Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 17




Mùi trứng rán thoang thoảng từ gian bếp đối diện quầy bar xộc vào mũi.

Tả Nhan lấy lại tinh thần, rút ra khỏi hồi ức kia.

—— Thật khiến người ta kinh ngạc, ở trong chiếc hộp bị khóa đầy bụi này vẫn còn sở hữu một cuộn phim mới tinh.

Sau khi mở ra, chính là tái hiện rõ ràng hồi ức của hôm qua.

Mâm đồ ăn màu xanh nhẹ nhàng đặt trên quầy bar.

“Vừa mới chuyển tới đây, hiện tại trong nhà chỉ có thể ăn mấy thứ này.”

Thanh âm của Du An Lý vang lên trước mặt nàng.

Tả Nhan nhìn xuống bữa sáng, trứng rán chín vàng được lạp xưởng rán bao quanh. Bánh mì nướng trắng mềm được tẩm sốt mayonnaise làm gia vị, đây là hương vị yêu thích của nàng.

Kỳ thực, những thứ nàng làm trong nhiều năm qua không tệ, hương vị cũng có thể ăn được.

Nhưng nấu ăn một mình, lại một mình ăn xong, dọn dẹp phòng bếp, hao phí thời gian luôn làm người cảm thấy quá phiền toái.

Cho nên, nàng chọn bữa trưa đơn giản nhất chính là đồ ăn nhanh, ít nhất khiến nàng thoạt nhìn giống một nữ nhân thành thị bận rộn.

- - Mà không phải là người cô đơn đáng thương.

“Cảm ơn.”

Tả Nhan nói, trước sau vẫn không ngẩng đầu lên nhìn cô.

Tầm mắt của Du An Lý đặt ở trên người nàng một lúc, sau đó mới nói: “Không cần khách khí.”

Cô xoay người đi đến gian bếp, nhấc nồi sữa nhỏ lên, đổ sữa nóng vào đôi cốc sứ.

Đây là sữa tươi mới, tối hôm qua đặt hàng đến sáng nay mới giao.

Du An Lý ném nửa khối đường vào cốc màu xanh, dùng thìa khuấy đều, sau đó nhấc hai cốc lên, quay lại quầy bar.

"Có thể uống sữa nóng không?"

Du An Lý đưa cho nàng chiếc cốc màu xanh.

Tả Nhan vội vàng đưa hai tay ra nhận lấy, gật đầu: “Có thể, cảm ơn.”

Du An Lý cầm cốc của mình, ngồi xuống đối diện với nàng, không đáp lại nàng.

Tả Nhan cũng đã nhận ra mình quá câu nệ, giơ cốc lên thổi màng nổi trên mặt sữa, dùng hành động uống nước che đi bầu không khí đình trệ.

Kỳ thực, cho đến bây giờ nàng vẫn không hiểu, tại sao Du An Lý vừa hỏi, "Có muốn ăn sáng không?", nàng liền giống như ma xui quỷ khiến gật đầu.

Rõ ràng quan hệ của hai người đã sớm không thể cùng nhau ăn sáng.

Món trứng rán vàng ươm, giòn tan, quyện chút vị bơ sữa, những hạt muối biển cùng tiêu đen hòa vào trong trứng lòng đào, giảm bớt cảm giác béo.

Tả Nhan ăn rất ngon, sớm đã vứt những thứ lộn xộn ra sau đầu, sau khi ăn trứng rán xong liền gắp lạp xưởng.

Nàng cầm sữa lên định uống một ngụm nhưng trong lúc lơ đãng quét tới đĩa thức ăn đối diện.

Đó là bộ đồ ăn màu trắng tinh, chiếc cốc bên cạnh cũng là màu trắng tinh khiết, hoàn toàn phù hợp với phong cách trang trí tông lạnh của ngôi nhà này.

Chỉ có chiếc đĩa cùng chiếc cốc trước mặt nàng là màu sắc không tương thích với nơi này.

Nhưng kiểu dáng lại giống nhau như đúc.

Tả Nhan sững sờ, tầm mắt chuyển lên trên, dừng trên khuôn mặt cô.

