Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 1




"Nếu có thể quay trở lại ngày sinh nhật thứ hai mươi sáu, bạn muốn làm gì nhất?"

"Cảm ơn đã mời, tôi sẽ cho bản thân một lời khuyên chân thành: Lãnh đạo và rượu là hai thứ, dù có thơm đến đâu cũng không thể chạm vào.”

7 giờ 30 phút sáng, đồng hồ báo thức "Tích tích tích” vang lên, người đang quấn chăn trở mình, đầu bù tóc rối chui ra từ trong chăn.

Những tiếng chuông ngắt quãng vang lên không biết mệt mỏi, khi sắp lặp lại lần thứ năm, cuối cùng nàng chạm vào điện thoại dưới gối, gõ ngón tay lên màn hình lạnh lẽo một lúc lâu, âm thanh khó chịu mới đột nhiêm im bặt.

——Trong thời tiết quỷ quái này, điện thoại gần như trở thành một khối băng.

Nàng cau mày ngồi dậy, hơi lạnh luồn vào trong chăn ấm áp, khiến cho nàng từ giấc mơ ấm áp trở về với hiện thực tàn khốc.

“Ngọa tào, quên mất việc nhậm chức.”

Tả Nhan hùng hổ mắng rồi chui ra ổ chăn, bò ra khỏi giường.

Mặc áo ngủ đi vào phòng tắm, nàng vặn vòi nước, dội nước lạnh lên mặt, cảm giác buồn ngủ lập tức biến mất, cuối cùng cũng miễn cưỡng lấy lại tinh thần, bắt đầu thu thập rửa mặt.

Thay đổi tới lui, nhưng nàng không thể dùng tay chạm vào lãnh thủy, một thân kiều khí tật xấu của nàng là được đưa ra từ trong bụng mẹ, 25 năm qua cũng không thể thay đổi thành công.

Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt.

"Cơm cha áo mẹ" mới chính thức nhậm chức từ thứ hai tuần này, cũng có nghĩa là cuộc sống thoải mái của nàng sắp thay đổi.

Đánh giá về thành tích của nàng trong công ty ba năm qua, sau này công ty có ngừng hoạt động hay bị thu mua, vậy thì nàng là người đầu tiên phải được đưa vào danh sách sa thải.

Tả Nhan không muốn ngày này đến quá sớm, cho nên từ hôm nay nàng quyết định thu liễm lười nhác của mình, thể hiện cho lãnh đạo mới một cái nhìn tích cực về mặt tinh thần.

—— Mặc dù không biết có thể giả vờ bao nhiêu ngày, nhưng nàng sẽ kiên trì một ngày lại một ngày.

Sau khi rửa mặt xong, nhìn điện thoại, bản tin dự báo thời tiết biểu hiện nhiệt độ thấp nhất hôm nay là 13 độ.

Nếu không phải tháng 11 còn có nửa tháng, nàng thật sự muốn lập tức mặc quần áo mùa đông ra ngoài.

Tả Nhan sửa mái tóc vừa mới sấy khô, đứng trước gương soi toàn thân thay quần áo, đồng thời nghiêm túc suy nghĩ tính khả thi của phương án này.

Chiếc váy ôm được cài cúc cuối cùng, chiếc áo sơ mi đan len màu trắng tuyết ở thân trên phù hợp với dáng người của nàng hơn cả trong dự đoán.

“Quên đi, hôm nay vẫn là ăn mặc đẹp một chút.”

Tả Nhan nhìn mình trong gương, tiếc nuối xua tan ý niệm.

Chu tỷ ở quầy lễ tân tinh thông tin tức, tuần trước đã "bán" thông tin cá nhân của người mới đến.

Trong số đó, thứ nhất về sở thích, chính là "yêu cầu về gu thẩm mỹ quá cao".

Lúc này Tả Nhan mới vội vàng tìm kiếm trên mạng học một ít hướng dẫn phối quần áo, sau vài lần giãy dụa, vẫn là nhịn đau bỏ đồ thương hiệu VR vào giỏ hàng, đặt mua quần áo, túi xách và giày dép, hôm nay miễn cưỡng gom đủ quần áo trang bị đủ tiêu chuẩn.

Đáng tiếc là áo phông thu đông và áo hoodie có mũ mà nàng đã mua trước mùa thu chỉ có thể mặc ở nhà.

Sáng nay còn dậy sớm hơn trước kia 20 phút, vừa tới cửa nhà, Tả Nhan không ngừng đẩy nhanh tốc độ trang điểm nhẹ, sau đó tạo kiểu tóc đơn giản, sau khi xác nhận không thiếu thứ gì, nàng thay một đôi boot ngắn màu đen, tay ôm chiếc áo khoác gió cùng túi xách vội vàng ra cửa.

