiêu Biệt Ly hừ một tiếng, trán rịn ra đầy mồ hôi.

Y tá Tiếu kinh sợ:

- Cậu làm sao vậy? Là thuốc này không đúng sao?

Thở phào một hơi, Tiêu Biệt Ly đang nhíu chặt mày dần dần giãn ra, cảm giác được lực trong đan điền tuy rằng rất yếu, nhưng so với hôm qua thì đã mạnh hơn một chút, không khỏi có chút vui mừng, mặc dù so với tám trăm năm trước thì vẫn cách biệt rất nhiều, nhưng có còn hơn không, từ trước đến nay hắn không oán trời trách đất hại người, cho dù khi đang ở chiến trường Tống – Kim cũng sẽ không từ bỏ nỗ lực cuối cùng, lúc này mấy lần thấy đường sống trong cõi chết, lần này cho dù là thê thảm nhất, có thể nói là võ công mất hết, nhưng tính cách bất khuất khiến hắn nỗ lực cố gắng không từ bỏ.

Phương thuốc thực ra cũng không quý hiếm, chỉ là làm thuốc dẫn mà thôi, nếu muốn khôi phục lại thần công Biệt Ly trước kia, đều phải hoàn toàn dựa vào sự cố gắng không ngừng của bản thân mình.

- Vẫn may, tôi nghĩ uống hai lần nữa cũng không sao, phiền cô nói với bác sĩ Tiền khi nấu thuốc, giảm bớt một đồng bạch thuật, tăng thêm một phần bạch chỉ.

Y tá Tiếu buông chén xuống, ngạc nhiên hỏi:

- Cậu thật sự biết xem bệnh?

Nhìn người thanh niên ở trước mắt này tuy rằng mồ hôi ra đầm đìa, tinh thần đã mạnh mẽ hơn nhiều so với lúc ban đầu, cậu ta bị xe đâm lục phủ ngũ tạng gần như nứt toác, đến bác sĩ Tần cũng nói ít nhất phải tĩnh dưỡng ba tháng trở lên, không ngờ nghe cách nói của cậu ta, chỉ cần dùng thêm hai lần thuốc cậu ta kê, thì sẽ không sao nữa, chuyện kỳ lạ này y tá Tiếu chưa từng thấy qua.

Tiêu Biệt Ly cười khổ một tiếng, đột nhiên ánh mắt chuyển ra phía ngoài cửa, ánh mắt y tá Tiếu cũng nhìn theo đó, cửa phòng bệnh có hai người đi vào, là bạn học của Lâm Dật Phi Ngưu Phấn và Thuỷ Vũ.

Nhìn thấy bộ dạng muốn vào rồi lại do dự của bọn họ, y tá Tiếu đặt chén thuốc xuống, vẫy tay nói:

- Làm gì vậy? Lâm Dật Phi ở phòng bệnh này.

- Tôi biết A Phi ở phòng bệnh này.

Đại Ngưu vênh mặt, ưỡn ngực đi đến:

- Nhưng không biết có quấy rầy hai người không?

- A Phi cái gì?

Y tá Tiếu cau mặt lại:

- Là Lâm Dật Phi, hoặc là Dật Phi, A Phi, A Phi, khó nghe quá.

Trong mắt của y tá Tiếu, Lâm Dật Phi này tuyệt đối không phải là A Phi Thái Bảo.

- Ha ha.

Đại Ngưu gãi gãi đầu, quay đầu nhìn Thuỷ Vũ nói:

- Cậu xem, vẫn là Tiểu Phi có sức hấp dẫn nha, chị y tá xinh đẹp này cũng bảo vệ cậu ta.

Thuỷ Vũ cười, quỷ quái nói:

- Cậu cũng có sức hấp dẫn đấy, nghe nói Thuý Hoa bên khoa âm nhạc cũng có hứng thứ với cậu đấy?

- Cậu được đấy.

Đại Ngưu làm bộ muốn đánh:

- Cậu nói ba câu thì hai câu là nói xấu tôi, cậu cho rằng cậu mạnh hơn tôi ở điểm nào? Cả ngày nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, sau này cậu lấy máy tính làm vợ đi!

