Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 62




Cuối cùng Tả Nhan đã phải trả giá cho "miệng lưỡi nhanh nhẹn" của mình.

Đáng được ăn mừng duy nhất chính là, hôm nay nàng không tổn thất chiếc quần thứ hai.

Khi bước ra khỏi văn phòng, Tả Nhan che ngực, oán hận quay đầu lại liếc nhìn Du An Lý một cái.

Rốt cuộc ai mới là chó con hả?

Tả Nhan quay trở lại chỗ ngồi của mình, đang suy nghĩ xem thời gian còn lại mình nên giải quyết bữa trưa như thế nào thì điện thoại rung lên, một tin nhắn hiện lên.

Nàng mở khóa ra xem thì là Du An Lý gửi tới.

"Cơm hộp sắp tới rồi, giúp tôi lấy một chút."

Tả Nhan nghĩ đến bộ dáng cô thu dọn tàn cục bên trong, trong lòng đột nhiên trở nên đắc ý, sức lực miệng cũng có, lập tức trả lời một câu: "Chị không thể thêm một câu bảo bối sao?"

Chỉ là nàng chán ghét Du An Lý, với tính cách của người này, năm đó thời điểm hai người tình nùng mật ý nhất cũng khômg có gọi qua xưng hô buồn nôn như vậy, không phải là Tả Nhan chưa từng chờ mong, nhưng cuối cùng vẫn phải thừa nhận - đặt kỳ vọng này vào Du An Lý chỉ là tự tìm khổ.

Tả Nhan nghĩ tới biểu hiện của Du An Lý khi nhìn thấy câu này, gần như cười ra tiếng trong khu văn phòng yên tĩnh.

Điện thoại trên tay rung lên, nàng lập tức mở khóa, bấm vào WeChat xem.

"Cơm hộp bảo bối của tôi sắp tới rồi, giúp tôi lấy một chút."

Tả Nhan: "..."

Nếu nói ngừng dùng lại trở thành truyện cười a!

Cuối cùng cơm hộp Du An Lý gọi tự nhiên rơi vào miệng Tả Nhan, sau khi cầm lấy từ tay tiểu soái ca, một chút cũng không khách khí, trước tiên mở ra, sau đó phân chia lại thức ăn trong hai hộp cơm.

Nàng ném tất cả những thứ như cà chua cho Du An Lý, trộm một vài miếng gà rán từ phần của cô, thứ nhiều dầu mỡ lại nặng mùi như vậy, Du An Lý không thích a! Cho nên, nàng miễn cưỡng giúp cô chia sẻ.

Khi mang bữa trưa đã phân chia vào văn phòng, Du An Lý cũng đã dọn dẹp hiện trường, mở tất cả cửa sổ để thông gió.

Tả Nhan nhìn lướt qua đùi cô, phát hiện thật đúng là "Tích thủy bất lậu", không thể không bội phục vẻ đẹp của người này toàn diện không góc chết.

(*) Tích thủy bất lậu: Một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào.

Mặc dù ở lại cùng nhau ăn cơm là lựa chọn tốt, nhưng kinh nghiệm tại nơi làm việc của Tả Nhan cho nàng biết rằng lựa chọn này rất dễ dẫn đến kết cục "BE", cho nên nàng đặt cơm hộp xuống liền rời đi.

- - Đương nhiên, trước khi đi cũng không quên chiếm tiện nghi.

Khi trở lại chỗ ngồi bắt đầu ăn trưa, các đồng nghiệp đã ăn xong lần lượt trở về.

Trương Tiểu Mỹ về sớm hơn Tả Nhan dự kiến ​​một chút, thoạt nhìn không cao hứng như lúc đi ra ngoài, Tả Nhan liếc nhìn cô một cái, bật máy tính đăng nhập WeChat rồi tiếp tục ăn.

Quả nhiên, Trương Tiểu Mỹ vừa ngồi xuống liền gửi tin nhắn cho nàng, một tin lại một tin, Tả Nhan chỉ có thể đặt đũa xuống, cầm chuột mở hộp thoại.

