Lãng Tử Khuynh Quốc

Chương 4




"Bệ hạ! Bệ hạ!"

Tể Tướng Lý Linh kêu to làm cho Vương Tường đang suy nghĩ lung tung bừng tỉnh lại, lúc này nàng mới phát hiện ra mình đã ở trên đại điện ngẩn ngơ được một lúc rồi, lời nói của các đại thần mặc dù là nàng ra vẻ nghe, nhưng mà nửa chữ cũng không nghe lọt.

Nàng thật không rõ, nam nhân Trung Nguyên tại sao đối với loại chuyện "Gả cho" này lại bài xích như vậy; thái độ của Phương Ngạo như thế, Phương Vũ cũng thế. Nàng chưa từng nghe nam nhân trong nội cung lại có loại suy nghĩ này à!

Nhưng cẩn suy nghĩ lại, thật sự nàng rất khó tưởng tượng được dáng vẻ của Phương Vũ khi phải đợi ở trong cấm cung. Mà nếu như nàng và Phương Vũ có con, mà còn là nam nhi, vậy phải làm thế nào?

Luật pháp của Nữ Nhi quốc quy định, sau khi đại hôn nam nhi được sinh ra vẫn giữ ở cấm cung dự phòng, nữ nhi mới được coi như là con dân của Nữ Nhi quốc. Bây giờ chuyện đã ở trên người nàng, nàng mới phát hiện ra một vài vấn đề tồn tại.

Nhưng nếu bá tánh thường dân sinh được nam nhi sẽ nghĩ như thế nào? Nhìn thấy nam nhân của mình quanh năm bị giam trong cấm cung không thể lúc nào cũng được gặp nhau, thì sẽ có cảm giác gì? Như trong cấm cung vẫn luôn tồn tại hình thức như vậy, các nàng cũng không muốn thường xuyên đi ra ngoài bắt tù binh là nam tử, như vậy thì mới có thể bảo vệ được sự thuần khiết của huyết thống?

Mấy loại vấn đề này, tại sao không có ai đề cập với nàng? Hay là căn bản không có ai dám đề cập?

"Các ngươi cảm thấy luật pháp của quốc gia chúng ta, có chỗ nào không đúng?" Vương Tường đột nhiên hỏi ra câu này.

"Bệ hạ?" Các đại thần bị nàng hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy làm cho mọi người không biết phải làm sao, "Ngài không sao chứ?" Ngày thường bệ hạ không phải là dáng vẻ này! Xảy ra chuyện gì rồi hả?

"Không không có việc gì, coi như ta chưa nói." Vương Tường biết mình vấn đề vừa rồi quá đột ngột, cũng không phù hợp với tư cách, địa vị. Cho nên mới vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, Lý Linh, vừa rồi ngươi có chuyện gì muốn nói sao?"

"Đúng vậy, thưa bệ hạ. Hôn lễ ngày mai đều chuẩn bị xong, thỉnh bệ hạ trước tiên sai người đưa Phương Vũ về cấm cung, ngày mai sẽ cùng nhau cử hành nghi thức."

Ngày mai? Sao thời gian trôi nhanh vậy?! Nhớ tới biểu tình của Phương Vũ, Vương Tường không khỏi bắt đầu cảm thấy đau đầu. Nên làm thế nào mới tốt đây?

Có rồi ! Trong nháy mắt trong đầu nàng hiển hiện một ý tưởng.

"Hôn lễ ngày mai cứ cử hành như thường." Nàng trấn định nói với triều thần, "Nhưng mà nghi thức của ta và Phương Vũ sẽ hủy bỏ." Biểu tình trầm như bình thường, giống như là nàng đã sớm quyết định việc này.

"Bệ hạ!"

Tiếng kêu của các đại thần rơi rớt lại, trên đại điện hiện lên một cảnh tượng bối rối, duy nhất chỉ có Trần Tiên Tiên không chịu nói một câu, không biết là đang tính toán cái gì.

