Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 21




Còn hơn mười ngày mới bước vào tháng 11, thời tiết cũng đã bước vào đông.

Tả Nhan ăn no liền rất dễ bị buồn ngủ, thể chất có thể nói là xuân hạ thu đông đều ngủ. Hơn nữa tối qua nàng gần như không chợp mắt, sau khi lên xe không lâu liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Vốn dĩ nàng là người không mơ nhiều, thỉnh thoảng có những giấc mơ lung tung lộn xộn, lúc tỉnh dậy cũng đều quên hết, chỉ có mệt mỏi vì ngủ không ngon giấc.

Nhưng mấy ngày nay, giấc mơ của nàng đều nối tiếp nhau. Cho dù là lúc nghỉ trưa cũng muốn lợi dụng sơ hở tiến vào, nhiễu người thanh nhàn.

—— Tất cả giấc mơ đều là về Du An Lý.

“Câu này còn sai.”

Người đeo kính dùng bút gõ vào trán nàng, ngữ khí vốn đã là bất lực.

Tả Nhan vội vàng bảo vệ đầu mình, tức giận nói: “Lại gõ thật muốn choáng váng a!”

Ánh mắt của Du An Lý qua cặp kính liếc về phía bên này, Tả Nhan ngạnh cổ đúng lý hợp tình đối diện với cô, tư thái tuyệt không chịu cúi đầu.

“Thúc thúc a di chuẩn bị xuống máy bay, buổi tối nhớ cho bọn họ ký tên vào bảng điểm kiểm tra.”

Cô nói xong bình tĩnh cầm sách trên bàn lên.

Giết người tru tâm Du An Lý.

Đầu củ cải độc ác tàn nhẫn.

Tả Nhan tức giận nhưng không dám nói gì, đối mặt với đại cục sinh tử, lòng tự trọng đáng thương chỉ vùng vẫy được ba giây trước khi giương cờ trắng đầu hàng.

"Hôm nay là ngày lễ lớn, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không dễ dàng a, hay là ngài xem như trước đây, giúp tôi ký thay đi.” 

Tả Nhan ghé sát vào cô, kéo tay áo lấy lòng.

Du An Lý không dao động, cầm bút điểm vào câu hỏi vật lý mà nàng vừa làm sai lần thứ ba.

Tả Nhan ngầm hiểu, lập tức giơ tay bảo đảm: “Tôi thề sẽ hảo hảo nghe lời, lần sau nhất định sẽ không làm sai.”

Du An Lý cầm lấy sách bài tập, lật sang trang mới, cầm bút lên viết xuống đề, sau đó đặt cuốn sách bài tập lên bàn, xoay lại đặt trước mặt Tả Nhan.

“Không cần lần sau, hiện tại làm đi.”

Tả Nhan: “…”

Xem như chị lợi hại!

Tết Trung Thu trăng sáng sao thưa, từng nhà đều rộn rã tiếng cười.

Chỉ có thiếu nhi bị bỏ lại, đồng chí Tả Nhan vùi đầu trước cửa sổ, thể hiện kiên trì của chính mình.

Tả Nhan chưa từng chờ đợi cha mẹ về nhà nhiều như vậy, chẳng sợ chờ lát nữa cơm nước xong xuôi liền bị đôi nam nữ đánh mông, dù sao hiện tại một giây nàng cũng không thể ngồi yên.

Cho nên, khi tiếng xe ô tô từ xa truyền đến trên đoạn đường dốc, Tả Nhan lập tức vứt bỏ cây bút trên tay, bật dậy lao ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng xuống lầu.

Du An Lý dừng một chút, tháo kính đặt lên bàn, khép cuốn sách trên tay.

Cô nghiêng đầu nhìn căn phòng trống trải, một lúc sau, cô đặt sách xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Tả Nhan quên cả thay dép, lao thẳng vào sân.

Khi cổng sân vừa mở, xe đã dừng ở cổng.

“Ba, mẹ, hai người về rồi!”

Nàng lập tức nhảy cao, vọt tới trước xe, mở cửa cho ba nàng.

Tả Tăng Nhạc mỉm cười xuống xe hỏi: “Thế nào, mới một tháng ba không về, con liền muốn giết ba sao?”

Mạnh Niên Hoa bước ra khỏi xe từ bên kia, thần sắc nhàn nhạc vạch trần nàng, “Nơi nào có nhớ anh a, nó là đang không kiên nhẫn chờ ăn cơm thì có.”

