Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 37: Lưu manh




Đại Ngưu và bạn gái mới đi tới bàn khác, thì đã có một người lao tới. Đại Ngưu không chú ý bị đụng phải,, lùi về phía sau hai bước, vịn lấy cái bàn, cả giận nói: - Anh làm gì vậy?

- Huynh đệ, cái bàn này chúng tôi nhìn thấy trước. Người đụng vào cậu ta đầy vẻ lưu manh, mặc một cái áo ba lỗ, để lộ hình xăm con rồng giương nanh múa vuốt trên cánh tay, thái độ rất kiêu ngạo, chỉ thiếu bốn chữ “Ta là lưu manh” ghi trên trán.

Đại Ngưu hơi rụt rè. Cậu ta biết đám này là mấy tên lưu manh quanh đây. Dù không sợ, nhưng nếu chọc phải thì hậu hoạn vô cùng. Bình thường có thể nhịn, nhưng lúc này có bạn gái bên cạnh, sao có thể yếu thế được: - Anh thấy trước thì thế nào? Tôi là người tới trước.

Đại Ngưu trừng mắt, gân cổ nói.

Thúy Hoa kéo ống tay áo của cậu ta, thấp giọng nói: - Thôi, chấp bọn họ làm gì, vẫn còn bàn trống.

Tên lưu manh thấy Đại Ngưu có vẻ hung dữ, vốn hơi sợ hãi, nhưng xem xét Thúy Hoa không muốn gây chuyện, cố lấy lá gan: - Anh em, có kẻ mắt mù gây sự với chúng ta, anh em nói xem nên làm gì bây giờ?

Lập tức có bốn năm tên lưu mạnh từ bên ngoài chạy vào, thoáng cái bao vây Đại Ngưu lại. Quán ăn này vốn không lớn, vài người vây lại liền chật kín. - Còn làm sao nữa, bảo y bồi tội.

- Tiểu tử, đi chơi với bạn gái chú ý ai nên động vào, ai không nên đông vào. Đại ca Thứ Đầu ở đây mà ngươi cũng dám động chạm. Một tên hung dữ nhìn chằm chằm vào Đại Ngưu, nói.

Đại Ngưu có chút hối hận. Nếu chỉ có một mình thì còn dễ nói. Tiểu Phi và bạn gái của cậu ta đề ở đây, năm người bọn chúng đánh một mình. Mình có thể ngồi dậy trở về là may mắn, sao có thể chiếu cố được Thúy Hoa và Tiểu Phi.

- Tôi không biết Thứ Đầu hay là Thử Đầu gì, là do người này đụng vào tôi, các anh có giảng đạo lý không vậy?

- Giảng đạo lý? Lời của tao chính là đạo lý. Thứ Đầu cười lạnh nói: - Tiểu tử, để đại ca dạy ngươi một bài học về cách làm người. Đại Ngưu dù rất cao to, nhưng bên y có năm người, mỗi người một đấm thôi cũng đủ thu thập Đại Ngưu rồi.

Quán ăn vốn đông đúc, vừa thấy tình hình không ổn, đã sớm đi ra ngoài để tránh. Nhưng bọn họ vẫn tập trung ở bên ngoài xem náo nhiệt, không có người nào đi lên khuyên can.

Chủ quán không thể không đi lên, cũng không phải vì thấy bất bình rút đao tương trợ, chỉ là lo lắng đám người này đánh nhau mà phá hỏng đồ đạc trong quán của mình: - Mọi người bình tĩnh lại, không phải còn rất nhiều bàn trống đó sao, cậu sinh viên kia, tới chỗ này ngồi cũng được.

Trong lòng thì không ngừng khấn A Di Đà Phật, chỉ hy vọng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Nhưng ông ta lại quên, đôi khi lưu manh giống như chiếc lò xo, ngươi càng yếu chúng càng mạnh. Nhìn thấy thái độ cầu hòa của chủ quán, tên Thứ Đầu càng kiêu ngạo: - Ông chủ, nơi này không có việc của ông, tốt nhất đừng nhúng tay vào. Bằng không mấy anh em chúng tôi mà tức giận, ông lại chịu không nổi.

Khuôn mặt béo núc na núc ních của chủ quán đã đổ đầy mồ hôi, ông ta không dám nói thêm gì nữa. Ông ta muốn tiếp tục buôn bán, nếu gây sự với đám lưu manh này, về sau việc buôn bán khó mà yên ổn.