Lý Linh bước lên một bước nói: "Bệ hạ, thời gian tuyển phi của ngài đã trì hoãn rất lâu rồi. Năm nay người cũng đã mười chín, không thể kéo dài được nữa. Hơn nữa cái này không hợp với lễ pháp."

Vương ma ma đối với quyết định của Nữ Vương cũng tương đối kinh ngạc, xưa nay quốc pháp của Nữ Nhi quốc được soạn ra vì mục đích bảo vệ Nữ Vương của mình, sao có thể làm ra loại chuyện trái pháp luật được?

"Bệ hạ, ngài làm như vậy, chắc hẳn là có nguyên nhân?" Vì bảo vệ Nữ Vương mà mình thương yêu từ nhỏ, bà đương nhiên sẽ đứng ra vì nàng mà hoà giải.

"Đây là đương nhiên." Vương Tường gật đầu cảm ơn Vương ma ma. "Lúc ấy, Phương Vũ bị Tiên Tiên gây thương tích" nàng liếc nhìn Trần Tiên Tiên, rồi nói tiếp: "Căn cứ vào đạo nghĩa (đạo đức + chính nghĩa) và công lao của huynh đệ Phương gia đối với quốc gia của chúng ta, ta mới sẽ đem an bài hắn ở tại tẩm cung của ta, để cho được sự chiếu cố tốt nhất. Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ cho hắn làm Vương phi của ta." Câu nói sau cùng nàng đặc biệt cường điệu lên.

"Hơn nữa vương phi của một quốc gia hẳn phải trải qua sự lựa chọn kỹ lưỡng. Cho nên, ta cho rằng chuyện này nên ước định trước. Bởi vậy nghi thức của ta tạm hoãn lại, nhưng những người khác vẫn cử hành đúng hạn."

Nói xong, Vương Tường cảm thấy như trút được gánh nặng. Kỳ thật nàng tự mình biết, trong đáy lòng nàng sớm đã không có khả năng chứa được nam nhân khác rồi.

"Nhưng bệ hạ" Lý Linh vẫn muốn khuyên can.

Vương Tường đưa tay ngăn cản nàng, "Lý Linh, những gì ngươi nghĩ ta cũng biết, không cần nói nữa rồi." Nàng nghiêm mặt nói: "Nếu thân phận của ta là Nữ Vương, thì ta có quyền được quyết định tất cả, thậm chí còn có quyền thay luật phải, phải không?"

Tuy nhiên đây là một câu câu hỏi, nhưng trong đó quyền uy không thể bỏ qua, thần tử trên điện đều không pháp trả treo. Những lời Nữ Vương nói đều ngoài dự đoán của các nàng, đây là Nữ Vương bệ hạ luôn tuân thủ luật pháp mà các nàng xưa nay biết đó sao?

Vương ma ma nhìn Nữ Vương bà nuôi lớn từ nhỏ, bà biết đã đến lúc nàng thay đổi rồi. Từ khoảnh khắc huynh đệ Phương Ngạo, Phương Vũ đi vào Nữ Nhi quốc, bà biết rõ sẽ có ngày hôm nay. Bà âm thầm hy vọng, mong mỏi Nữ Vương mà bà yêu tha thiết có thể xử dụng trí tuệ và dũng khí của nàng, dẫn đầu Nữ Nhi quốc đi ra khỏi bóng ma của ngày xưa, một lần nữa trải qua cuộc sống hạnh phúc bình thường.

Vương Tường dò xét biểu cảm trên mặt mọi người, chậm rãi đứng lên, "Nếu như các ngươi không còn gì để nói, thì ta hồi cung đây."

Nàng và Phương Vũ tách ra được một lúc rồi, không biết bây giờ hắn đang làm cái gì? Có phải là vẫn còn đang hô nhàm chán không đây? Nghĩ đến hắn, nàng không khỏi bật cười từ đáy lòng.

"Bệ hạ!" Lúc Vương Tường định xoay người đi, thì Trần Tiên Tiên đột nhiên mở miệng.