Tả Nhan đã trưởng thành, đã học cách đặt một số lời nói vào tai này ra tai kia.

Nàng thập phần ân cần giúp mẹ xách vali, thúc giục hai người nhanh chóng vào nhà.

Mong sao mong trăng, nhưng cũng mong ăn cơm.

Trên bàn cơm đã dọn bát đũa xong, dì quản gia được mời nấu ăn chính là người đã làm việc ở đây lâu nhất, đến hiện tại vẫn quen thuộc với hoàn cảnh ở nơi này, những món ăn bà nấu đều là quan tâm đến khẩu vị của mỗi người.

Có hai bóng người đang đứng trong bếp, Tả Tăng Nhạc liếc nhìn, nói nhỏ với Tả Nhan: “Vết thương ở chân của lão sư con còn chưa lành, sao con có thể để người ta bận lên bận xuống, còn mình nhàn rỗi chạy đâu đâu không vậy?”

Tả Nhan chu môi, lúc này thức thời không biện minh cho chính mình.

Dù sao trong cái nhà này, nàng là người không hiểu chuyện nhất.

Mặc dù nghĩ vậy, Tả Nhan đã vào bếp hỗ trợ - trước khi Mạnh Niên Hoa thay quần áo xong đi xuống lầu.

Đặt những đĩa thức ăn nóng hổi mới ra lò lên bàn, Tả Nhan thừa dịp không có ai chú ý, lén mở một chai soda có ga đổ vào cốc.

Thứ này có thể quang minh chính đại uống ngay trong những ngày tết.

Dì quản gia đang nấu cơm cũng muốn về nhà nghỉ lễ, Tả Tăng Nhạc đã cho bà một phong bì đỏ, cảm ơn bà đã hỗ trợ, đích thân tiễn người ra ngoài.

Tả Nhan đã ngồi vào bàn ăn, gấp gáp không thể đợi chờ nổi ông tuyên bố ăn cơm.

Chẳng mấy khi trong nhà náo nhiệt như vậy, gần đây hai người đều có tính chất công việc đặc thù, luôn theo an bài của bên trên, khó có cơ hội ở nhà tụ họp.

Thứ hai, cũng là vì hầu hết các lễ hội bọn họ đều về nhà bồi ông bà, kể cả kỳ nghỉ đông và hè, Tả Nhan đều dành phần lớn thời gian ở nhà ông bà, rốt cuộc không ai có thể yên tâm để nàng ở nhà quá lâu.

Nhưng năm nay thì khác.

Từ khi bắt đầu kỳ nghỉ hè, hoặc từ khi ai kia xuất hiện, mọi thứ đều thay đổi.

"Trước đó quá bận, trở về thu thập ít đồ liền rời đi, còn không có thời gian cảm tạ Du lão sư."

Mạnh Niên Hoa quanh năm ở trong viện nghiên cứu, không phải người có tính cách nói nhiều, cũng không thích hình thức, lúc này chỉ là ngắn gọn biểu đạt lòng cảm kích của mình.

“Nhan Nhan có thể vượt qua bài kiểm tra xếp lớp, ít nhiều gì cũng là nhờ có Du lão sư kiên trì dạy dỗ nó, thật sự vất vả.”

Lời này nghe tới thật khách khí, nhưng những người quen biết bà đều biết đây chính là thật lòng.

Du An Lý ngồi bên cạnh trả lời: “Ngài khách khí rồi, đây là việc của tôi nên làm.”

Hai người ít lời nói chuyện với nhau, bầu không khí chẳng mấy chốc đã ngưng trệ.

Tả Tăng Nhạc lên tiếng, không phí sức lực mang bầu không khí trở lại.

Tả Nhan mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà ăn, một chữ cũng không xen vào.

Loại giao tiếp giữa người lớn như vậy thật sự quá nhàm chán, hiện tại nàng nên ăn nhiều một chút. Bằng không, chờ chút nữa mẹ nàng nhớ tới kết quả kiểm tra hàng tháng của nàng, vậy liền có thể sẽ không được ăn.

Kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn diễn ra ngay sau Tết Trung thu, là thời điểm thích hợp để cả gia đình đoàn tụ ra ngoài đi chơi.

Nhưng Tả gia căn bản không cần suy xét đến những thứ xa xỉ như vậy.

Khi Tả Nhan nghe cha mẹ bàn luận ngày kia sẽ đến nhà ông bà, liền biết kỳ nghỉ của bọn họ nhiều nhất là ngày kia sẽ kết thúc.