—— Kỳ thực, lúc nhìn bằng mắt, liền sẽ thấy tóc dài quả thực phù hợp với Du An Lý hơn tóc ngắn.

Chỉ là xa lạ ban đầu cùng cảm giác bị chia cắt trong thời gian dài khiến nàng không thích ứng được, nàng không có cách nào đối mặt.

Cho tới hiện tại, trong không gian yên tĩnh chỉ có hai người, rốt cuộc nàng cũng đành bình tĩnh mà nhìn người này.

Quả nhiên, Du An Lý đã thay đổi.

Cách ăn mặc, cách đối nhân xử thế, khí chất cùng phong thái của cô không còn là cô gia sư vừa tốt nghiệp đại học nữa.

Việc này khiến Tả Nhan khó có thể tìm thấy dấu vết quen thuộc trên người cô.

Nhưng trên thực tế, Du An Lý có thực sự thay đổi không?

Nếu thay đổi, làm sao nàng có thể dễ dàng hiểu được dụng ý của cô đây?

Người ngồi đối diện phát giác được tầm mắt của nàng, ngẩng đầu nhìn lên.

Khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, đồng tử của Tả Nhan phản chiếu nụ cười của cô.

“Em no chưa?” Cô hỏi.

Tả Nhan cúi đầu, tiếp tục đưa bữa sáng vào trong miệng, không trả lời cô.

Du An Lý cũng không nhìn đi chỗ khác.

Tả Nhan phải tăng tốc độ, ăn hết tất cả mọi thứ trong đĩa, cuối cùng mới cầm cốc lên uống cạn.

“Tôi no rồi.” Nàng nhanh chóng trả lời.

Du An Lý thu hồi tầm mắt, gật đầu nói với nàng: "Quay về thu thập đồ đạc thay quần áo đi, trễ một chút sẽ bị kẹt xe."

Tả Nhan giả vờ không hiểu lời cô nói, đứng dậy đi về phía cửa ra vào.

Vừa mở cửa, nàng đã nghe thấy người phía sau nói: “Đúng rồi, quần áo em mặc hôm kia nhìn đẹp hơn hôm qua.” 

Tả Nhan thiếu chút nữa đã giẫm phải chân, nàng ổn định thân thể, mở cửa chạy nhanh đến cửa nhà đối diện, mở cửa vào cửa, liền mạch lưu loát.

Sau khi đóng cửa lại, nàng giơ tay quạt gió, phát hiện bây giờ mặc đồ ngủ mùa đông còn hơi sớm, chỉ ăn sáng thôi mà cũng có thể toát mồ hôi.

Tả Nhan vừa nghĩ vừa đi vào trong, trước khi đi vào phòng ngủ, không biết như thế nào, nàng vô thức quay đầu nhìn ra ban công.

Tối qua nàng vẫn không nhớ tới, cho nên quần áo treo trên đó cũng chưa bị thu lại.

Nàng dừng một chút, xoay người đi về phía ban công.

——Nếu không thu quần áo này cũng cần giặt sạch.

Thời gian vẫn chưa muộn, Tả Nhan thay quần áo, sấy khô tóc một nửa, trước khi buộc tóc đuôi ngựa, nàng soi gương một lúc rồi lại xõa tóc.

Xõa tóc có thể cản gió giữ ấm.

Nàng nhìn chiếc áo hoodie cùng quần tây trên người mình, gật gật đầu, thoa một ít kem dưỡng da và kem chống nắng lên mặt.

Trước khi ra khỏi phòng tắm, nàng quay lại lấy kem che khuyết điểm và cushion, che đi quầng thâm dưới mắt, cuối cùng xác nhận lớp trang điểm trên mặt nhẹ đến không còn dấu vết gì mới ra khỏi phòng tắm.

Nàng thu thập túi xách, đi giày, mặc áo khoác rồi trực tiếp mở cửa.

Có bóng người đứng ở hành lang ngoài cửa, áo gió màu xanh lục quân phục, ủng lùn màu đen, dáng người thon gầy, khiến người ta lóa mắt còn tưởng đã lạc vào show thời trang hình chữ T.