"Còn có chuyện gì?" Vương Tường có chút không kiên nhẫn

Trần Tiên Tiên tiến lên một bước, "Bệ hạ, nếu như ngài không chọn Phương Vũ làm phi. Vậy lời nói của thần không phải là còn có hiệu lực hay sao?" Nàng sẽ không buông tha cho bất kỳ một cơ hội nào để có được Phương Vũ.

Vương Tường mở to hai mắt, Tiên Tiên còn có ý đồ với Phương Vũ? Nàng ta và Phương Vũ rốt cuộc thâm cừu đại hận gì?

Đột nhiên, nàng nổi lên sự phản cảm rất lớn đối với trưởng thị vệ luôn ở bên cạnh mình. Nàng chưa bao giờ phát hiện ra là nàng ta lại là một người ghi thù tới vậy. Lại một lần nữa, nàng sinh ra hoài nghi đối phán đoán của mình ngày xưa. Có lẽ còn rất nhiều chuyện, mà cho tới bây giờ nàng vẫn không biết rõ.

Nàng đè xuống cảm giác chán ghét trong lòng, nghiêm mặt nói: "Mọi chuyện duy trì đúng hiện trạng, không cần nói nữa." Nói xong nàng tiếp tục quay người đi.

Đột nhiên trong đầu hiện lên một ý niệm làm cho nàng dừng bước.

Nàng chậm rãi xoay người, nhìn Trần Tiên Tiên: "Tiên Tiên, từ lúc ngươi tiếp nhận chức trưởng thị vệ này, hình như chưa bao giờ nghỉ ngơi thì phải?"

"Bệ hạ, đây là chức trách của vi thần." Tuy nói như vậy, nhưng trong nội tâm nàng đột nhiên cảm thấy có chút ngoài ý muốn khi Nữ Vương nhắc tới chuyện này.

"Ta thấy vậy đi." Vương Tường nói tiếp: "Sau đại hôn, ngươi nên nghỉ ngơi thật tốt, thả lỏng tâm trạng thật tốt."

"Không!" Trần Tiên Tiên lớn tiếng phản bác. Bệ hạ có ý gì?

Vương Tường khó chịu mà nhíu mày, chờ nàng giải thích.

Trần Tiên Tiên vội giải thích: "Bệ hạ, ý của thần là, thần vì bệ hạ mà tận tâm, vì quốc gia mà phục vụ là chức trách của thần, thần chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi "

Vương Tường ngắt lời nàng, "Tiên Tiên, ta cảm thấy ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi." Nàng nhìn Tể Tướng Lý Linh, "Ta cho ngơi nghỉ ngơi một tháng, khoảng thời gian đó, ngươi đem binh quyền giao cho Lý Linh quản lý, chờ ngươi nghỉ ngơi đủ rồi thì trở về tiếp nhận chức vụ."

Lý Linh gật đầu xưng vâng

"Bệ hạ!" Trần Tiên Tiên muốn nói lại thôi. Bệ hạ muốn lấy lại binh quyền của nàng! Trên danh nghĩa là muốn nàng nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế là muốn cắt giảm quyền lực của nàng, vấn đề này sao có thể biến thành như vậy?

"Tốt lắm, ta muốn về tẩm cung. Tiên Tiên, ngươi cũng đi về nghỉ ngơi đi." Nói xong, Vương Tường đi cũng không quay đầu lại.

Thật ra, dụng ý của Vương Tường là hi vọng Trần Tiên Tiên có thể nhân cơ hội này tỉnh táo lại một chút, dù sao thì nàng ta cũng là nhân tài quân sự một hiếm có, nếu có thể từ bỏ cá tính xúc động thô bạo, thì đối với nàng chẳng phải sẽ càng có lợi hơn sao.

Đáng tiếc Trần Tiên Tiên không lĩnh hội được dụng tâm của Vương Tường, nguyên nhân là vì nàng cho rằng Nữ Vương mà nàng luôn sùng kính lại vì một nam nhân tới từ Trung Nguyên mà chống đối nàng.