Khi còn nhỏ, nàng còn sẽ tính toán chi li với cha mẹ vì những chuyện này, một lần tùy hứng nhất thậm chí còn bỏ Tả Tăng Nhạc thật vất vả mới xin nghỉ phép bồi nàng ở lại công viên giải trí, còn mình bắt taxi về nhà chơi trò chơi. Làm hại ông tìm mình trong công viên giải trí ba giờ mới gọi cảnh sát.

Có đôi khi Tả Nhan nghĩ tới những chuyên ngu ngốc mình đã làm liền cảm thấy xấu hổ, nhưng chuyện này không ngăn tính xấu của nàng tiếp tục tìm đường chết.

Giống như hiện tại.

Tả Tăng Nhạc là người rất thích nếm rượu.

Nhưng ông không nghiện rượu, ngoại trừ lúc xã giao, ngày thường đều uống chơi vài ly rồi bỏ xuống.

Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi, ông cố tình mở một vò rượu gạo. Đây là loại rượu nổi tiếng mà ông đã uống ở địa phương khi đi công tác, hàng thật giá thật còn lợi ích thực tế, khiến ông là người tiếp kiệm cũng không nhịn được uống mấy ly.

"Đây là rượu cống từ triều đại Bắc Ngụy. Tới tới tới, đếu nếm thử xem, rượu được ủ thủ công, nồng độ cồn thấp, phù hợp với mọi lứa tuổi."

Tả Tăng Nhạc cười rót bốn ly rượu, đặt ly rượu nhỏ kính từng ba quý cô trước mặt.

Du An Lý dùng hai tay nhận lấy, nói cảm ơn ông.

Mạnh Niên Hoa chỉ nhìn ông một cái, hiếm khi không mở miệng nói gì.

Tả Tăng Nhạc sợ bà đổi ý không cho mình uống, liền uống một hớp trong ly rượu nhỏ.

Vào miệng tươi mát ngon lành, lướt qua yết hầu lại thấy cay cay, rát cả cổ họng.

Tả Nhan không khỏi nhấp thêm một ngụm, một ngụm nữa, một chén nhỏ rượu gạo nhanh chóng thấy đáy.

Trên bàn cơm, Tả Tăng Nhạc đang trò chuyện về những chuyện mới mẻ mà ông gặp phải trong chuyến đi này, không ai để ý đến nàng.

Thế là Tả Nhan mới lớn gan lén lút ---- trộm vò rượu gạo kia.

Nàng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, giấu hai tay xuống gầm bàn, một tay cầm vò rượu một tay cầm ly rượu nhỏ, lặng lẽ rót cho mình một ly.

Du An Lý ngồi đối diện, liếc mắt nhìn nàng, Tả Nhan sợ tới mức cứng đờ, cho rằng mình đã bị phát hiện.

Nhưng mà, Du An Lý nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Tả Nhan nhẹ thở ra một hơi, chép miệng, một tay cầm vò rượu, một tay cầm ly tiếp tục lén lút uống.

Khi nàng uống đến đầu lâng lâng mới phát hiện không có ai trên bàn.

Tả Nhan cũng không thấy có cái gì kỳ quái, dù sao cha mẹ nàng đều là bốt điện thoại di động, nếu không gọi bảy tám cuộc trong bữa cơm, có nghĩa là bọn họ sẽ lập tức bị cho nghỉ việc.

Nhưng kỳ quái chính là, Du An Lý cũng không thấy đâu.

Cuối cùng nàng đặt vò rượu xuống, ngửa cổ nhìn xung quanh, đứng dậy đi vào sân.

Ngôi nhà này là của hồi môn của ông ngoại nàng cho mẹ nàng, trong sân còn trồng rất nhiều cây mai, mang ý nghĩa “Mai khai năm phúc”.

Tả Nhan ngẩng đầu liếc nhìn vầng trăng tròn trên đầu, người luôn không tim không phổi hiếm khi cảm thấy có chút thương tâm.

—— Rượu do ông ngoại nàng nấu cũng rất ngon.

Sau sân có một cái bàn đá nhỏ dưới mấy cây mai, Tả Nhan đi qua con đường lát đá cuội, nhìn thấy người ngồi bên cạnh bàn đá, nói: “Tôi biết chị ở đây.”

Du An Lý mặc quần áo màu đen, cũng không thèm mặc áo khoác, ngồi như vậy chỉ sợ trúng gió.

Tả Nhan lắc lắc đầu, bước đến ngồi xuống bên cạnh cô.