Y tá Tiếu cười, đã biết dụng ý của bọn họ, nếu như mọi người đều biết Lâm Dật Phi vì chuyện thất tình mà dẫn tới tình trạng tự kỷ, nói không chừng bắt đầu ra tay từ phương diện này sẽ khiến cậu ta cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng mặc dù bọn họ có ý tốt, lại không biết người trước mặt đã không phải là Lâm Dật Phi rồi, Tiêu Biệt Ly lại càng không biết thất tình là gì.

- Y tá Tiếu, có thể hỏi một câu không?

Đại Ngưu thấy ánh mắt Tiêu Biệt Ly nhìn mình có chút là lạ, không lên tiếng câu nào, trong lòng không biết chuyện gì, thậm chí có chút sợ hãi, vốn dĩ hắn không sợ trời không sợ đất, nhìn thấy người bạn cùng phòng mấy năm nay, lại là người bạn chơi cùng từ thuở nhỏ đang ở trước mắt, thậm chí lại có chút cảm giác xa lạ.

- Chuyện gì?

- Không biết nếu như tôi vào bệnh viện này, có thể nhận được sự chăm sóc giống như Tiểu Phi không?

Vừa rồi bọn họ ở ngoài phòng bệnh nhìn thấy y tá Tiếu đút từng thìa cho bạn tốt, Đại Ngưu và A Thuỷ tuy rằng thông cảm với bất hạnh của Tiêu Phi, nhưng không khỏi có chút hâm mộ Tiểu Phi.

Bởi vì nhìn từ bất kỳ phương diện nào, đều có thể nói y tá Tiếu là mỹ nữ trong mỹ nữ, càng hiếm có chính là tính cách ôn nhu dịu dàng này, trong trường các cậu nhìn thấy không phải là cậu ấm, thì là cô chiêu, mặc dù tính cách không phải là ngang ngược gì, nhưng tính cách giống như y tá Tiếu thì lại rất ít gặp.

- Đương nhiên có thể.

Y tá Tiếu cười:

- Tuy nhiên có một điều kiện tiên quyết.

- Điều kiện tiên quyết gì?

Đại Ngư gấp gáp hỏi.

- Đó chính là cậu cũng phải bị thương giống như Lâm Dật Phi.

Y tá Tiếu mỉm cười:

- Cậu phải biết, tôi là y tá của phòng chăm sóc đặc biệt, nếu như cậu có thể vào được phòng chăm sóc đặc biệt, tôi nhất định sẽ chăm sóc cậu giống như chăm sóc Lâm Dật Phi.

- Miễn đi, tôi không có vận may này.

Đại Ngưu hoảng sợ:

- Tiểu Phi lần này phúc lớn mạng lớn, nếu như tôi bị xe đâm thành bộ dạng như vậy, đoán chừng sẽ không vào được phòng chăm sóc đặc biệt, mà trực tiếp vào nhà xác rồi, Tiểu Phi, cậu nói có đúng không?

Tiêu Biệt Ly ngẩn ra, nhìn Đại Ngưu ở trước mặt:

- Cậu nói chuyện với tôi sao?

- Không phải nói với cậu thì với ai chứ?

Đại Ngưu làm bộ muốn đánh, y tá Tiếu vội vàng che trước mặt hắn:

- Đừng đùa nữa, cậu và A Thuỷ đùa thì còn có thể, Lâm Dật Phi bị bệnh nặng, cậu cẩn thẩn đừng làm rách vết khâu của cậu ta.

Đại Ngưu cười, hạ tay xuống:

- Y tá Tiếu, cô đừng lo lắng, tôi chỉ nói mà thôi, cô cho rằng não tôi thật sự chỉ toàn cơ bắp thôi sao, Tiểu Phi? Sao ánh mắt cậu nhìn tôi lạ vậy? Cậu không phải đến tôi cũng không nhận ra chứ?