***************

Vương Tường bước vào tẩm cung, nhưng không thấy ai cả.

"Phương Vũ, ngươi đi đâu rồi?" Vương Tường khẩn trương tìm kiếm khắp nơi. Tại sao tất cả thị nữ đi cũng theo không thấy? Không phải là hắn bỏ đi rồi chứ? Nàng bối rối suy nghĩ.

Nếu để cho nữ tử vị thành niên trong nước trông thấy hắn thì sao được? Hay là bởi vì ngày hôm qua hai người tranh chấp với nhau, trong cơn tức giận hắn đã bỏ đi rồi? Nàng mang theo tâm trạng bất an, nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi tẩm cung.

"Có ai không, Phương Vũ đâu." Lời của Vương Tường còn chưa nói hết, thì đã nhìn thấy cách đó không xa trong lương đình ven hồ, Phương Vũ đang bị năm, sáu thị nữ vây lại rồi cười cười nói nói. Hắn lại bày ra bộ dạng tiêu sái tự nhiên, lỗi lạc không vào khuôn phép, dáng vẻ này nàng chưa bao giờ thấy qua. Mà nàng ngày thường tin tưởng bọn họ, còn bọn họ thì mỗi người trước nay chưa từng lộ ra dáng vẻ yêu kiều, bây giờ thì lại đem hết tất cả vốn liếng ra muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Tâm Vương Tường trầm xuống, xanh mặt đi đến bên cạnh đình nghỉ mát. Nàng cố gắng khống chế chính mình, không cho bản thân biểu lộ sự ra sự tức giận ở trên mặt, nhưng mà loại cảm giác bị phản bội này lại làm cho lòng của nàng như bị đao cắt.

"Tường nhi!" Phương Vũ là người đầu tiên phát hiện ra nàng, phất tay nói với nàng: "Nàng mau tới, ta đang nói cho các nàng ấy biết về chuyện lý thú ở Trung Nguyên."

Hắn còn đối với nàng như vậy? ! Hắn cho rằng nàng giống như đám nữ nhân này sao? Sắc mặt Vương Tường ngày càng trở nên khó coi hơn.

"Bệ hạ? !" Lúc này bọn mới phát giác ra sự hiện diện của nàng, bối rối mà thu lại nụ cười tươi, lui sang một bên.

"Tất cả các ngươi đều lui xuống đi." Giọng Vương Tường trầm xuống.

"Dạ." Chỉ trong giây lát các nàng đều không thấy bóng dáng đâu.

"Nàng sao vậy?" Phương Vũ ôm Vương Tường lại gần mình hơn, ôm chặt lấy eo của nàng, thoải mái mà để nàng ngồi trên đùi của mình.

"Thả ta ra."

"Không thả." Phương Vũ cố ý tăng thêm lực, không cho nàng động đậy. Sau đó hôn lên gương mặt của nàng, "Trừ phi nàng nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Vương Tường xoay mặt, không nói với hắn câu nào. Hắn tại sao có thể làm như vậy? Chẳng lẽ hắn đối tất cả nữ nhân đều có thái độ này sao? Vậy nàng tính là gì? Hắn nói yêu nàng chẳng lẻ chỉ là thuận miệng nói thôi sao? Nghĩ tới đây, trong lòng của nàng không tự chủ được mà níu chặt lại, đau lòng không chịu nổi.

Nàng thật là khờ! Nàng nói với tự mình. Ngoài trừ nàng biết hắn đến từ Trung Nguyên, còn lại thì đối với hắn nàng căn bản là hoàn toàn không biết gì cả, vì sao nàng lại giao mình cho hắn một cách đơn giản như vậy? Chẳng lẽ đây yêu sao? Kể cả đối phương là ai cũng không cần biết, không cách nào tự kềm chế được mà tin tưởng hắn, thậm chí! Còn yêu hắn?!

