Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 91




Tả Nhan một đường chạy như điên về nhà, chạy 100m trước khi lên xe, chạy thêm 100m sau khi xuống xe, lấy tốc độ năm đó ngày đầu nhận chức suýt chút nữa đến trễ, tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Dọc đường đi nàng đều nhìn điện thoại, Du An Lý không gọi điện, cũng không gửi nhắn tin, chuyện này càng làm nàng hoảng hơn nhìn thấy cuộc gọi nhỡ. Nàng muốn gọi điện giải thích nhưng lại sợ trong điện thoại nói không rõ, trái lại còn đổ thêm dầu vào lửa.

Kỳ thực Tả Nhan cũng có chút bực bội, từ trưa đi ra ngoài đến sau khi tan tầm không thấy thân ảnh cũng không nói, buổi tối chính mình chưa về nhà, quẹt thẻ tín dụng để tiêu xài hoang phí, mà nữ nhân này vẫn không chút động tĩnh gì, giống như không có liên lạc.

Suy nghĩ này vừa lóe qua, Tả Nhan dừng bước, sau đó dùng tốc độ nhanh hơn lao vào tòa nhà.

Nàng chạy quá nhanh, tim trong lồng ngực đập dữ dội, mồ hôi nhễ nhại.

Nhưng Tả Nhan không rảnh quan tâm đến chuyện này, nàng nhìn chằm chằm vào con số trong thang máy không ngừng nhảy, lòng nóng như lửa đốt, cửa thang máy mở ra, nàng trực tiếp xông ra ngoài, chạy đến cửa nhà.

Lúc mở cửa, nàng chọc chìa khóa ba lần nhưng không nhắm trúng lỗ khóa, cuối cùng thật vất vả mới mở cửa ra, nhìn thấy đôi giày trên hành lang, trái tim nàng rốt cuộc lại rơi xuống chỗ cũ.

Du An Lý đang ở nhà.

Tả Nhan thở phào nhẹ nhõm, dù sao kết quả tồi tệ nhất cũng không xảy ra, tình huống khác thế nào đều được.

Nàng vội vàng thay giày, cất chìa khóa trên tủ giày, sau đó đóng cửa đi vào phòng khách.

Không có ai trên ghế lười cạnh cửa sổ sát đất, máy tính cũng không có trên bàn, nhưng trên bàn nhỏ còn tách cà phê. Tả Nhan liếc nhìn vào trong, còn thừa một ít cà phê đen.

Cho thấy sau khi Du An Lý trở về đã ở đây ít nhất một thời gian.

Có nghĩa là cô trở về cũng không tính là muộn.

Tâm Tả Nhan lạnh trở lại.

Thời gian dài không thấy mình về nhà như vậy, thế nhưng cũng không có một cuộc gọi.

Nàng rón ra rón rén đặt túi xuống, đi vào phòng ngủ.

Vì trong phòng tắm không có động tĩnh gì nên người chỉ có thể ở trong phòng, Tả Nhan nghĩ, nhẹ nhàng bước đến cửa phòng ngủ, dán lỗ tai lắng nghe.

Bên trong có tiếng nói chuyện, nhưng là tiếng Anh, Tả Nhan không nghe rõ lắm.

Nàng do dự một hồi, không biết khi nào Du An Lý gọi xong nên chỉ có thể đứng chờ ở cửa.

Kết quả chờ đến mười phút, chân của Tả Nhan đã tê rần, khẽ nhấc chân bước tại chỗ, thong thả ung dung hoạt động thân thể giống như lão thái thái.

"Tôi về rồ..."

Sau khi nhìn rõ căn phòng, lời nói của Tả Nhan đột nhiên im bặt.

Người ngồi bên bàn máy tính nhìn vào màn hình, mái tóc xoăn dài vẫn còn ướt một nửa, đang dùng khăn lau khô.

Cô nghe thấy thanh âm cũng không đáp lại, nhưng khuôn mặt trên màn hình lộ ra biểu tình khoa trương, mồm năm miệng mười nói tiếng Anh, ánh mắt xuyên thấu qua màn hình nhìn Tả Nhan ở phía sau cô.

Du An Lý vén tóc ra sau lưng, tùy tiện quàng khăn lên trên vai, đối mặt với vấn đề của bọn họ cũng không có nhiều cảm xúc.

Tả Nhan đứng sau cô vài bước, xấu hổ đến mức không biết tay chân thả như thế nào.

Xấu hổ nhất chính là nàng không hiểu người này đang nói cái gì.

"Trước kia tớ đã nói rồi, Jennifer, cậu đến cho tớ một trăm đô mau, lúc cậu đặt cược cô ấy là gái thẳng, cậu nên biết hôm nay sẽ có kết cục này."