Đã lâu Tả Nhan mới có một buổi sáng "Binh hoang mã loạn" như vậy.

Ba năm qua, sự nghiệp của nàng luôn trải qua rất nhàn hạ.

Công việc hiện tại là công việc lý tưởng của Tả Nhan, không có nhiều việc, phúc lợi tốt, căn bản không tăng ca, mỗi ngày đến giờ tan tầm đều chạy lấy người, vị lãnh đạo trước kia còn đặc biệt dễ nói chuyện.

Tuy lương không cao, nhưng đối với một người độc thân không thích xã giao như nàng mà nói cũng coi như là đủ.

Cho nên, khi ngày lành tháng tốt ăn no chờ chết này có xuất hiện biến cố, nhiều năm trôi qua Tả Nhan lại cảm thấy khủng hoảng.

Nàng chấp nhận hiện thực, lại không có ý định ngồi yên chờ chết.

"Cho nên, đi ra vẫn là muốn dựa vào quan hệ, tôi nghe nói trưởng phòng Lưu đã đặt phòng ở nhà hàng Bình An nửa tháng, kết quả lại là tiệc hoan nghênh người khác."

"Thay đổi như vậy tôi khẳng định là tức chết rồi, tổ chức tiệc hoan nghênh cho người mới, còn không bằng tự mình ăn một bữa thịnh soạn."

"Nếu không thì làm sao gọi là lãnh đạo, cậu biết cái gì, nhà hàng Bình An đắt thế nào, tiền sao có thể tùy tiện tiêu được.”

Tả Nhan cầm tài liệu đã được in, chồng tài liệu rất ấm áp, cầm trong lòng bàn tay rất thoải mái.

Hai người trong phòng bưng nước trà ra, nàng chào hỏi như thường lệ, bước về chỗ ngồi xuống.

Vị trí của nàng sát cửa sổ, nhưng may mắn là mấy chậu cây xanh cao từ trần đến sàn chắn gần hết diện tích, khiến nàng có thể chợp mắt trốn nắng suốt ba năm trời.

Đáng tiếc, bắt đầu từ hôm nay cuộc sống tốt đẹp kia sắp kết thúc.

Đồng hồ trên tường điểm 9:05, tất cả mọi người từ toàn bộ bộ phận đã đến.

- --- Ngoại trừ nhân vật chính của hôm nay.

Một nhóm người trong văn phòng làm bộ làm tịch ngồi tại chỗ cả buổi sáng, xem thời gian trôi qua từng phút từng giây, nhưng "binh hàng không" trong truyền thuyết còn không thấy thân ảnh, người đầu tiên không thể nhịn được cuối cùng vẫn là "ngược gió", bấm vào nhóm nhỏ.

Ngay sau đó, tin tức liền truyền ra như một trận oanh tạc.

Tả Nhan mở cửa sổ nhỏ nhất, cầm cây bấm để bấm các tài liệu, thỉnh thoảng liếc nhìn tin nhắn trên màn hình máy tính.

Có người cho rằng đây là "tân quan tiền nhiệm ba đóm lửa", cho thấy xuất thân không tầm thường.

Tả Nhan âm thầm lắc đầu.

Ngày đầu tiên nhậm chức đã đến muộn, vậy liền xem như là trò hay cho thiên hạ.

Nhưng đáng tiếc chính là, cuối cùng Tả Nhan không thể tận mắt chứng kiến trò hay này.

Bởi vì nàng đã bị bắt đi.

Khi thân ảnh của Địa Trung Hải vừa đi vào khu văn phòng, Tả Nhan đã biết có chuyện gì không ổn, vội cúi đầu tránh đối diện với hắn, nắm công việc nhàm chán trong tay, làm ra thái độ chuyện chú như làm 800 vạn hạng mục.

Nhưng mà, Địa Trung Hải liếc mắt một cái vẫn thấy được nàng, cũng không biết vị trí hẻo lánh này như thế nào dễ dàng thu vào trong mắt, bất quá hắn vẫn khí định thần nhàn giơ tay lên sờ lên môi, tâm Tả Nhan liền như tro tàn đi ra ngoài công tác cùng hắn.

Chờ đợt tuyển thực tập sinh tiếp theo đến, nàng nhất định sẽ thay đổi vị trí này.

Phong thủy quá kém.

Chuyện ra ngoài làm việc đối với một người lười nhác như nàng không khác gì bê gạch ở trên công trường.

Sáng nay đi làm nàng cởi bỏ một lớp da, thậm chí còn không có tinh lực đi đọc tin nhắn nhóm hay là đi bát quái.