Phương Vũ xoay mặt của nàng về phía của mình, im lặng một lúc lâu, rồi hài lòng cười.

"Cười cái gì? !" Thống khổ và khó xử cùng nhau xông lên đầu, Vương Tường chịu hết nổi mà mở miệng mắng hắn. Bây giờ trong lòng nàng không rõ cảm xúc là gì, vậy mà hắn lại cười nhạo nàng!

Trong mắt Phương Vũ lóe tia sáng kỳ dị.

"Nàng đang ghen." Hắn nói một cách chắc chắn.

"Nói đùa!" Bí mật trong lòng bị vạch trần, Vương Tường không khỏi thẹn quá hoá giận. Nàng dùng sức giãy giụa khỏi sự kiềm chế, nhảy ra cách xa thân thể của hắn, nổi giận nói: "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta đường đường là một Nữ Vương, sao có thể vì ngươi mà tranh giành tình nhân với thị nữ?"

Nàng hừ nhẹ một tiếng, "Ngươi quá đề cao mình rồi!"

Phương Vũ nhìn Vương Tường thật sự tức giận, không dám tiếp tục kích thích nàng, đành phải cố dằn xuống nét cười trên mặt, đứng dậy bước lên chịu tội, nhưng trong lòng lại tràn đầy vui sướng.

Nàng vẫn luôn nói là không thương hắn, thậm chí ngay cả yêu mến cũng không nói. Nhưng xem ra dáng vẻ tràn ngập ghen tỵ của nàng, thì quả thật là nàng có tình cảm với hắn.

"Tại sao lại đừng như vậy!" Hắn từ phía sau vòng qua eo nhỏ của nàng, nghiêng người hôn lên gò má tức giận đến ửng đỏ, "Ta thề, từ nay về sau trừ khi ở ngoài với nàng, còn lại ta tuyệt đối sẽ không nói nữa câu với nữ nhân khác, được chưa?"

Vương Tường suy nghĩ sẽ bỏ qua cho hắn, lại còn bị hắn khóa ở trong ngực, "Ngươi đi với ai, nói chuyện gì, chơi ở đâu liên quan gì với ta?"

"Tại sao lại không mắc mớ tới nàng?" Phương Vũ quay mặt nàng lại đối mặt với chính mình, một tay nâng cằm của nàng lên.

"Đừng đụng vào ta!" Nàng tức giận muốn trốn tránh, nhưng hắn đang kiềm chế nàng lại không cho nàng động đậy.

"Nhìn vào mắt của ta." Hắn ra lệnh.

"Đừng mà!" Vương Tường nhắm mắt lại, xoay mặt, không muốn nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập tình cảm kia, bởi vì nó làm cho nàng bị mê hoặc.

Phương Vũ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, không cho nàng đi dời tầm mắt, "Nhìn ta." Giọng điệu không cho phép nàng kháng cự.

Bị hắn ép buộc như vậy, Vương Tường bắt buộc phải mở mắt ra.

Hai mắt của hắn rực rỡ tràng đầy sinh lực, trong con ngươi màu đen yên tỉnh phản ánh bóng dáng yểu điệu của nàng.

"Nhìn vào mắt của ta" Hắn dùng thanh âm trầm thấp dụ dỗ nàng, "Ngươi nhìn thấy gì?"

Vương Tường đôi mắt thâm trầm tràn đầy ma lực trói buộc, hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi, chỉ có thể ngơ ngác trả lời: "Ta nhìn thấy chính mình "

"Đúng vậy! Tường nhi." Hắn thâm tình gọi nàng."Trong mắt của ta chỉ có nàng."