Tiêu Biệt Ly trầm mặc không nói, trong lòng chỉ nói, chẳng lẽ đây chính là luân hồi kiếp trước, nếu không sao lại mới nhìn thấy Nhạc nguyên soái tôn xưng là đại ca của Tần Hồi Chi, sao lại nhìn thấy Ngưu tướng quân người cùng mình vào sinh ra tử chứ?

Ngưu tướng quân dưới trướng Nhạc nguyên soái, võ công không kém, cũng là Phó Thống soái của quân Nhạc gia, là danh tướng chống Kim, tâm đầu ý hợp với mình, cơ duyên khó có được, tuy nhiên Ngưu tướng quân không những lớn tuổi hơn mình, càng lớn tuổi hơn Nhạc Nguyên soái, hiển nhiên không phải là chàng trai ở trước mắt mình đây.

Chỉ là, đây thật sự là luân hồi, hay bọn họ chỉ là có ngoại hình giống nhau mà thôi?

Rốt cục không nhịn được tiến lên một bước, Đại Ngưu giơ tay lên lay lay người thanh niên trên giường bệnh vài cái:

- Tiểu Phi?

Tiêu Biệt Ly khôi phục lại tinh thần, thản nhiên cười:

- Các hạ họ Ngưu?

- Được lắm, cậu cuối cùng cũng không quên tôi, các hạ các hạ gì chứ, còn điện hạ đâu?

Đại Ngưu thở ra một hơi, lại không nghe ra giọng điệu quái dị của Tiêu Biệt Ly.

Quả nhiên cậu ta họ Ngưu? Cũng giống với tên bác sĩ họ Tần kia? Tiêu Biệt Ly chấn động, trên mặt có chút khác thường.

Thuỷ Vũ lại khá cẩn thận, cảm giác có chút không đúng:

- Tiểu Phi, mình là ai?

Tiêu Biệt Ly nhìn hắn một lúc lâu, rốt cục lắc đầu nói:

- Không biết.

Những người trong phòng bệnh đều thay đổi sắc mặt, Đại Ngưu giật mình không ngậm nổi miệng:

- Tiểu Phi, cậu không nhận ra A Thuỷ, chẳng lẽ cậu thật sự nói với dì những lời hỏng não này?

Thuỷ Vũ giật giật Đại Ngưu, lớn tiếng nói:

- Cậu khẩn trương cái gì, Tiểu Phi nói đùa với cậu, chẳng lẽ cậu không nhìn ra sao?

Đại Ngưu sửng sốt:

- Nhưng….Nhưng mình thấy Tiểu Phi không giống nói đùa.

- Cái gì không phải nói đùa chứ, cậu còn không biết tính khí của Tiểu Phi, Tiểu Phi, sắp vào học kỳ rồi, cậu phải tranh thủ thời gian, nếu không để lỡ việc học thì thiệt thòi lắm đấy.

- Còn học hành nữa!

Y tá Tiếu mặc dù biết A Thuỷ chú ý mọi mặt mới nói với cậu ta, vẫn nhịn không được nói:

- Thương thế của cậu ta không nhẹ, tôi vẫn là kiến nghị hai người khuyên dì Hà xin nghỉ học tạm thời cho cậu ta.

Đại Ngưu và A Thủy liếc mắt nhìn nhau, lại dời ánh mắt lên người Lâm Dật Phi, vốn cho rằng cậu ta sẽ lớn tiếng phản đối, hoặc là lo lắng vô cùng, A Thuỷ lại nghĩ đến, Tiểu Phi vốn dĩ cực khổ theo đuổi Phong Tuyết Quân, sao lại dễ dàng nghỉ học để Phong Tuyết Quân coi thường chứ, thực ra Tiểu Phi điểm nào cũng không tệ, chỉ là rất chân thành trên phương diện tình cảm, bất kể ai cũng biết Phong Tuyết Quân đang chơi đùa với cậu ta, nhưng bản thân cậu ta lại không biết.

- Tiểu Phi, không cần lo lắng.