Nghe thấy động tĩnh, Du An Lý giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó sải chân dài đi vào thang máy.

Tả Nhan đành phải đuổi theo.

Sau khi vào đại học, chiều cao của nàng cũng tăng lên rất nhiều, so với hầu hết các cô gái phương Nam, nhìn nàng đã rất cao.

Nhưng hiện tại theo sau mông của Du An Lý,  nàng vẫn phải chạy chậm để không bị kéo ra khoảng cách.

—— Chân dài thật tốt a.

Tả Nhan không khỏi liếc nhìn người trước mặt, từ góc vuông bả vai đến vòng eo thon nhỏ, lại đến đôi chân thẳng tắp dưới lớp áo khoác, ánh mắt như xuyên qua lớp vải đen nhìn quang cảnh bên trong.

Thậm chí xúc cảm vẫn còn...

Tiếng thang máy đến tầng đột nhiên vang lên, Tả Nhan run một cái, vội vàng vứt bỏ mớ hỗn độn trong đầu, theo sau đi vào thang máy.

Du An Lý nhấn số tầng mới nhìn nàng.

"Buổi tối em không ngủ sao?”

Câu hỏi này đến hơi muộn, nhưng Tả Nhan vẫn dừng một chút, nhìn chằm chằm vào tờ quảng cáo trên thang máy trước mặt, hàm hồ trả lời: “Chơi game muộn."

Việc nàng có ngủ hay không ngủ, một chữ nàng cũng không nhắc tới.

Du An Lý không có cách nào có ý kiến với lối sống của nàng, sau khi thang máy đến, vừa đi ra ngoài vừa nói, "Ngủ trên xe một lát đi, sau khi đến công ty đừng làm việc riêng."

Tả Nhan nghe thấy những lời này, trái tim vốn dĩ đã ổn định lập tức dao động.

Nàng phân vân giữa chen lấn trong tàu điện ngầm cùng trả tiền taxi đến công ty, trước khi quyết định, nàng phát hiện mình đã đi theo Du An Lý đến chỗ đậu xe dưới tầng hầm.

Chiếc xe việt dã màu đen đang đậu trước mặt nàng, giống như vừa mới đi ra từ đại lý.

Du An Lý đã lấy chìa khóa xe ra mở khóa, mở cửa ghế phó lái quay đầu lại nhìn về phía nàng.

Không chờ cô nói, Tả Nhan đã tự giác đi tới, bò lên xe.

—— Quên đi, miễn phí chính là tốt nhất.

Nàng thắt dây an toàn, yên tâm thoải mái suy nghĩ.

Du An Lý đi vòng qua mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.

Không gian ngột ngạt trong xe càng rút ngắn khoảng cách giữa hai người, khi Tả Nhan ý thức được điểm này, chiếc xe đã chậm rãi lái ra khỏi căn hộ, đổi ý cũng muộn rồi.

Vừa lúc nàng giả vờ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, người bên cạnh đột nhiên nói: "Trong ngăn kéo trước mặt em có một cái máy tính bảng, giúp tôi tìm một chút.”

Tả Nhan thu lại tầm mắt, “Ò” một tiếng, đưa tay lên kéo ra, trong ngăn kéo, nàng tìm thấy chiếc máy tính bảng có nắp bảo vệ.

Kích thước màn hình tương đối nhỏ, chơi game chắc chắn không tốt.

Đang suy nghĩ, nàng nghe Du An Lý nói: "Em mở ra xem lịch trình buổi chiều, tốt nhất là có thể nhớ ký điểm chính, buổi chiều cùng tôi ra ngoài một chuyến."

Tả Nhan: "..."

Ác ma chủ nghĩa tư bản.

Giao cấp công nhân khốn khổ.

Nàng tức giận bất bình nhưng trên mặt không có biểu lộ gì, nàng mở nắp bảo vệ, đánh thức màn hình của máy tính bảng.

“Có mật mã.”

Ngữ khí của nàng đã có chút không kiên nhẫn, cô cũng không nhận thấy được.

"20121111."

Du An Lý nhìn con đường phía trước thản nhiên trả lời.

Động tác của Tả Nhan đột nhiên dừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.