Câu này xuất phát tự tận đáy lòng của hắn, làm cho Vương Tường đỏ cả hai mắt. Nàng nhào vào trong ngực Phương Vũ, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, ta không nên như vậy. "

Nàng không nên nghi ngờ hắn. Nhìn đôi mắt không hề che dấu tình cảm của hắn, thì nàng biết hắn sẽ không lừa gạt nàng. Nhưng mà, nàng không có cách nào khống chế mình. Thật ra, chẳng qua là hắn chỉ nói chuyện phiếm với thị nữ của nàng mà thôi, tại sao nàng phải có phản ứng mảnh liệt như vậy? Chẳng lẽ tình yêu thực sự sẽ làm cho người ta mờ mắt sao?

"Không." Phương Vũ nhẹ nhàng trấn an nàng, giống như vuốt vẻ con thỏ trắn mà mình yêu thích, vừa trìu mến vừa thương yêu."Nàng không có sai, là ta không thể để cho nàng cảm thấy yên tâm, là ta không đúng rồi. Được rồi, đừng khóc nữa." Hắn nhẹ nhàng đẩy ra nàng, lấy ra một cái khăn tay lau xung quanh mũi của nàng, vẫn không quên trêu cười nói: "Nàng xem, khóc thành cái gì rồi. Xấu quá đi."

Vương Tường đoạt lấy khăn tay, đánh vào người hắn, "Dám nói ta xấu? Chàng mới là xấu." Nhìn thấy Phương Vũ có thể bao dung, nàng không khỏi cảm thấy ngượng ngùng vì lời nói và việc làm của mình. Nhưng ai biểu Phương Vũ lại hấp dẫn người khác đến như vậy?

"Là tại ta! Ta xấu, ta xấu." Phương Vũ tiếp lời phụ họa. Nữ nhân luôn muốn được người khác dỗ ngọt.

Trải qua sự kiện lần này, tình cảm của hai người vừa càng gần thêm một tí. Ở đây hương hoa sen thổi nhẹ nhàng, ánh sáng óng ánh sau giờ ngọ, một đôi tình nhân đang tận tình cảm nhận tình yêu đẹp nhất nhân gian.

"Phương Vũ." Hai người đắm chìm ở trong bể tình, nhìn cảnh đẹp của ánh chiều tà thì Vương Tường đột nhiên mở miệng.

"Hả?"

"Ta hỏi chàng một vấn đề, chàng phải thành thực trả lời ta đó." Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói với Phương Vũ.

Không phải là vấn đề kia a! Mặt Phương Vũ có chút biến sắc, nhưng vẫn trấn định nói: "Nàng hỏi đi." Nhưng ta không nhất định sẽ trả lời thật. Hắn trong lòng bồi thêm một câu.

"Chàng" Vương Tường có chút ngại, "Ta nói là chàng trước kia, có nhiều nữ nhân ở bên cạnh hay không?"

Ông trời, quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn! Phương Vũ chịu hết nổi mà liếc mắt. Tại sao nữ nhân luôn muốn hỏi loại vấn đề chết tiệt này?!

"Điều này rất trọng yếu sao?" Trước tiên hắn muốn thăm dò ý kiến của nàng.

"Người ta muốn biết!" Vương Tường dựa vào ngực của hắn, thu người lại, "Chàng nói cho ta biết, ta không sẽ tức giận."

Đùa gì thế! Phương Vũ thầm nghĩ. Quy tắc cao nhất trong việc đeo đuổi nữ nhân chính là, cho dù đối phương có uy hiết, dụ dỗ cỡ nào thì tuyệt đối không thể khai ra nửa câu nói thật. Nếu không làm được như vậy,thì hắn - Phương Vũ còn có thể được xưng tụng là lãng tử đệ nhất Trung Nguyên sao?

Hắn hít sâu một hơi, mặt không đỏ hơi thở không gấp mà nói: "Ta ở Trung Nguyên ‘chưa từng’ có qua bất kì nữ nhân gì, bây giờ chỉ có một mình nàng, từ nay về sau cũng chỉ có một mình nàng." Đằng sau câu nói dối chính là câu nói thật từ đáy lòng.

"Gạt người!" Vương Tường ngồi thẳng lên mà kháng nghị.