Nhìn người thanh niên nằm trên giường bệnh thờ ơ không động tĩnh, A Thuỷ bỗng chốc nghĩ tới câu ngạn ngữ kia, qua bi thương sẽ chết tâm, Phong Tuyết Quân chạy theo Uông Hào rồi, Tiểu Phi nghe y tá Tiếu nói, xem ra không nghỉ học không được, mọi người đều nói đàn ông có hai việc quan trọng nhất, sự nghiệp và tình yêu, sinh viên thì đương nhiên là học tập và tình yêu, hai điều này Tiểu Phi đều chịu đả kích quá lớn, khó trách lại sa sút tinh thần như vậy, sinh ra tâm lý trốn tránh, bản thân mình và Tiểu Phi là bạn tốt nhiều năm, lúc này không giúp thì bao giờ mới giúp đây.

- Dựa vào đầu óc của cậu, cho dù nghỉ ngơi nửa năm một năm cũng có thể học bù lại được, hơn nữa cậu không nghe nói qua sinh viên năm nhất chuyên ngành phần mềm đi tạo sự nghiệp, cậu thật sự không được…..

Hắn đột nhiên ngừng lại, chỉ là bởi vì hắn nhìn thấy bộ dạng của Lâm Dật Phi hoàn toàn không nghe lọt vào tai.

- Cậu ấy như vậy bao lâu rồi?

A Thuỷ có chút lo lắng, thấp giọng hỏi.

- Từ sau khi tỉnh lại, tinh thần cậu ta luôn hoảng hốt, luôn nói cái gì mà Tống – Kim, Nhạc Phi.

Y tá Tiếu nhìn Lâm Dật Phi nói:

- Như vậy đi, chúng ta ra ngoài, để cậu ấy yên tĩnh nghỉ ngơi.

- Tôi cảm thấy chúng ta ở bên cạnh cậu ấy sẽ tốt hơn.

Đại Ngưu nói lầm bầm, A Thuỷ giật giật tay áo hắn:

- Cùng cái gì, Tiểu Phi có y tá Tiếu ở cùng rồi, cần cậu làm bóng đèn sao, về ở cùng với Thuý Hoa của cậu đi.

Không đợi y tá Tiếu biểu thị ý kiến phản đối, đã kéo tay Đại Ngưu ra ngoài, đi tới cửa lại dừng lại:

- Y tá Tiếu?

- Chuyện gì?

- Chúng tôi về hỏi nhà trường trước, chuyện của Tiểu Phi xử lý thế nào là tốt nhất, nơi này nhờ cô, chú Lâm và dì chắc cũng lo lắng chuyện này, chúng tôi hôm khác sẽ tới thăm cậu ta.

Y tá Tiếu khẽ gật đầu, nhìn hai người rời đi, khẽ thở dài.

- Cô thở dài làm gì?

Người thanh niên phía sau hỏi.

Y tá Tiếu bỗng nhiên xoay người, nhìn thấy Lâm Dật Phi đang nhìn mình, mặt hơi đỏ lên:

- Cậu có cha mẹ tốt như vậy, bạn bè quan tâm cậu như vậy, nên phấn chấn lại, đừng khiến bọn họ lo lắng thêm nữa.

- Khai trường?

Tiêu Biệt Ly thì thầm đọc một câu:

- Lâm Dật Phi còn phải đến trường? Bọn họ thi Trạng Nguyên sao?

Y tá Tiếu sửng sốt:

- Lâm Dật Phi? Học đường? Trạng Nguyên?

Không khỏi có chút tức giận:

- Cậu thật sự hồ đồ, hay là cố ý giả bộ hồ đồ vậy?

Tiêu Biệt Ly trầm ngâm một lát, đột nhiên mỉm cười, giơ tay chỉ vào đầu mình:

- Tôi bị đụng không nhẹ, rất nhiều chuyện đã quên mất, nếu như cô không để ý, có thể nói về Lâm Dật Phi này không?

Y tá Tiếu nhìn cậu ta gần mười phút, thở dài nói:

- Nói cậu hồ đồ, cậu nói chuyện lại mạch lạc như vậy, nói với cậu có hiểu không, hỏi thế nào cũng toàn vấn đề ấu trĩ? Đúng rồi.

