Thời gian đầu hạ, ánh nắng mặt trời luôn khiến Dư Khác Bạch cảm thấy khó chịu nổi. Mỗi lần đi ra ngoài đều phải híp mắt trấn định dưới ánh mặt trời, cố gắng giữ vững tinh thần đi về phía trước.
Trịnh Tuân muốn đưa y đi nhưng bị y từ chối. Dư Khác Bạch đang cố ý giảm thiểu tối đa cơ hội và thời gian tiếp xúc giữa hai người, có như vậy khi họ đột nhiên chấm dứt mối quan hệ này vào một tháng sau cũng sẽ không cảm thấy bỡ ngỡ lạ lẫm.
Tựa như không có thói quen đối mặt với mặt trời chói chang của mùa này.
Xe Trịnh Tuân chậm rãi chạy bên cạnh y, hắn kéo cửa sổ xuống, lo lắng hỏi thăm: “Thực sự không cần tôi đưa đi?”
“Không cần đâu. ” Dư Khác Bạch cười: “Đi ra ngoài có tàu điện ngầm, rất tiện lợi.”
“Không muốn em phải chen chúc dưới tàu điện ngầm.” Trịnh Tuân thong thả lái xe, còn dừng lại lấy thuốc và bật lửa ra, ngậm lấy điếu thuốc, ném cái bật lửa cho Dư Khác Bạch,
Dư Khác Bạch hiểu ý hắn, bật lửa châm thuốc cho hắn. Hai năm rồi, bọn họ trở nên ăn ý với nhau. Không chỉ là ở trên giường, mà sinh hoạt bình thường cũng như vậy, tuy rằng bọn họ không chân chính ở cùng nhau. Điều này chung quy lại là do Dư Khác Bạch thông minh, thấu hiểu được ánh mắt của người khác, đã từ lâu rồi chỉ cần ánh mắt của Trịnh Tuân, y đã biết đối phương muốn cái gì. Trịnh Tuân nghĩ cũng bởi chính điều đó cho nên sau này Dư Khác Bạch không quấn người, thật đáng tiếc.
“Đi nhanh lên.” Dư Khác Bạch nói: “Đừng làm cho người ta chờ sốt ruột.”
Trịnh Tuân phả khói ra, tất cả đều bay vào mặt Dư Khác Bạch, hắn cười tươi cứ như một đứa con nít đang đùa dai, nói với y: “Về đến nhà thì gọi điện cho tôi.”
Hắn khá lo lắng cho Dư Khác Bạch, đây là thật lòng quan tâm y, hai người duy trì quan hệ xác thịt lâu như vậy mà y vẫn giữ được cảm giác bí ấn như ngày nào, điều này làm cho Trịnh Tuân luôn cảm thấy y rất hấp dẫn. Không hiểu đó là cảm giác gì, cũng không biết có phải tình cảm thực sự không, chẳng qua cảm thấy cứ kết thúc như vậy, cũng có chút tiếc nuối và trống rỗng.
Song Trịnh Tuân là người dứt khoát sòng phẳng, nói hai năm thì là hai năm, hắn đã chuẩn bị lễ chào tạm biệt của hai người, trước khi hắn kết hôn một tuần sẽ cùng Dư Khác Bạch qua đêm, sau đó nhất phách lưỡng tán. Hắn quay lại, chấn chỉnh tinh thần, chuẩn bị nghênh tiếp hành trình mới của mình. Tất cả đều nằm trong một kế hoạch vô cùng hoàn mỹ, Trịnh Tuân chẳng bao giờ ngờ sẽ có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn.
Dư Khác Bạch di chuyển qua hai tuyến tàu điện ngầm, lại đi bộ thêm 2000 m nữa mới mồ hôi mồ kê ướt đẫm về đến trường học. Bốn người một phòng kí túc xá, lúc này ba người còn lại không ở trong phòng.
Y mở ngăn kéo của mình rồi lấy kim chỉ ra, cẩn thận khâu lại nút áo sơ mi cho Trịnh Tuân. Sau khi cắt đứt chỉ, thu dọn đồ đạc xong, Dư Khác Bạch vuốt ve chiếc áo sơ mi đó, nghĩ ngợi một lát rồi mặc lên người mình.
Y đi đến trước gương, nhìn bản thân đang mặc một chiếc áo sơ mi cỡ lớn hơn của mình, cảm thấy thật xúc phạm cái áo. Y duỗi lưng một cái, cởi quần áo ra rồi leo lên giường.