"Không, chuyện còn chưa có kết luận, có thể cô gái này chỉ là em gái hoặc cháu gái của cậu ấy thôi. Nói tóm lại, không có một trăm đô, đừng mơ tưởng a."

Người thanh niên da đen đeo kính xen vào, "Đừng cãi nhau nữa, lấy tư cách là người đsx từng theo đuổi, tớ có quyền lên tiếng nhất."

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn hắn, một lúc sau, hắn hắng giọng, trực tiếp chào hỏi Tả Nhan "Chào buổi tối, bạn gái của An Lý."

Tả Nhan, "..."

Lúc nàng xấu hổ đến mức muốn xông cửa chạy ra ngoài, cuối cùng Du An Lý cũng cắt ngang tiếng cười của bọn họ, "Quay lại đề tài chính."

Nhóm người trên màn hình thoạt nhìn giống như đã quen nghe cô ra lệnh, tất cả đều im lặng.

Du An Lý tiếp tục nói, "Nếu Carl thực sự có tính toán như vậy, tôi sẽ xem xét tiếp nhận hạng mục này, tiền đề là làm chuyện nguy hiểm như vậy các cậu phải nghĩ kỹ. Cuối cùng, cảm ơn các cậu đã thăm hỏi, thay tôi chào hỏi Carl một chút."

Cô nói xong, cũng không quan tâm đám người trên màn hình còn muốn tiếp tục ôn chuyện, trực tiếp tắt phòng họp video.

"Về rồi à?"

Du An Lý đứng dậy, vừa lấy khăn trên vai lau tóc vừa nói.

Tả Nhan thấy cô đi tới, nghĩ cô sẽ tính sổ với mình, ngữ khí kia vừa vang lên, nàng liền nhanh chóng sắp xếp ngôn ngữ trong đầu, suy nghĩ trả lời như thế nào sẽ chết không quá khó coi.

Nhưng mà, Du An Lý chỉ đi ngang qua nàng, bước ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng tắm đối diện bắt đầu sấy tóc.

Tả Nhan chớp chớp mắt; quay lại nhìn vào phòng tắm, nhìn người bên trong qua cánh cửa đang mở.

Thoạt nhìn Du An Lý quá bình tĩnh, không phải là loại bình tĩnh chịu đựng hỏa khí vận sức chờ phát động, mà là loại trạng thái rất bình thường nhất.

Giống như không có gì xảy ra.

Đã sẵn sàng bị thu thập, Tả Nhan một đường chạy như điên liều mạng chạy về nhà có chút không rõ tình huống.

Nàng muốn hỏi, lại sợ chủ động đề ra chuyện này ngược lại là rước họa vào thân, chỉ có thể ra khỏi phòng ngủ, cọ xát đến gần cửa phòng tắm, mở miệng nói, "Vừa rồi những cái đó..."

Nàng vừa mới nói câu đầu, Du An Lý cầm máy sấy trả lời, "Đồng nghiệp cũ của tôi, vừa gọi video nói chút chuyện."

Tả Nhan "Ò" một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Bởi vì nếu nói thêm nữa, vậy chính là thế giới mà nàng hoàn toàn xa lạ.

Du An Lý đã sống trong thế giới đó bảy tám năm, đã là một phần quan trọng trong cuộc đời dài đằng đẵng của cô, vô luận cô có rời khỏi đó đi đến nơi nào, đều sẽ không hoàn toàn dứt bỏ mọi thứ ở thế giới đó.

Làm việc ở đó, quen biết người ở đó, người quen hoặc đồng nghiệp, thậm chí là bằng hữu, tình yêu đã trải qua,... đều không có liên quan gì đến nàng.

Tả Nhan vẫn không muốn đụng đến đề tài này, nhưng hiện tại đã là lần thứ hai nàng vô tình đụng phải, không giống như lần đầu nghe thấy cuộc gọi, lần này là đối mặt với nhau qua màn hình máy tính, hai bên đều chạm mặt nhau.

Rốt cuộc nàng buộc phải tiếp xúc với thế giới kia.

Những gì đám người kia vừa nói vẫn còn đọng lại trong tâm trí Tả Nhan, thoạt nhìn bọn hó có quan hệ tốt với Du An Lý, vui đùa nói ra đều tự nhiên quen thuộc như vậy, Du An Lý cũng mặc kệ bọn họ nói đùa chuyện của mình.

Du An Lý đã từng không phải như vậy.

Bề ngoài, cô là người thoải mái trong mối quan hệ giữa các cá nhân, nhưng thực tế cô là người bài xích cùng chán ghét tiếp xúc với người nhất, bởi vì so sánh tới, đối với một cái máy lạnh làm việc chẳng phân biệt ngày đêm mà nói chính là càng nhẹ nhàng càng có hiệu suất.

