Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 53




Phiếu trải nghiệm du lịch suối nước nóng bao gồm một ngày ba bữa ăn, nhưng Tả Nhan không có cơ hội thưởng thức bữa sáng và bữa trưa.

Buổi tối nàng ngủ mê man trên giường, nửa tỉnh nửa mê bị lăn lộn đánh thức mấy lần, sau đó lại ngủ thiếp đi, cho đến khi sắc trời u ám mới mở mắt ra.

Thân thể rã rời, không còn chút sức lực, nàng chỉ có thể chớp chớp đôi mắt, chậm rãi kéo tơ lột kén trong mớ hỗn độn, lấy lại ý thức tỉnh táo.

Nàng nghĩ tới quá trình bị gián đoạn đêm qua, nhớ tới đầu sỏ gây tội Lý Minh Minh, cũng nhớ tới nồi lẩu không ngon miệng, còn có nàng đột nhiên nổi giận với Du An Lý.

Nga, phải rồi, nàng còn cáu kỉnh với Du An Lý.

Sau đó xảy ra chuyện gì, Tả Nhan không có manh mối, đầu óc nàng trì độn, mệt mỏi vì ngủ quá lâu, toàn thân đau nhức, như đói khát lâu ngày, đều làm nàng rất khó chịu, muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.

Nhưng so với những thứ này, nàng càng muốn đứng dậy đi tắm trước.

Cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, Tả Nhan nghe thấy thanh âm liền mở mắt ra lần nữa, nghiêng đầu nhìn qua.

Sau khi cửa đóng lại, Du An Lý bưng khay gỗ đi vào, thấy nàng đã tỉnh, cô bước thẳng đến bên mép giường, đặt khay gỗ lên bàn đầu giường.

Tả Nhan ngửi thấy mùi rất thơm, giống như canh gà hay gì đó.

Nàng nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào cái bát màu trắng có nắp, nhưng vẫn nhớ mình đang giận Du An Lý, trước sau không chịu mở miệng.

Du An Lý ngồi xuống bên giường, đưa nàng ra khỏi chăn, dùng chăn quấn chặt nàng lại để ngăn không khí lạnh xâm nhập vào.

Lúc này Tả Nhan ý thức được mình trụi lủi - đêm qua nàng đi ngủ không mặc quần áo sao?

Suy nghĩ một hồi, không có chút ấn tượng nào, lực chú ý của Tả Nhan vẫn đặt vào mùi hương, trực tiếp từ bỏ hồi tưởng.

Du An Lý nhấc nắp, lại cầm thìa, cho vào bát trắng khuấy đều.

Tả Nhan ngửi thấy mùi thơm nồng, nàng chắc chắn đó là canh gà, chính xác mà nói, đó là cháo được hầm trong canh gà.

Du An Lý cầm bát trắng lên, múc một thìa, đưa đến bên miệng thổi nhẹ.

Tả Nhan ngơ ngác nhìn cô, bởi vì sợ cô một miệng liền ăn hết thìa cháo.

May là Du An Lý thổi xong liền đút cho nàng ăn, Tả Nhan lập tức há miệng ngậm thìa, rất giống đã mấy ngày mấy đêm không ăn cơm.

Rất hiếm khi Du An Lý không cười nhạo nàng, chỉ trầm mặc đút cho nàng ăn, hết thìa này đến thìa khác.

Tả Nhan nuốt xuống bát cháo nhỏ, trên người cũng không cảm thấy khó chịu nữa, cuối cùng cũng có đủ sức lực nghĩ tới những chuyện ngoài bữa cơm.

Nàng cảm thấy trên người rất khó chịu, loại bức thiết muốn đi tắm không thoải mái này, giống như bộ phận nào cũng nhớp nháp, bẩn thỉu, cảm giác rất không sạch sẽ.

Tả Nhan nghĩ, sau khi ăn xong bát cháo này, nàng bắt đầu đưa ra yêu cầu — nếu Du An Lý đã chủ động dỗ dành nàng, vậy nên cô không cần tiếp tục cáu kỉnh nữa.

“Em muốn đi tắm.”

Nàng liếm cháu trên môi, nhìn Du An Lý, dùng thanh âm nhẹ nhàng nói.

Cuối cùng Tả Nhan cũng đạt được kế hoạch khác mà mình chờ đợi từ lâu.

—— Đi tắm với Du An Lý.

Mặc dù chính xác mà nói, lần này là Du An Lý tắm cho nàng, nhưng cũng không có gì khác nhau.

Mặc dù Tả Nhan cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng nàng thực sự đã vô lực, đặc biệt là hai chân, đau đến mức như bị xe tải chạy qua nghiền nát, bắp đùi như bị kéo, giống như cảm giác bị căng dây chằng.

Cũng may chỉ là tương tự.