"Tả Nhan, cô đã gặp qua bạn gái cũ của Lý Tiêu chưa?"

Nhìn thấy tin nhắn đầu tiên, Tả Nhan gần như nghẹn miếng gà rán trong họng.

Nàng nhấp một ngụm trà bưởi, hoãn lại mới tiếp tục lướt xuống.

"Hôm nay lúc tôi ăn cơm với anh ấy, thuận miệng hỏi một câu, thực sự chỉ là thuận miệng hỏi, sau đó tôi liền cảm thấy anh ấy rất không cao hứng."

"Loại chuyện này có gì mà sinh khí a?"

"Hết chỗ nói rồi."

"Nếu như anh ấy hỏi tôi, tôi nhất định sẽ nói a."

...

Tả Nhan đại khái nhìn lướt qua, cuối cùng thấy trong lòng chỉ còn lại tiếng thở dài.

Thật đúng là tiểu cô nương hoàn toàn luân hãm.

Mới bắt đầu hẹn hò được một tháng ai lại hỏi cảm tình đã trải qua a? Trước kia đã từng nói kỹ xảo cùng kinh nghiệm, sao hiện tại đã quên hết rồi.

Trong lòng Tả Nhan nghĩ như vậy, nhưng vẫn vô thức trách tội Lý Tiêu.

Theo nàng, bản tính của Lý Tiêu rất rõ ràng, chẳng qua là nhìn trúng điều kiện của Trương Tiểu Mỹ mà thôi, vội vàng muốn đưa bạn gái đi gặp người nhà, cũng có thể không phải vì người nhà gây áp lực.

Làm như vậy không đáng trách, nhưng nhìn bộ dạng của Trương Tiểu Mỹ lần nữa, nàng hiển nhiên không ý thức được điểm này, còn tưởng hai người đang yêu đương.

Một nam nhân gần bốn mươi tuổi sự nghiệp thành công, nội tâm cùng thủ đoạn không phải Trương Tiểu Mỹ ngốc bạch ngọt này có thể dễ dàng ứng phó, nếu thực sự muốn kết hôn vậy thì nên bình tĩnh, hòa thuận một thời gian, đều suy xét rõ ràng mọi phương diện, hôn nhân chớp nhoáng đầy sốt ruột là thứ không lý trí nhất.

Tả Nhan giãy dụa một chút, cuối cùng quyết định nói thêm. Thà đắc tội với người còn hơn là nhìn người khác nhảy vào hố lửa.

Nàng uống thêm một ngụm trà bưởi, sau đó tranh thủ ăn thêm mấy miếng cơm trưa, sau khi dọn sạch rác trên bàn, nàng quay lại gửi tin nhắn cho Trương Tiểu Mỹ.

"Kỳ thực, tôi cảm thấy nếu cô đã gặp người nhà anh ta, vậy sao cô không tìm cơ hội đưa anh ta đi gặp người nhà cô? Như vậy tương đối công bằng, cũng là tôn trọng anh ta."

Trương Tiểu Mỹ ngốc bạch ngọt, hẳn là người trong nhà cũng không ngốc bạch ngọt đi?

Sau khi Tả Nhan gửi tin nhắn xong, bên kia không có hồi âm, chỉ xuất hiện trạng thái đang nhập tin nhắn.

Nàng cũng không quan tâm đến nữa, tiếp tục công việc mà hôm nay nàng chưa hoàn thành.

Không biết có phải vì thăng tiến "ngọt ngào" của hôm nay hay không, buổi chiều Tả Nhan đều thần thanh khí sảng, đẩy nhanh tiến độ cũng như có thần hỗ trợ, nửa tiếng trước khi tan tầm đã hoàn thành phần việc hôm nay trước thời hạn.