Cũng không biết linh cảm của nàng lúc sáng đã trở thành sự thật.

Trở về công ty cũng đã muộn, đồ ăn ngon nhất trong căn tin nhân viên đã bán hết sạch, Tả Nhan không có hứng thú ăn cơm thừa canh cặn, đến cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu mua cơm nắm và sữa đậu nành, miễn cưỡng ăn bữa trưa.

Giờ nghỉ trưa vẫn chưa kết thúc, Tả Nhan mang bụng khó chịu bước ra khỏi thang máy, bắt đầu hoài nghi có phải cơm nắm cá ngừ có vấn đề hay không.

Nàng lụt túi xách, sờ đến khăn giấy ướt liền trực tiếp xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Có ba người đang đứng trước bồn rửa mặt, bọn họ là đồng nghiệp của bộ phận bên cạnh, vừa soi gương vừa trang điểm vừa trò chuyện, thấy nàng bước vào, đề tài trong miệng của bọn họ liền thay đổi.

Tả Nhan cảm thấy trong bụng khó chịu, không muốn để ý đến đề tài tán gẫu của người khác, bước nhanh vào toilet.

Lần đi WC này khiến nàng bắt đầu nhớ lại mình mặc quần dài cùng áo hoodie có mũ trùm đầu - một thân này nhìn rất đẹp, nhưng mặc vào mới biết phiền phức như thế nào.

Tả Nhan có chút khó chịu nhấn xả nước, đứng dậy chuẩn bị kéo quần lên liền cảm thấy một luồn nhiệt khí chạy dọc theo bắp đùi chảy xuống.

Nàng vội vàng rút khăn giấy ướt ra lau, sau đó quệt ra một vệt máu đỏ tươi.

"..."

Đòn nghiêm trọng của cuộc đời trước nay đều là đấm vào da thịt, một đòn mạnh hơn một đòn.

Tả Nhan trống rỗng nhìn vào túi của mình ba bốn lần, cuối cùng phải đối mặt với một sự thật - "Không có."

Nàng cầm lấy điện thoại mở khóa màn hình, gõ vào danh sách liên lạc, liên tục quẹt ngón tay vào tên vài người nhưng không tìm được người nào có thể cúi đầu xin giúp đỡ.

Ngồi trên bồn cầu, Tả Nhan bắt đầu nhớ lại ba năm qua mình đã bị xáo trộn ở nơi làm việc thế nào.

Sau đó, nàng đi đến một kết luận - mặc kệ là xáo trộn thế nào, tất cả đều không quan trọng.

Tiếng cười nói rôm rả bên ngoài từ từ rời đi, cả phòng vệ sinh liền chìm trong im lặng.

Cửa ngăn bên phải đột nhiên bị đẩy ra, tiếng giày cao gót giẫm lên bậc thang, không nhanh không chậm đi qua cửa ngăn trước mặt nàng.

Sau đó, Tả Nhan mới ý thức được trong phòng vệ sinh có một người khác.

Bên ngoài có tiếng bước chân, bên cạnh là tiếng nước chảy từ bồn rửa tay, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Tả Nhan đang loay hoay lắc lư giữa hai lựa chọn không phân cao thấp, khi tiếng nước ngừng lại, nàng mở miệng gọi người kia lại: “Mỹ nữ bên ngoài, chờ một chút!”

Thanh âm của giày cao gót dừng lại, sau đó quay lại, dừng bên ngoài cửa phòng của nàng.

Trong đời Tả Nhan chưa bao giờ xấu hổ như vậy, nàng túm lấy váy trên chân mình, vải len gần như bị nàng vò nát.

Quên đi, nghĩ tới mặt tốt, ít nhất không bị người quen biết chế giễu.

Tả Nhan lựa chọn xem nhẹ logic ương ngạnh, sau khi xây dựng tâm lý xong, nàng lại nói: "À ừm, xin lỗi, có thể..."

Mặt nàng nóng bừng, nhưng cũng phải cố trấn định nói xong lời này.

"... Cho tôi mượn băng vệ sinh được không?"

Phòng vệ sinh tựa như yên tĩnh một lúc, Tả Nhan không biết mình đã chờ bao lâu, chỉ biết là khi giọng nói kia vang lên, nàng giống như một tín đồ thành tâm cuối cùng cũng được cứu rỗi, suýt nữa thì nước mắt lưng tròng.

“Chờ một chút.”

Thanh âm của nữ nhân kia trong trẻo dễ nghe, ngữ khí rất bình đạm.

- ---Nghe giọng nói không phải là người địa phương.