"Nàng dự vào cái gì mà nói ta lừa gạt?" Phương Vũ lộ ra một chút không vui.

"Nhưng mà" Nhìn thấy sắc mặt Phương Vũ không vui, âm thanh của Vương Tường cũng nhỏ lại, "Cái kia là ta nói"

"Nàng nói à." Âm thanh của hắn thoáng lại cao lên.

"Chàng lớn tiếng như vậy để làm gì!" Vương Tường cũng không cam lòng mà chịu yếu thế, "Đừng tưởng rằng ta đối xử tốt với chàng, là chàng có thể khi dễ ta."

Tiểu thiếu nữ này xác thực là không phải dễ khinh thường. Phương Vũ lập tức thả lỏng, nhẹ nhàng nói: "Được được được, nàng muốn nói cái gì, ta đều nghe hết."

Đại trượng phu chính là co dãn được, đặc biệt là đối mặt với nữ nhân mình yêu thích.

Vương Tường làm một biểu tình "cái này gần như giống nhau", rồi tiếp tục phát biểu cao kiến. "Ta nói là " Nàng nói không được rồi.

Ta đang nghe à! Ánh mắt Phương Vũ nói cho nàng biết.

"Ta và chàng" Nàng cắn răng một cái, một hơi nói ra, "Nếu như ngươi không có chạm qua rất nhiều nữ nhân, vậy tại sao phải đối với ‘chuyện kia’ lại ‘am hiểu’ tới như vậy?" Nói xong thì gương mặt của nàng trở nên đỏ ưng.

Gương mặt tuấn tú của Phương Vũ lập tức nổi lên một nụ cười không có ý tốt.

"Nàng nói ‘chuyện kia’ chính là chuyện ta đang nghĩ sao?" Biểu lộ của hắn vô cùng mờ ám.

Vương Tường đỏ mặt trách móc: "Làm sao ta biết chàng đang nghĩ chuyện gì?"

Phương Vũ nhún nhún vai, ra dáng vẻ bất lực, "Ta đây làm sao mà biết hai chúng ta có phải là đang suy nghĩ cùng một chuyện không? Cái này muốn ta trả lời thế nào?"

Giương đông kích tây, đề tài cao thâm, chính là kế sách lảng tránh vấn đề tốt nhất!

Nhưng cuối cùng hắn cũng không ngăn cản nổi thế tấn công mãnh liệt và sự xem thường của Vương Tường, chỉ đành phải mềm mại xuống mà nói, "Được được được, ta biết, ta biết."

"Biết vậy mau nói đi." Vương Tường gấp gáp nhìn chằm chằm hắn.

"Đợi một chút, nàng làm thế nào biết ta ‘không am hiểu về chuyện này’? Nàng lấy ai ra để so với ta?" Hắn dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.

"Chàng!" Vương Tường bị tức đến nói không ra lời.

"Được rồi được rồi!" Phương Vũ vội trấn an nàng, "Ta đùa với nàng thôi."

Lúc hắn hạ quyết tâm, một khi mang nàng trở lại Trung Nguyên, thì trước tiên cần phải phá hỏng mấy cái miệng của bằng hữu của hắn. Nếu không thì sợ là Tường nhi sẽ ghen, chỉ sợ là hắn phải dùng hết cái túi của mình để đi bịt miệng bọn họ!

Nghĩ tới đây, hắn ôm chặt giai nhân ở trong ngực, nghiêm mặt nói: "Tường nhi, về Trung Nguyên với ta có được không?"

Hắn đương nhiên biết nếu đưa ra yêu cầu này, thì đối với nàng mà nói là một vấn đề khó xử. Nhưng mà, nếu hắn vì nàng mà ở lại, thì phải tuân theo luật pháp ở đây, trở thành người mà các nàng cái gọi là "Vương phi". Cho dù hắn yêu nàng, cũng không thể chịu đựng nổi loại vũ nhục này, càng không có khả năng ngoảnh mặt làm ngơ đối với hành vi độc chiếm nam nhân của Nữ Nhi quốc. Trừ phi hắn có thể thuyết phục Tường nhi sửa đổi luật pháp.