Đột nhiên nhớ ra gì đó:

- Bác sĩ Tần nói cậu bị tự kỷ, tôi thấy cậu lại giống bị mất trí nhớ.

- Mất trí nhớ?

Tiêu Biệt Ly thầm nói:

- Tôi lại hy vọng bản thân mình thật sự bị mất trí nhớ, chỉ là có một số chuyện khắc cốt ghi tâm, khó có thể quên được.

Y tá Tiếu không nghe thấy hắn nói thầm những gì, kiên nhẫn giải thích nói:

- Cậu tên là Lâm Dật Phi, sinh ra ở thành phố Giang Nguyên, hiện tại là sinh viên đại học Chiết Thanh, cậu không phải luôn nói muốn thi Trạng Nguyên gì đó sao, hiện tại cậu đã là Trạng Nguyên rồi, mấy tháng nữa là vào năm học, mặc dù dựa vào tình trạng thân thể hiện nay của cậu, vẫn không thể đến trường được, nhưng tôi muốn người nhà cậu xin cho cậu nghỉ một năm, năm sau lại đi học tiếp, nhiều nhất là tốt nghiệp chậm một năm, trong nhà cậu cũng không có gánh nặng gì, tôi nghĩ cậu cũng không cần lo lắng quá mức.

Nhìn Lâm Dật Phi chuyên tâm nghe mình giải thích, y tá Tiếu không kìm nổi hỏi:

- Những cái này cậu không nhớ chút nào sao?

Tiêu Biệt Ly lắc đầu, không nói lời nào.

- Cậu nói dối?

Y tá Tiếu đột nhiên lớn tiếng nói.

Trong mắt Tiêu Biệt Ly hiện lên một tia khó hiểu:

- Cái gì?

- Cậu nhớ Đại Ngưu, cậu nhớ Ngưu Phấn họ Ngưu.

Y tá Tiếu kích động nói.

Phân trâu? Tiêu Biệt Ly cười khổ thầm nói, tên người này thật lạ, sao diện mạo lại có chút giống Ngưu đại ca:

- Tôi không nhớ cậu ta, chỉ là, cậu ta và một người bạn họ Ngưu rất giống nhau.

Y tá Tiếu thấy hắn không giống giả bộ, không khỏi kỳ quái hỏi:

- Người bạn kia của cậu tên là gì, chẳng lẽ cũng là họ Ngưu?

Tiêu Biệt Ly chậm rãi gật đầu:

- Đúng vậy, anh ấy là một tướng quân, Ngưu Phó Thống soái Ngưu Cao tiếng tăm lừng lẫy trên chiến trường Tống –Kim.

Y tá Tiếu suýt chút tức giận muốn sặc khí, người ở trước mặt này lại ảo tưởng đang ở thời Tống – Kim rồi, Ngưu Cao đương nhiên cô cũng từng nghe qua cái tên này, đó không phải là một nhân vật mạnh mẽ, lỗ mãng trong Thuyết Nhạc toàn truyện, nhưng hình như trong tiểu thuyết nói là một phó tướng, mỗi lần đều có thể chuyển nguy thành an.

Nếu như trong tay y tá Tiếu có búa, cô hận không thể đập cho Lâm Dật Phi một cái, để cậu ta tỉnh táo trở lại, chỉ là trong tay y tá Tiếu không một tấc sắt, chỉ có thể sa sầm mặt mày, nhưng lại không biết nói cái gì.

Lâm Dật Phi này bị tự kỷ không nhẹ!

- Vậy cậu nói xem Ngưu Cao này có công trạng gì.

Y tá Tiếu nhạy bén, cười dịu dàng hỏi.

Cô biết sự tích Ngưu Cao cũng là từ trong tiểu thuyết Thuyết Nhạc, cũng chưa hiểu hết, cô không tin Lâm Dật Phi lại biết nhiều hơn cô, nếu như Lâm Dật Phi nói không ra, mình khuyên bảo cậu ta từ bỏ ý nghĩ trốn tránh đi.