Tả Nhan thở phào nhẹ nhõm, hầu hết các đồng nghiệp nữ mà nàng quen biết trong công ty đều là người địa phương, trong số những người bên ngoài khác, không ai có giọng nói tiếng phổ thông phương Bắc chuẩn như vậy.

“Cảm ơn.” Tả Nhan vội vàng đáp lại.

Lại nghe tiếng giày cao gót đi ra ngoài, sợi dây buộc chặt tâm nàng cũng buông lỏng.

Lúc này, Tả Nhan mới hậu tri hậu giác ý thức được-

Giọng nói của người kia nghe có chút quen tai.

Cho đến khi người đi giày cao gót quay lại phòng vệ sinh, dừng lại bên ngoài cửa ngăn của Tả Nhan, nàng cũng không nhớ mình đã nghe thấy giọng nói của người này từ khi nào.

“Đưa cho cô từ phía trên sao?”

Nữ nhân đứng bên ngoài hỏi.

Cửa ngăn không cao, Tả Nhan có thể dùng tay với tới.

Một tay nàng cầm váy đứng dậy, trả lời: “Phiền toái cô rồi.”

Người bên ngoài giơ tay, đưa một gói bao bì màu xanh nhạt qua cửa.

Tả Nhan vội vàng nhận lấy, lặp lại: “Cảm ơn, giúp đại ân rồi.”

“Không sao, nhưng tôi chỉ có cái này, không biết cô có dùng được không.”

Trong giọng nói không có cảm xúc thăng trầm.

Tả Nhan ngượng ngùng lại phiền toái cô, thậm chí còn không có nhìn kỹ cái gói trong tay, trực tiếp trả lời: "Cái này là được rồi, cảm ơn."

Sau khi âm thanh của giày cao gót biến mất, lúc này Tả Nhan mới thả lỏng, nhìn tampon (băng vệ sinh dạng ống) trong tay.

Trên bao bì có chữ tiếng anh nhỏ, kỳ thực nàng cũng không biết dùng thế nào.

Nhưng bởi vì nàng chưa từng dùng loại này nên nàng không chắc có thể đặt đúng chỗ hay không.

Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, Tả Nhan không thể quản nhiều liền xé ra.

Cuối cùng sau khi ra khỏi phòng, nàng thực sự có cảm giác sống sót sau đại nạn.

Rửa tay trong thời gian ngắn nhất, Tả Nhan đứng trước gương, thu thập quần áo và đầu tóc, đồng thời thêm phấn nền cho bản thân để xóa sạch chật vật lúc sáng.

Cho dù nhiều lần khúc mắc, nhưng chưa quá muộn đi tạo ấn tượng tốt với lãnh đạo mới.

Tả Nhan thở ra, cầm túi xách đi ra ngoài.

Khu văn phòng chật ních người, thoạt nhìn có vẻ như mọi người đều rất coi trọng công việc của mình.

Nhưng Tả Nhan biết những người này không có ai làm chính sự.

Nàng không chút hoài nghi trở lại chỗ ngồi, bật máy tính, bỏ túi xách xuống, bất động thanh sắc điều chỉnh lại tư thế ngồi.

—— Cũng không biết có đúng vị trí hay không.

Vẫn là nên đến cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới càng sớm càng tốt, Tả Nhan nghĩ, tìm ra tư liệu mà buổi sáng nàng đã bấm, bắt đầu xem qua để kiểm tra lỗi và thiếu sót.

Đúng hai giờ, tiếng giày cao gót xuyên qua hành lang ồn ào, đi vào văn phòng.

Tả Nhan vừa nhìn tin nhắn nhóm trên màn hình máy tính vừa kiểm tra tư liệu, nhưng không để ý đến âm thanh.

Cho đến khi một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên: "Người tới rồi sao?"

Tả Nhan còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy Trương Tiểu Mỹ đối diện mình đứng lên, lớn tiếng trả lời: "Du tổng, Tả Nhan đã quay lại rồi."

Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong văn phòng đều nhìn sang, tầm mắt sau lưng nàng sáng ngời quái dị.

Tả Nhan mạc danh có một loại ảo giác mình vẫn còn trong lớp học, nàng tựa như học sinh đột nhiên bị điểm danh, phản xạ có điều kiện đứng lên, quay đầu lại nhìn "lão sư".

Nữ nhân có mái tóc dài xoăn gợn sóng đứng đó, đối diện với tầm mắt của nàng.

Khi nhìn thấy rõ biểu tình lãnh mạc kia, Tả Nhan cầm lòng không đậu gửi lời thăm hỏi tốt đẹp nhất đến cả thế giới.

- - Ngoạ tào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.