Du An Lý bế nàng vào phòng tắm, Tả Nhan tận hưởng cảm giác được cô chăm sóc từng chút một, mặc dù phần lớn thời điểm nàng đều nói: "Không muốn bị Du An Lý coi như tiểu hài tử", nàng thực sự thích Du An Lý chăm sóc nàng như vậy, hơn nữa chỉ dành cho nàng.

Nàng chưa từng nói qua loại tâm tư giảo hoạt này, một bên sử dụng đặc quyền của tuổi còn nhỏ, một bên lại yêu cầu Du An Lý đối đãi bình đẳng với nàng như người trưởng thành.

Du An Lý vặn vòi hoa sen, thử nhiệt độ nước, sau khi cảm thấy nhiệt độ phù hợp mới tháo vòi hoa sen ra, tắm cho người ngồi trên ghế.

Tả Nhan được bao bọc trong nước nóng, thoải mái híp híp mắt, rõ tay nàng đã có thể nhấc tay lên mà không nói, nàng chờ Du An Lý tắm cho mình.

Nàng giả vờ nhu nhược, thỉnh thoảng dư quang liếc nhìn Du An Lý xem cô có kiên nhẫn hay không, nhưng hôm nay Du An Lý giống như đặc biệt dễ nói chuyện, chịu thương chịu khó mà "Hầu hạ" chính mình, động tác ôn nhu lại kiên nhẫn.

—— Nếu không dừng ở nơi nào đó lâu như vậy thì tốt rồi.

Tả Nhan không khỏi khép chân lại, kẹp chặt tay cô.

Du An Lý không nói gì, chỉ cúi đầu hôn nàng, dùng phương thức phạm quy nhất để phá vỡ phòng ngự của nàng.

Tả Nhan cảm nhận được ôn nhu xưa nay chưa từng có của cô.

Ngôn ngữ cơ thể thường thể hiện cảm xúc nhiều hơn lời nói. Ban đầu Tả Nhan nghĩ đời này mình sẽ không bao giờ nghe thấy những lời yêu thương của Du An Lý, nhưng trong nụ hôn này, tại thời khắc đụng chạm này, nàng nghe được thanh âm của Du An Lý.

“Nhan Nhan.”

Cô dán lên môi nàng, gọi tên nàng.

Tả Nhan chợt nhớ tới.

——Hai người đã trở thành người thân mật nhất. Mới hôm nay, vừa rạng sáng khi bình minh ló dạng.

Du An Lý đã cường thế lấy đi mọi thứ của nàng.

Không do dự, không thăm dò, thậm chí không có đàm phán.

Tả Nhan nhớ lại điên cuồng của cô, đó là Du An Lý trước đây nàng chưa từng nhìn thấy.

Hẳn là nàng nên cảm thấy sợ hãi, một Du An Lý không ôn nhu, không lý trí, không khắc chế như vậy, giống như mối nguy hiểm khôn lường, nuốt chửng nàng vào trong bụng.

Nhưng Tả Nhan ý thức được cả người mình run rẩy, thậm chí đại não và linh hồn đều co rút run rẩy, tuyệt đối không phải là sợ hãi.

Mà chính là hưng phấn, mừng rỡ như điên, bật khóc vì vui sướng tuyệt đỉnh.

—— Cuối cùng em cũng là của chị, mà chị cũng sẽ là của em.

Vòi sen rơi xuống đất, Tả Nhan leo lên vai Du An Lý, năm ngón tay nắm lấy vải vóc không tốt, để Du An Lý vừa nhanh chóng vừa vội vàng giống như mình hiện tại.

Mỗi một bước Du An Lý đều dung túng nàng.

Cho đến bước cuối cùng, cô đè tay Tả Nhan, nhắc nhở nàng: “Ở nơi này quá lâu sẽ thiếu oxy, ra ngoài trước đi.”

Tả Nhan liền tin, an phận tùy ý để cô lau khô người mình, quấn mình trong khăn tắm.

Du An Lý dùng máy sấy tóc hong khô cho nàng, bảo nàng chờ trong phòng tắm một lúc rồi đi ra ngoài thay ga trải giường.

Trong vali Tả Nhan cũng mang theo ga trải giường, Du An Lý đã nhìn thấy lúc vali bị làm ngã, nhưng hôm qua hai người cãi nhau, hoàn toàn quên mất việc này.

Du An Lý lấy khăn trải giường trong vali của mình ra thay, mang ga trải giường bẩn vào phòng tắm, chuẩn bị chà sạch vết bẩn trước khi ném vào máy giặt.

—— Cấu hình của căn phòng này chỉ có phòng bếp và tủ lạnh.

Sau khi nhìn thấy dấu vết trên ga giường, khuôn mặt phấn hồng vì hơi nước của Tả Nhan đột nhiên đỏ bừng.

Nhìn Du An Lý cọ rửa ga giường thật sự làm cả người không được tự nhiên, Tả Nhan muốn tìm đề tài giảm bớt xấu hổ, nhưng khi vừa mở miệng ra lại bị tắt tiếng, làm nàng vô cùng hoảng sợ.