- Công tích của Ngưu Phó Thống soái?

Tiêu Biệt Ly trầm tư một lát:

- Chiến công của huynh ấy thật sự nhiều không đếm xuể, chỉ là trước khi gia nhập quân Nhạc Gia đã có vô số chiến công, khi người Kim công kích Kinh Tây, huynh ấy cùng quân Kim quyết chiến không dưới mười lần, không bại một trận, người Kim xuôi về Nam, từ Kinh Môn về bắc, Ngưu Phó Thống soái giấu quân ở thôn Ngọc Phong Tống, quân Kim đại bại, làm bị thương đại tướng Hoàn Nhan của nước Kim, sau đó đại chiến quân Kim ở núi Vu Lỗ cầu Đặng Gia, nhiều lần chiến nhiều lần thắng, người Kim thấy vậy nhượng bộ lui binh, huynh ấy trong chiến trường vạn dặm, chiến công không thể thấy hết được, cho dù Nhạc nguyên soái dụng binh như thần, cũng không thể không bội phục Ngưu Phó Thống soái hữu dũng hữu mưu.

Tiêu Biệt Ly dường như rơi vào trạng thái trầm tư, lúc đầu khi mình chạy tới Chu Tiên trấn, Ngưu tướng quân có việc khác, nếu không nhất định sẽ cùng mình kề vai chiến đấu, đại phá quân Kim!

Bản thân mình bình sinh chỉ phục cách dụng binh của hai người, một là Nhạc nguyên soái, người còn lại chính là Ngưu Phó Thống soái, hắn và Ngưu Cao có giao tình nhiều năm, không biết thế nào, tình bằng hữu Ngưu Cao đối với hắn rất khó có thể nói nên lời, chỉ là mỗi lần nhắc đến người đó khi ấy sẽ luôn có ý buồn bã không nói ra được.

Có lẽ bởi vì Ngưu đại ca cho rằng mình rất giống một người khác, mới có nhiều sự ưu ái cho mình như vậy?

Y tá Tiếu càng nghe càng thấy kỳ lạ, những gì người thanh niên này nói cô chưa từng nghe qua, chỉ là nghe cậu ta nói lại như vậy, cũng không giống là giả:

- Cậu nói Ngưu Cao và Nhạc Phi ngang sức nhau? Trong tiểu thuyết không nói như vậy!

Tiểu thuyết? Tiêu Biệt Ly sửng sốt, đó là cái gì?

Nhìn Tiêu Biệt Ly sững sờ, y tá Tiếu không biết nên làm gì, như ma xui quỷ khiến nói một câu:

- Chính là những lời nói ở triều đại nhà Tống.

Sau khi nói xong, y tá Tiếu có chút hối hận, nếu như cậu ta tự nhận mình là người triều Tống, bản thân mình nói như vậy không phải là biến tướng kích thích cậu ta sao?

Thật không ngờ người thanh niên này lại hiểu, nhẹ nhàng gật đầu:

- Dã sử?

Rất nhiều chuyện của tiền triều được ghi lại trong nhân gian, dân chúng nói rất nhiều, cho dù bản thân bọn họ cũng có chút không rõ ràng, nói như vậy, bản ghi chép vào tám trăm năm sau đa phần sẽ là người đời sau phỏng đoán mà thôi, mặc dù, hoặc là có một chút ít là sự thật, cũng đã xen lẫn thực giả trong lịch sử của bọn họ.

Nhưng, chân tướng sự thật, rất có thể giống như con sóng trong đại dương, sớm đã bị chôn vùi mất tăm mất tích.

Y tá Tiếu lại ngẩn ra:

- Đúng vậy, lời thoại có điểm khác với chính sử, nhưng tiểu thuyết không được tính là dã sử, dã sử còn có người thực, nhân vật trong tiểu thuyết đa số là hư cấu.

Tiêu Biệt Ly gật đầu:

- Cô nói không sai, người hoặc là người kia, chỉ là mọi chuyện rất khó nói.