Nàng ngồi trên ghế, hoạt động cổ và vai, sau đó nhấp vào cửa sổ trò chuyện, định hỏi Du An Lý tối nay ăn gì để tiện đường ghé qua mua một ít nguyên liệu, gạo mắm muối đều là những thứ tiêu hao, nếu không nhớ mua trước thì tới lúc phải dùng lại không có.

Một số tin nhắn chưa đọc trên WeChat đến từ Trương Tiểu Mỹ, Tả Nhan mở nhìn thoáng qua, thấy cô mơ hồ trả lời, biết cô vẫn đang suy nghĩ chuyện này.

Việc tư của người khác, nói thêm một câu là đủ rồi, thêm nữa sẽ phiền phức. Tả Nhan bỏ chuyện này xuống, đang muốn mở hộp thoại của Du An Lý thì nhìn thấy người liên hệ bên trái có thêm dấu chấm đỏ.

Có một yêu cầu kết bạn chưa duyệt.

Tả Nhan kỳ quái liếc nhìn, khi nhìn thấy ba chữ cái viết hoa trong nickname liền không khỏi nói nên lời.

- - Ngày nay còn có một số người sử dụng tên viết tắt của chính mình làm nickname a.

Tả Nhan nhấp bỏ qua, không quan tâm hắn, nhấp vào hộp thoại của Du An Lý.

Lịch sử trò chuyện vẫn chỉ dừng lại ở cụm từ "Hộp cơm bảo bối", Tả Nhan lại nổi lên phấn khích, gõ phím bùm bùm gửi đi.

"Bảo bối, tối nay ăn gì?"

Nàng nổi một thân da gà, tiếp tục gõ bàn phím, cách ứng Du An Lý.

"Là cơm Trung, cơm Tây, hay là..."

Chữ cuối cùng còn chưa gõ xong, đồng nghiệp bên cạnh lướt qua hỏi nàng: "Tiểu Tả, cho tôi một bản báo cáo doanh thu năm trước a."

Tay Tả Nhan run lên, lung tung ấn bàn phím gửi tin nhắn đi.

Mặt không đổi sắc cầm chuột nhấp ẩn cửa sổ, mở tài liệu, sau đó nhấp chuột phải để chọn in.

"Được rồi, cô đến máy in lấy đi."

"Cảm ơn." Đồng nghiệp đứng dậy, vừa nói vừa đi về phía máy in.

Khi người đi rồi, Tả Nhan vẫn bình tĩnh mở cửa sổ trò chuyện, nhìn lướt qua tin nhắn cuối cùng đã gửi.

"Là cơm Trung, cơm Tây, hay là mẹ ngươi."

Tay Tả Nhan run rẩy, nắm chặt nút chuột phải, bên kia đã gửi tin nhắn lại.

Du An Lý: "?"

"... Không, chị nghe tôi giải thích."

Cuộc sống đầy rẫy bất ngờ.

Nếu bất ngờ này không bao gồm bị Du An Lý ấn lên trên bàn làm việc giáo huấn, Tả Nhan sẽ càng vui vẻ hơn.

Nàng vẫn nhớ rõ chiếc quần lót lúc sáng, nói cái gì cũng không chịu, dùng một tay túm lấy quần áo của mình, dùng tay kia đẩy Du An Lý, làm giống như hiện trường vụ án.

Du An Lý dọa nàng một chút, thấy khí thế của nàng gần như sụp đổ mới thu tay về, tha cho nàng một mạng.

"Buổi tối ra ngoài ăn cơm."

Du An Lý giúp nàng cài cúc sau lưng, nhéo chiếc nhẫn rơi ra, nhét lại vào cổ áo của nàng.

Chân Tả Nhan đều nhũn ra, ngồi trên bàn thủy tinh một lúc mới hỏi: "Lại đi liên hoan sao?"

Lần ra ngoài ăn tối hôm qua quá mức dày vò, nàng không muốn thêm lần nữa.