- Tiểu tử, đừng trách ông đây không cho ngươi một cơ hội. Một là quỳ xuống dập đầu nhận sai lầm, bảo bạn gái của ngươi uống vài chén với anh em chúng ta. Nếu mọi người vui vẻ, chuyện vừa nãy coi như không có. Ánh mắt của Thứ Đầu quăng về hướng Thúy Hoa, miệng cười dâm tà. Chợt chứng kiến Bách Lý Băng và Lâm Dật Phi còn ngồi chỗ đó, điềm nhiên như không, không khỏi giật mình.

Đại Ngưu thấy chuyện này không thể hòa giải được nữa, liền bĩnh tĩnh lại: - Còn thứ hai.

- Thứ hai chính là tới bệnh viện nằm vài ngày. Thứ Đầu cười lạnh, ánh mắt vẫn không rời khỏi Bách Lý Băng. Không biết cô nàng kia ở đâu, thật không thua kém người mẫu chút nào. Tuy nhiên tiểu tử ngồi đối diện có vẻ như là bạn trai của cô ta. Trước mắt cứ giải quyết tên này đã, rồi tính sau.

Đại Ngưu cười lạnh một tiếng, thấy Tiểu Phi không đứng ra, ngược lại yên lòng: - Còn không biết là ai tới bệnh viện, tránh đường, nếu không đừng trách tôi ra tay. Đại Ngưu kéo tay bạn gái, mạnh mẽ đi tới.

Hai tên cản đường phía trước đứng không vững, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất. Một quyền đánh từ phía sau, đấm mạnh vào lưng của Đại Ngưu. Đại Ngưu lảo đảo đi về phía trước một bước, một cược tung về phía sau, nhưng lại đá hụt.

Hai người kia bị mất mặt mũi, vừa ổn định thân hình, liền tung chân đạp tới. Đại Ngưu tránh qua một bên, nhưng đang nắm tay Thúy Hoa nên tốc độ hơi chậm, bị một cước đá vào đùi, không tự chủ được lùi lại.

Thứ Đầu nhe răng cười, cầm một chai bia, dùng sức đánh vào ót của Đại Ngưu.

Phần ót chính là phần yếu nhất của con người. Người có kinh nghiệm đánh nhau thường nhắm vào vị trí này để đánh. Tên Thứ Đầu rõ ràng hung ác, chủ tâm muốn đánh ngã Đại Ngưu.

- Đại Ngưu cẩn thân. Thúy Hoa một mực đi bên cạnh Đại Ngưu, trong lòng cực kỳ lo lắng. Nhìn thấy tên lưu manh ra tay ác độc như vậy, không khỏi kinh hô.

Đại Ngưu biết không tốt, vừa mới cúi đầu xuống, chợt một tiếng Cạch vang lên, chai bia bị vỡ thành từng mảnh nhỏ. Đại Ngưu sờ sờ đầu, không có cảm giác đau đớn, không khỏi kỳ quái. Quay đầu lại nhìn, liền sững sờ tại chỗ, nhất thời quên trả đòn.

Trong tay Thứ Đầu còn một nửa chai bia, nhưng trên trán của y lại đầy máu tươi. Mấy tên đồng bọn của y cũng sừng sờ, hai mặt nhìn nhau. Vừa nãy lão đại vung chai bia vào ót của Đại Ngưu, không biết vì sao lại quay về đập vào đầu của mình. Cú đập này không nhẹ, chảy cả máu, chẳng nhẽ lão đại bị trúng tà?

Bách Lý Băng phì cười, liếc xéo Lâm Dật Phi:

- Là anh giở trò quỷ phải không?

Mặc dù không nhìn thấy hắn ra tay, nhưng cô khẳng định người đó chính là Lâm Dật Phi. Bằng không nhìn thấy bạn cùng phòng gặp rắc rối như vậy, hắn vẫn điềm nhiên như không.

Thứ Đầu nghe thấy lời của Bách Lý Băng, liền tỉnh ngộ, bất chấp vết máu trên trán, cầm nửa chai bia đi về phía Lâm Dật Phi: - Tiểu tử được lắm, thì ra ngươi là chân nhân bất lộ tướng.