- Nhưng tôi thấy cậu rất có hứng thú với lịch sử, kiến nghị cậu không nên học báo chí nữa, đổi sang học ngành lịch sử đi.

Y tá Tiếu nói xong mỉm cười, có chút nghịch ngợm bướng bỉnh.

Nhìn thấy cậu thanh niên không có bất kỳ phản ứng gì, y tá Tiếu lại hỏi lại:

- Nếu như cậu quen thuộc với Ngưu Cao như vậy, nói xem anh ta làm qua những chức quan nào, cậu ở cùng anh ta, cũng làm chức quan không nhỏ phải không?

Trong lòng có chút nghi hoặc, sao mình lại cùng điên với cậu ta thế này, lại một ý nghĩ nữa dâng lên, tìm ra sai lầm của cậu ta, sau đó khiến cậu ta tỉnh lại.

- Ngưu Phó Thống soái chiến công vô số, chức quan cũng nhiều.

Tiêu Biệt Ly thuộc như lòng bàn tay:

- Trước là làm từ Thống lĩnh quân Thứ sử Huỳnh Châu đi lên, sau đó là giữ chức Chiêu Phủ sử Tây Đạo, Quan sát sử An Châu, Trấn Thủ sử Thái Châu, đại phu Thân Vệ.

Y tá Tiếu giật mình nhìn người thanh niên, thật sự không rõ cậu ta nói thật hay giả.

- Thật ra dựa vào bản lĩnh của huynh ấy, vốn dĩ cũng có thể sóng ngang hàng với Nhạc nguyên soái, chỉ là huynh ấy cam tâm gia nhập vào quân Nhạc gia, làm từ Đường, Đặng, Tương, Dĩnh An Phủ sử.

Tiêu Biệt Ly thần thái sáng láng, đây là bằng hữu của hắn, cũng giống như cha như huynh của hắn, mỗi lần nhắc tới bằng hữu cửa hắn đều có thể khiến hắn cảm thấy cảm xúc mênh mông, tuy rằng bản thân hắn là người vô cùng bình tĩnh.

Nhưng hắn thích bằng hữu, thích cảm giác cùng với bằng hữu nỗ lực vì cùng một mục tiêu!

Bọn họ và Nhạc Nguyên soái có cách nghĩ giống nhau!

Trục xuất giặc hồ, trả lại trung nguyên cho chúng ta!

Y tá Tiếu có chút sợ hãi, lại có chút lo lắng, nhưng vẫn nhịn không được muốn nghe cậu ta nói tiếp, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một ý nghĩ, những gì cậu ta nói có lẽ là thật?

- Chỉ là Ngưu đại ca hữu xạ tự nhiên hương, rất nhanh được thăng chức làm Thống soái Thần võ hậu quân bộ, Ninh ** Thừa Tuyên sứ, Phó tổng quản quân bộ Kinh Tương nam lộ mã, hơn nữa trở thành Phó Thống soái của quân Nhạc gia, thực ra Nhạc nguyên soái từng nói, chỉ cần thắng được Hoàng Long, đón Nhị thánh về, ai làm thống soái cũng được, chỉ là Ngưu đại ca cố chấp không đồng ý.

Trong lòng có chút nghi hoặc, Nhạc nguyên soái và Ngưu đại ca giống nhau, đều là kỳ tài dùng binh, cho dù con trai của Nhạc nguyên soái Nhạc Vân, đám người Trương Hiến bướng bỉnh không chịu thuần phục, nhưng đối mặt với Ngưu đại ca, đều bội phục sát đất, chỉ là Ngưu đại ca cam tâm phò tá Nhạc nguyên soái, cũng không hề có ý bất mãn, huynh ấy có cách nhìn rất giống Nhạc nguyên soái, cho rằng bất luận ai làm Thống soái đều giống nhau?

Y tá Tiếu có chút khó tin, một kẻ lỗ mãng gặp vận may mà Lâm Dật Phi lại nói có thể đứng ngang hàng với Nhạc Phi? Càng kinh ngạc hơn chính là Lâm Dật Phi lại nói rất rõ ràng, không có chút dấu hiệu bịa chuyện nào.