Vừa nằm xuống, Dư Khác Bạch nhận được một cú điện thoại, người gọi là bạn cùng bàn thời cao trung, qua nhiều năm nhưng hai người vẫn duy trì được quan hệ tốt đẹp, đối phương đang học đại học ở một thành phố khác, vừa hay sau khi Dư Khác Bạch tốt nghiệp cũng định đến thành phố đó. Cũng do đó, đối phương chủ động đứng ra gánh chịu trách nhiệm thuê phòng, đợi Dư Khác Bạch đến là có thể dọn vào ở luôn.
“Tiểu Bạch, hôm qua tớ đi xem phòng rồi, không tồi đâu, chỉ là ở ngoại thành, sau này đi lại sẽ khổ cực hơn một chút.”
“Không sao đâu.” Dư Khác Bạch nói: “Chỉ cần một phòng tốt hơn mặt bằng chung, giao thông thuận tiện thì cùng lắm mỗi ngày rời nhà sớm hơn một chút là được.”
“Giao thông thuận lợi.” Đối phương nói: “Ra khỏi nhà là có ga tàu điện ngầm lẫn trạm xe buýt, xung quanh cũng có nhiều doanh nghiệp nhỏ.
“Ừm, cậu thấy ổn là được rồi, chuyển vào đi, tháng sau tớ đến.” Khoảnh khắc Dư Khác Bạch nói những lời này đột nhiên như mất hết sức lực, tuy rằng y vẫn chờ đợi một sự khởi đầu mới nhưng khi nó thực sự đến gần, Dư Khác Bạch lại thấp thỏm không yên: “Cao Dương, vất vả cho cậu rồi.”
“Này, cậu nói cái gì đó!” Cao Dương cố ý làm ra giọng điệu trách móc: “Giữa chúng ta cần nói những lời này sao, cậu không xem tớ là anh em à!”
Dư Khác Bạch bật cười, y biết Cao Dương là người tốt, sau khi nhà y xảy ra biến cố chỉ có duy nhất Cao Dương là kiên trì ngày nào cũng gọi điện thoại cho y. Thậm chí say này Cao Dương còn hỏi ý có gặp khó khăn về kinh tế nào không, cậu ta có thể giúp đỡ. Dư Khác Bạch biết Cao Dương là một người tốt bụng nhưng y tuyệt đối sẽ không nhận loại giúp đỡ này, cho dù không có Trịnh Tuân cũng sẽ là không.
Đương nhiên Dư Khác Bạch sẽ không kể cho Cao Dương nghe phía sau y còn có một người là Trịnh Tuân, y không mở nổi miệng, mặc dù cũng không cảm thấy chuyện mình là thấp hèn dơ bẩn nhưng vẫn cố gắng bồi đắp hình tượng kiên cường hoàn mỹ trước mặt bạn cũ, cho dù hình tượng này có thể bất chợt đổ nát.
“Được rồi, tớ không khách sáo nữa, cậu cứ chuyển đến phòng trước đi, tớ đi chuyển khoản nửa tiền thuê nhà cho cậu. Sau khi cậu thuê xong thì tớ bắt đầu gửi hành lý đến.”
“Gửi hành lý nhanh vậy sao?” Cao Dương vô cùng kinh ngạc, y còn ở lại trường thêm một tháng nữa, tất cả mọi người đều như vậy mà.
“Ừh, tiếp theo tớ có việc bận, sợ không rảnh.”
“À, vậy sao.” Cao Dương nhìn lịch, ngay lập tức phát hiện ra hai tuần nữa là đến ngày giỗ cha mẹ Dư Khác Bạch, cậu ta cẩn thận hỏi: “Tiểu Bạch, mấy ngày nữa cậu về.”
Dư Khác Bạch biết cậu ta đang hỏi vấn đề gì, cười nói: “Không về đâu, nơi đó không phải chỗ của tớ.”
Cao Dương chua xót cho người bạn của mình, hận không thể chạy đến trước mặt Dư Khác Bạch mà ôm y một cái: “Được rồi, vậy cậu cố gắng đến đây sớm, chúng ta cùng nhau dọn nhà.”
“Uhm, được rồi, trước tiên cứ như vậy đi, tớ ngủ một lát, gần đây đêm nào cũng mất ngủ.”
“Được được được, cậu ngủ trước đi, có chuyện gì nhớ gọi điện.”
Hai người cúp điện thoại, Dư Khác Bạch chuyển khoản cho Cao Dương mấy nghìn đồng, đó là tiền thuê nhà ba tháng cộng thêm tiền môi giới, cùng là một khoản chi không nhỏ. Cũng may có Cao Dương cùng thuê nhà với y, mỗi người một phòng, như thế tính ra lại có lợi hơn.
Y để điện thoại về chế độ yên lặng, sau đó nhét xuống dưới gối, hối thúc mình ngủ thêm một chút.