Nàng hắng giọng, lại bị ngắt quãng, bởi vì vậy mà cảm giác không được tự nhiên đã được giảm bớt rất nhiều.

Tả Nhan nhìn vào sườn mặt của Du An Lý, nhịn không được bước tới, ôm cô từ phía sau.

Du An Lý dừng một chút, lại tiếp tục giặt ga trải giường, hỏi, "Làm sao vậy?"

Tả Nhan dụi mũi vào nơi quần áo bị nàng làm ướt, muộn thanh muộn khí nói: “Buổi sáng chị mắng em.”

Du An Lý cúi đầu, bình tĩnh hỏi: “Câu nào?”

Mặt của Tả Nhan trở nên nóng hơn.

Nàng không chế bản thân không nghĩ về lời nói không hay đó, lên án nói: “Chị mắng em xứng đáng.”

Du An Lý ngược lại là cười một tiếng, thanh âm có chút nghẹn, giống như bị bóp ra khỏi cổ họng.

Thanh âm này rất giống buổi sáng, Tả Nhan theo phản xạ có điều kiện khép chân lại.

"Em không xứng đáng sao?” Cô hỏi.

Tả Nhan không phục nói: “Tự vác đá đập vào chân mình mới gọi là xứng đáng.”

Du An Lý “ừm” một tiếng, thấp giọng nói: “Hiện tại em chính là tự vác đá đập vào chân mình.”

Tả Nhan cáu kỉnh dùng sức cọ tới cọ lui sau lưng cô, một lúc sau mới rầu rĩ không vui nói: “Chị không phải cục đá.”

Tiếng nước từ bồn rửa mặt không ngừng vang lên, Du An Lý dừng động tác trên tay, ngước mắt lên nhìn vào tấm gương trước mặt.

Cô gái ôm lấy cô, mái tóc bù xù áp vào lưng cô, không nhìn thấy mặt.

Du An Lý nhìn thật lâu, thời gian lâu đến nỗi ngay cả người luôn trì độn cũng phát hiện ra bất thường.

Tả Nhan ngẩng đầu, ló đầu ra nhìn cô trong gương, bất ngờ đối diện với đôi mắt nâu đen kia.

Những thứ trong đôi mắt kia, nàng đã không còn xa lạ.

Nhưng một lúc sau, Du An Lý rũ mắt xuống, tiếp tục vò khăn trải giường trên tay.

Cuối cùng Tả Nhan đã hiểu phần lớn sự im lặng của cô có nghĩa là gì.

Lý do tại sao mọi người chọn im lặng vào thời điểm nhất định, một phần vì họ không muốn nói, một phần vì họ đã quen không nói.

Nhìn như không có nhiều khác biệt, nhưng trên thực tế, đây là khác biệt giữa chủ động và bị động.

Cô không muốn nói cho nên không nói, việc này có nghĩa là quyền mở miệng ít nhất vẫn nằm trong tay mình.

Mà đã quen không nói thì rõ ràng là hầu hết kết quả sau khi nói ra sẽ không như mình mong muốn, thậm chí là vô nghĩa, sẽ tạo thành cục diện không tốt.

Ban đầu Tả Nhan không hiểu loại khác biệt này, bởi vì nàng luôn là người nói thoả thích.

Nàng nói đều sẽ có người nghe, sẽ có người quan tâm, cũng sẽ được phản hồi mà nàng muốn, cho nên nàng không học được cách im lặng.

Nhưng Du An Lý khác với nàng.

Nữ nhân trẻ tuổi này có thể từ rất lâu rất lâu trước kia đã hiểu - những gì cô nói không có nhiều giá trị.

Bởi vì không ai quan tâm.

Cho nên, cô đã học cách im lặng, theo thời gian, cô đã quen với im lặng.

Để rồi cuối cùng khi muốn bày tỏ điều gì đó, yêu cầu điều gì đó, cũng khó có thể mở miệng nói.

Tả Nhan ôm cô từ phía sau, mắt vẫn dán chặt vào gương mặt trong gương.

Đây là lần đầu tiên nàng nhận được câu trả lời mà nàng muốn hiểu từ vẻ mặt bình tĩnh của Du An Lý.

—— Cuối cùng nàng cũng bắt đầu hiểu Du An Lý.

Nhưng tại sao nàng lại khổ sở như vậy?

Thậm chí, khổ sở không ngừng, còn có một loại cảm giác chua xót phức tạp hơn là khổ sở xuyên thấu vào lồng ngực của Tả Nhan.

Nàng vô thức siết chặt vòng tay của mình, ôm Du An Lý chặt hơn.

Buổi sáng đầy mơ hồ không phải là trải nghiệm tốt, nàng không nguyện ý nếm trải lần thứ hai.

Cho nên, Tả Nhan suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn thu hết dũng khí dùng thanh âm nói chỉ có hai người mới có thể nghe thấy:

“Thời điểm chị muốn em, hãy nói với em, đừng chịu đựng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.