Ngay lúc nàng vừa đến gần, phần đuôi tóc bị gió thổi trên mặt nàng, mang theo mùi dầu gội sạch sẽ.

Tả Nhan bị cọ đến mũi phát ngứa, há miệng hắt hơi một cái, mang theo nước dãi có mùi cồn lập tức văng lên tóc Du An Lý.

"..."

Tả Nhan chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía người kia, nhỏ giọng nói: "... Tôi không cố ý."

Du An Lý không nói gì, thu hồi tầm mắt, tiếp tục ngồi ngắm trăng.

Tả Nhan thử thăm dò nghiêng người về phía trước, thấy cô không có phản ứng, cho nên nàng dựa vào người cô, dựa vào vai cô đỡ ​​lấy cái đầu ngày càng nặng nề của mình.

“Nhìn chị... hôm nay không cao hứng cho lắm.”

Nàng nói chuyện có chút làm nũng, nhưng rõ ràng chính nàng cũng không nhận ra.

Đối phương còn chưa kịp trả lời, nàng đã tự nhủ: “Tôi biết, chị cũng nhớ ông ngoại.”

Du An Lý dừng một chút, nhìn vào ánh trăng tròn đang treo trên màn đêm, ngữ khí lãnh đạm trả lời: “Tôi không có ông ngoại.”

“Vớ vẩn.”

Tả Nhan đặt ngón tay lên vai cô, chọc vào má lúm đồng tiền của cô.

"Ai cũng có ông ngoại, không có ông ngoại thì làm sao có mẹ? Không có mẹ thì làm sao có chị? Chị thi rớt môn sinh học đúng không?"

Du An Lý không né tránh, mà quay đầu nhìn về phía nàng, Tả Nhan không chút để ý, móng tay hằn lên mặt cô.

Nàng vội vàng đứng dậy rút tay về nhưng người trước mặt đã nắm lấy cổ tay nàng.

Khuôn mặt trong tầm mắt dần dần phóng đại, làm Tả Nhan nhất thời quên cả thở.

Du An Lý rũ mắt nhìn nàng, cằm sát vào má nàng, rồi ghé vào tai nàng.

Tả Nhan choáng váng bị cô nắm tay, hô hấp gần trong gang tấc phả vào vành tai nàng.

“Vậy lúc phân khoa sao em lại chọn khoa học tự nhiên?”

“Là bởi vì em vượt qua bài kiểm tra sinh học sao?”

Người thấp giọng nói không chút che giấu ngữ khí trào phúng trong lời nói.

Tả Nhan trước nay chưa từng vượt qua môn sinh học đã sửng sốt, sau khi hiểu ra, nàng đột nhiên tức giận nghẹt trong cổ họng.

Nàng vô thức muốn phản bác, nhưng là mở miệng thật lâu lại không nói lời nào.

Đầu óc trở nên rất trì độn, thậm chí sau khi vắt óc suy nghĩ cũng không thể nghĩ ra chiêu thức phản hồi, làm nàng gấp đến bốc hoả.

Khi cãi nhau Tả Nhan chưa từng đến mức nghẹn khuất như vậy bị người mắng thẳng mặt là ngu ngốc, thế nhưng lại mắng trả không được!

Càng nghĩ càng giận, ủy khuất ---

Liền bật khóc.

Lực siết trên cổ tay buông lỏng, nàng tránh thoát ra, vén tay áo lên lau nước mắt.

Nhưng mà, dù có lau thế nào cũng không thể lau sạch, nước mắt giống như bị đứt tuyến, rơi tí tách.

Du An Lý ngồi thẳng người nhìn nàng, sau một lúc cũng không nói nên lời, cuối cùng mới đưa tay lên, dùng mu bàn tay lau mặt nàng.

“Được rồi, đừng khóc.”

Tả Nhan quay đầu né tránh tay Du An Lý, xoay lưng lại.

Nàng ủy khuất kéo tay áo lau một hồi, thật lâu sau, chờ thật lâu cũng không thấy phản ứng của người phía sau, lại xoay người.

“Sao chị không dỗ tôi?”

Du An Lý nhìn cái mũi đỏ ửng vì khóc của nàng, thở dài, cam chịu nói: “Được rồi, tôi sai rồi. Em nói cái gì tôi liền làm cái đó, được không?”

Tả Nhan hít hít mũi, hỏi: “Cái gì cũng được sao?”

Du An Lý nhìn nàng một lúc rồi gật đầu.

Tả Nhan nghiêng mặt.

"Vậy chị hôn tôi một cái đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.