Vừa nãy cánh tay của y mới tới nửa đường, khuỷu tay chợt tê rần, cánh tay thoát lực, nên mới đập vào trán của mình. Tuy nhiên y là người da dày thịt béo, đập mạnh như vậy chỉ chảy một ít máu.

Đại Ngưu có chút sốt ruột, tiến lên kéo tay của Thứ Đầu: - Muốn đánh nhau thì đánh với tôi, đừng động vào Tiểu Phi.

Thứ Đầu chợt cười lạnh, thuận thế đâm nửa chai bia về phía sau, ngay cả Bách Lý Băng cũng kinh hoàng: - Cẩn thận.

Vốn tưởng rằng một đòn này Đại Ngưu không chết cũng phải bị đâm thủng, thật không ngờ vừa mới cười một nửa, khuôn mặt liền sững lại. Một cánh tay cứng như sắt nắm lấy cổ tay của y. Người thiếu niên vốn ngồi trước mặt không biết đứng bên cạnh từ khi nào.

Một tay nắm cổ tay của Thứ Đầu, Lâm Dật Phi thản nhiên nói: - Ngươi rất thích đánh nhau phải không?

“Đinh” một tiếng, nửa chai bia trong tay Thứ Đầu đã rơi xuống đất.

Lúc này sắc mặt của Thứ Đầu mới thay đổi, khàn giọng nói: - Thì sao.

Đồng bọn của Thứ Đầu thấy không ổn, đều xông lên, không nói một lời, vung cái ghế đánh về phía đầu của Lâm Dật Phi.

- Tiểu Phi cẩn thận.

- Dật Phi cẩn thận.

Đại Ngưu và Bách Lý Băng sợ hãi, đồng thanh kêu lên.

Lâm Dật Phi cười nhạt một tiếng, tay trái nắm cổ tay của Thứ Đầu, tay phải vỗ một cái, cái ghế bằng gỗ liền vỡ tan. Xu thế không dừng, chộp lấy cổ áo của tên tập kích, rồi ném một cái, y liền bay ra ngoài.

Quán ăn vốn ầm ĩ bỗng yên tĩnh trở lại. Mọi người đều dùng ánh mắt khó thể tin nhìn về phía Lâm Dật Phi.

Nếu hắn một mình đánh sáu người, đại chiến ba trăm hiệp, cũng không khiến bọn họ giật mình như vậy. Hắn không lấy đà, không vận sức, tiện tay liền đấm nát một cái ghế. Một việc vốn tưởng rằng chỉ nhìn thấy trong phim ảnh HongKong lại xuất hiện sờ sờ trước mắt, sao có thể không khiến cho mọi người kinh ngạc khó hiểu.

Hai chân của Thứ Đầu như nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ xuống. Y chỉ cảm thấy cổ tay của mình bị một cỗ lực lượng cực lớn nắm bắt, giống như kìm sắt ép lại vậy. Y thậm chí hoài nghi sau một lúc cổ tay của mình liệu có bị vỡ nát hay không.

Bất chấp cậy mạnh và hung ác, mất mặt cũng mặt kệ, cổ tay mà bị vỡ nát thì cho dù chữa trị cũng khó khăn.

Nghĩ tới đây y liền quỳ rạp xuống đất, giọng nói mang theo vẻ nức nở: - Đại ca, không, không, đại gia, tha mạng.

Lâm Dật Phi thản nhiên nói: - Sao vậy, không phải ngươi nói thích đánh nhau sao?

- Đại gia, là do tôi có mắt không nhìn được núi Thái Sơn, tôi đáng chết. Cái tay còn lại không ngừng tát vào mặt mình. Người xung quanh thấy vậy đều âm thầm khen ngợi, nhưng không có người nào thật sự dám lên tiếng. Ba tên đồng bọn không dám tiến lên, mà chạy đi lại có vẻ không trượng nghĩa. Người nhìn ta, ta nhìn người, chậm chạp không ra tay.

Thứ Đầu nhìn trộm, thấy người thiếu niên vẫn thờ ơ, cổ tay không còn là đau đớn nữa rồi, mà đã chết lặng như không thuộc về mình. Trong lòng y vừa kinh vừa sợ, rốt cuộc gào khóc thành tiếng: - Đại gia, ngài là quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, là anh hùng đại lộ đại lượng, van cầu ngài thả tôi ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.