"Ta" Vương Tường cúi đầu xuống, không muốn trả lời vấn đề này.

Kỳ thật, từ khi nàng đem chính mình giao cho hắn, nàng vẫn không ngừng vì vấn đề nàng mà cảm thấy phức tạp. Nàng biết nàng không có khả năng giống như Long nhi, bỏ xuống hết mọi thứ rồi cùng người mình yêu đi tới Trung Nguyên, vì quốc gia cần nàng.

Mà nàng cũng biết lập trường và ý tưởng của Phương Vũ. Nhưng nàng thật sự không biết nên làm như thế nào? Có lẽ khi gặp lại hắn lần này, thì đã sớm định là phải chia lìa rồi.

Nghĩ tới đây, nàng khổ sở đến đỏ mắt cả vành mắt, thuận thế mà nhào vào trong lòng Phương Vũ, ôm lấy eo của hắn, nghẹn ngào nói: "Chúng ta đừng nói vấn đề này nữa được không?"

"Không được!" Ngữ khí của hắn kiên định. Vấn đề này một ngày không giải quyết, thì một ngày hắn không cách nào an tâm.

"Vậy chàng nghĩ ta phải làm sao?" Nàng nhẹ nhàng đẩy ra hắn, ngẩng đầu lên, vẻ mặt nặng nề.

"Nàng không thấy là luật pháp của Nữ Nhi quốc có vấn đề rất lớn sao?" Hắn thừa cơ góp lời, "Đặc biệt là thái độ đối với nam nhân, quả thực là hay lên chà đạp tôn nghiêm của nam nhân. Thậm chí còn tồn tại ‘cấm cung’!" Nói đến việc này, hắn không khỏi kích động lên.

Vương Tường biến sắc. Thật ra Phương Vũ không nói nàng cũng biết, tuy nhiên bây giờ nàng mới phát giác ra những vấn đề này, nhưng từ trong miệng hắn nghe được viêc hắn phê bình quốc gia của mình, làm cho nàng cảm thấy vô cùngn bất mãn, chịu hết nổi nàng mở miệng cãi lại, " Trung Nguyên của các người có chỗ nào tốt hơn? Nghe nói nam nhân của các người có thể có tam thê tứ thiếp. Hoàng đế còn có tam cung lục viện 72 phi tần! Ít nhất, Nữ Nhi quốc chúng ta nữ tử từ trước đến nay chỉ hôn phối với duy nhất một nam nhân."

Phương Vũ sững sờ. Nàng biết được tin này từ đâu vậy?

"Vấn đề không phải là cái này." Hắn vì nam tử Trung Nguyên mà giải thích."Chúng ta tôn trọng, thương yêu nữ nhân, nữ tử cũng dựa vào sự bảo vệ của nam nhân. Nữ tử Trung Nguyên vẫn có quyền lựa chọn hạnh phúc và tự do của chính mình, còn các ngươi đem nam nhân trở thành công cụ là hoàn toàn bất đồng."

"Vậy còn ngươi? Nếu như ta về Trung Nguyên với ngươi, ngươi sẽ nạp thiếp sao?" Đây là vấn đề mà nàng lo lắng.

"Nam nhân Phương gia chúng ta không nạp thiếp, cả đời chỉ yêu một người nữ nhân." Hắn giống như là tuyên thệ, hoặc là đang hứa hẹn với nàng.

Nghe thấy lời này, tâm tình của nàng liền mềm nhũng ra. "Đừng nói mấy cái này được không?" Ngữ khí của nàng cực kỳ dịu dàng, tựa hồ còn mang theo một tia khao khát.

"Ta" Phương Vũ còn chưa kịp trả lời, thì nàng đã chủ động dâng lên nụ hôn của nàng, chụp lên môi của hắn

Quý trọng mọi thứ trước mắt, chính là đều nàng có thể làm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.