Du An Lý ôm eo nàng, kéo nàng tới, dùng ngón tay buộc chặt vạt áo, linh hoạt giúp nàng bỏ áo vào trong quần, chỉnh lại áo khoác lỏng lẻo cho nàng, sau đó đáp: "Không phải liên hoan, chỉ có hai người chúng ta."

Tả Nhan dùng đầu nhỏ chưa phục hồi khả năng suy nghĩ để tiêu hóa những lời này, cuối cùng rút ra được ý nghĩa trọng tâm - không phải liên hoan, mà là hẹn hò.

Nàng lập tức có sức lực nhảy lên, nhảy khỏi bàn, gấp không chờ nổi hỏi: "Ăn cái gì?"

Du An Lý phát hiện hai ngày nay nàng càng ngày càng không coi mình là người ngoài, tặng quà liền nhận, mua thiết bị cũng nhận, thậm chí lúc mời đi ăn cơm còn trực tiếp xem nhẹ từ "mời", ăn đến yên tâm thoải mái.

Cũng giống như lúc cô ràng buộc gói hóa đơn điện thoại trước kia.

Ban đầu, Du An Lý nghĩ nàng là cô gái như vậy, ai đối tốt với nàng đều vui vẻ nhận lấy, không biết hai chữ "Từ chối" viết thế nào. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.

Nhưng Du An Lý nhanh chóng phát hiện ra - không phải.

Nàng mượn chép bài tập về nhà của đồng học, nàng sẽ cho đối phương đồ ăn vặt và đồ chơi mới, khi a di trông nhà đến hỗ trợ, mang theo đặc sản quê hương đến cho nàng, nàng cũng sẽ nhét một ít sôcôla nhập khẩu cho a di, để bà mang về cho cháu trai ăn.

Thoạt nhìn là hiểu lễ phép, kỳ thực là không chịu lấy đồ của ai.

Sau đó, Du An Lý biết được đây đều là những gia giáo mà nàng đã trải qua từ khi còn nhỏ, bởi vì địa vị của Tả Tăng Nhạc đang ngày một thăng tiến, ngày càng có nhiều người muốn thiết lập quan hệ, cho nên ông sẽ tìm kiếm bước đột phá trong gia đình mình.

"Có một số người a, nếu em lấy một chút đồ của người ta, người ta liền muốn đòi lại hàng trăm ngàn thứ từ em. Lời này chính là ba em nói, tôi cảm thấy đặc biệt đúng."

Cô dào dạt đắc ý nói ra "bí quyết" này, hồn nhiên không nhận ra hành vi của cô đã đi ngược với lời này.

Du An Lý không thể không nói.

Cô gái nhỏ ngốc nghếch nhìn cô, đương nhiên mà trả lời: "Chị cũng không phải bọn họ, chị là Du An Lý a, không giống."

Không giống ở chỗ nào?

Du An Lý không hỏi câu này, bởi vì cô biết câu trả lời ở thời điểm đó không phải là thứ mà cô có thể sẵn sàng chấp nhận.

"Em ăn không ở không trong nhà tôi, lại còn ăn cơm gọi bên ngoài, em đã tính cách trả nợ chưa?"

Sau khi rời khỏi bãi đậu xe, Du An Lý vừa lái xe vừa nhìn con đường phía trước, ôn tồn hỏi.

Người ở ghế phó lái "tsk" một tiếng, vén quần áo lên, chỉ vào dấu vết chất vấn cô: "Đây còn không phải là bán thân sao? Còn muốn gì nữa?"

Du An Lý giơ tay kéo quần áo của nàng lại, sau khi che tốt mới rút tay lại nói tiếp: "Phải không? Tôi còn tưởng bán thân chính là tôi."

Tả Nhan chột dạ liếc nhìn cô, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Xem lời chị nói đi, lúc chị mệt mỏi tôi đấm chân, lúc chị không mệt mỏi tôi làm việc, còn chưa đủ chuyên tâm sao?"

Du An Lý im lặng một lúc lâu, cuối cùng cảnh cáo nàng: "Tôi kiến nghị em giữ sức lực này cho đến tối nay."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.