Nhưng trong xã hội này, cũng không phải có năng lực là thể hòa nhập tốt.

Khi Tả Nhan hiểu ra sự thật này thì đã là chuyện sau này.

Lần đầu tiên gặp phải thất bại, nàng chợt hiểu tại sao Du An Lý thà ở nhà làm việc mệt mỏi như vậy hơn trở thành một nhân viên chính thức.

Kỳ thực, cô không trốn tránh hiện thực, mà là biết rõ năng lực của mình sẽ bị hiện thực gông cùm xiềng xích, cho nên cô liền chọn dành thời gian cho việc tạo ra cơ hội tốt hơn để thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn hạ du nhất.

Nhưng thực tế đã chứng minh, dù là hạ du nhất hay trên mọi tầng lớp thì cái vòng luẩn quẩn ấy vẫn không biến mất, mà nó chỉ tồn tại dưới một hình thức khác.

Rõ ràng là Du An Lý đã hiểu ra sự thật này, hơn nữa cũng đã thích nghi tốt mới có thể đạt được một bước của ngày hôm nay.

Tả Nhan nhìn người vẫn đang xõa tóc trong phòng tắm, trong lòng đột nhiên cảm thấymoojt trận phiền muộn không nói nên lời.

Khi rời khỏi nhà, nàng đã thề son sắt, cảm thấy mình nhất định có thể thay đổi, nhất định có thể tự lập, thậm chí có thể dốc sức làm ta một cuộc sống tử tế.

Cũng giống như Du An Lý khi đó, không sợ khó khăn không sợ mệt nhọc, không dựa dẫm hay tới gần bất luận kẻ nào, chỉ là tín đồ của chính mình, đi trên con đường mình đã nhận định.

Nhưng sau ngần ấy năm, sau khi gặp lại Du An Lý, Tả Nhan nhận ra mình vẫn đi quanh tại chỗ.

Thay đổi mà nàng nghĩ chỉ là một loại chùn chăn bó gối, nàng noi theo những cái đó, Du An Lý đã sớm vứt bỏ, khoảng cách giữa hai người chưa từng rút ngắn lại, hơn nữa còn sẽ tiếp tục kéo dài, càng ngày càng xa.

Hiện tại nàng không khác gì nàng mười tám tuổi.

- -- đồng dạng không tư cách duỗi tay nắm giữ Du An Lý.

"Ăn cơm chưa?"

Du An Lý sấy tóc xong, đặt máy sấy tóc xuống, vừa dùng lược chải đầu vừa hỏi.

Tả Nhan cúi đầu, thất thần trả lời "Ăn rồi."

Nói xong không còn gì nữa.

Người đứng trước bồn rửa mặt nhấc mắt, nhìn thân ảnh trong gương, một lúc sau mới thu lại tầm mắt.

"Vậy mau đi tắm rửa ngủ đi, mười giờ rồi." Du An Lý dùng ngữ khí điềm đạm nói.

Tả Nhan trả lời, chờ cô đi ra, nàng đi thẳng vào phòng tắm, đóng cửa lại bắt đầu cởi quần áo đi tắm.

Người trở lại phòng ngủ đi tới bàn máy tính, mở ngăn tủ lấy hộ chiếu ra, nhìn thoáng qua, bên trong có hai tấm card kẹp cùng nhau, lấy chìa khóa nhỏ ở ngăn trong cùng của tủ.

Du An Lý đứng thẳng người, đi tới bên cửa sổ, vươn tay hướng ngoài cửa sổ buông tay nhìn chiếc chìa khóa nhỏ rơi xuống.

Máy tính vang lên một tiếng, nhắc nhở đã nhận được một email mới.

Du An Lý bình tĩnh đóng cửa sổ kính, trở lại bàn máy tính, cúi người mở mail.

"Xin chào quý khách, trước mắt chưa tìm thấy ví ngài đánh rơi trong cửa hàng, việc theo dõi đã được xác nhận. Đúng là chưa có người nhặt được ví của ngài, mời ngài cẩn thận nhớ lại một chút. Tệp đính kèm là video giám sát ngắn trong cửa hàng, xin vui lòng kiểm tra. Nếu có thắc mắc gì, xin vui lòng gọi điện, chúng tôi sẽ giúp ngài giải quyết. Xin ngài tạm thời đừng gọi cảnh sát tới xử lý."

Nàng nhấp vào tải về tập tin đính kèm, sau đó nhấp vào video.

Có hai cô gái đang ngồi bên cửa sổ, vừa ăn cơm vừa tán gẫu, hai người cười đến hoa chi loạn chiến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.