- Những chuyện này, đều là cậu đọc được trong trò chơi Kiếm duyên kia sao?

Y tá Tiếu cẩn thận hỏi lại.

- Trò chơi?

Ánh mắt Tiêu Biệt Ly phát lạnh:

- Chúng tôi chinh chiến sa trường, da ngựa bọc thây, thập tử nhất sinh đi đánh giặc hồ, cô lại nói là trò chơi?

Y tá Tiếu lui về sau một bước, ngập ngừng nói:

- Không phải, tôi không có ý này, cậu có biết…..

Người thanh niên trên giường bệnh nhìn cô một lúc lâu, thần sắc mới hoà hoãn lại, thản nhiên nói:

- Đúng vậy, cô nói không sai, hơn nữa lịch sử trước kia, có phải trò chơi hay không cũng không quan trọng nữa.

Chỉ là trong ngữ khí có chút không vui, đây là tám trăm năm sau, không phải là chiến trường Tống – Kim, hắn hiểu được điều này, chỉ là hắn vẫn không thể buông bỏ được.

Trong phòng bệnh yên lặng, y tá Tiếu nhìn cậu thanh niên, tâm tình hoảng sợ dần dần dịu đi, cắn chặt môi, vẫn đi tới:

- Cậu cũng nói lâu như vậy rồi, nghỉ ngơi một chút đi, nếu như….Nếu như cậu muốn tiếp tục kể chiến tranh Tống –Kim của cậu, tôi…..Ngày mai tôi tới nghe, được không?

Mắt thấy người thanh niên nằm trên giường, có chút buồn, y tá Tiếu do dự một lúc lâu, đi về phía cửa, chỉ là không biết sao, thậm chí có chút không nỡ rời đi.

Chậm rãi đi tới cửa, y tá Tiếu đột nhiên xoay người lại, cười với người thanh niên này:

- Tôi có thể hỏi cậu một vấn đề nữa không?

Ánh mắt rốt cục chuyển lên người y tá Tiếu, người thanh niên cười:

- Có thể.

Nhìn thấy nụ cười của người thanh niên, trong lòng y tá Tiếu vui mừng không nói ra được:

- Ngưu Cao là Phó Thống soái của quân Nhạc gia, chức quân nhất định rất lớn, vậy còn cậu? Cậu làm chức quan gì?

Tiêu Biệt Ly chậm rãi nói:

- Tôi chỉ là một Tiên phong dưới trướng của Nhạc nguyên soái mà thôi, vĩnh viễn không thể so sánh với Ngưu đại ca được.

Y tá Tiếu tự nhiên cười, nghĩ một lát, lại nói:

- Vậy tôi có thể giúp cậu chuyện gì không?

Trong lòng kỳ quái dị thường, mình bị làm sao vậy, chẳng lẽ thật sự tin cậu ta là một Tiên phong dưới trướng của Nhạc nguyên soái, hay là mình…..

Ngừng lại dòng suy nghĩ của mình, đôi mắt thanh tú nhìn người thanh niên trên giường bệnh, đột nhiên trong lòng chấn động, hai mắt người thanh niên này hữu thần, sáng ngời như đuốc, nào có giống người bệnh chứ.

- Các cô cũng có loại kiến giải lịch sử này chứ?

Tiêu Biệt Ly trầm ngâm một lát, rốt cục hỏi.

Y tá Tiếu gật gật đầu, chờ đợi cậu ta nói tiếp.

- Vậy phiền cô tìm giúp tôi bản lịch sử đời nhà Tống, tôi….Tôi muốn xem một chút.

Tiêu Biệt Ly nhìn y tá Tiếu, ánh mắt tràn đầy khẩn thiết.

Mặc dù biết lấy sách lịch sử nhà Tống tới đây, đối với chàng thanh niên bị tự kỷ này rất không tốt, y tá Tiêu như bị ma xui quỷ khiến lại gật đầu:

- Được, ngày mai tôi mang đến cho cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.