Trịnh Tuân cảm thấy mình đã biến thành nhân vật chính trong truyện cười mất rồi. Hắn nhìn Lương Tiêu đang quấn chăn cúi đầu trước mặt, tức giận dâng lên không biết xả vào đâu.
Hắn thấy đi hỏi chuyện gì đã xảy ra thật vô nghĩa, Lương Tiêu đang mang thai, hơn nữa hiển nhiên không cần nghi ngờ gì, đứa trẻ này không phải con hắn, từ khi đính hôn đến lúc kết hôn, giữa hắn và Lương Tiêu còn trong sạch hơn cả nước lọc.Trịnh Tuân vô cùng vô cùng tức giận, nhưng nhìn Lương Tiêu đang run rẩy lau nước mắt hắn lại không dám quát nạt cô, dẫu sao cô cũng mang trong mình một đứa trẻ. Hắn tự rót cho mình một cốc nước rồi uống một hơi hết sạch, buông cốc xuống đi về phía cô: “Đứa trẻ này là con ai? Cô đã biết mình có thai trước khi kết hôn đúng không? Tại sao vẫn kết hôn cùng tôi? Tôi hiệp nghĩa như vậy sao?”
Nước mắt Lương Tiêu rơi lã chã, cô lấy lấy điện thoại rồi gõ chữ cho Trịnh Tuân đọc.
Trịnh Tuân không phải là người kiên nhẫn, trong thời gian chờ Lương Tiêu trả lời câu hỏi, hắn đi lòng vòng trong phòng khách. Lương Tiêu đánh chữ xong, quay đầu tìm Trịnh Tuân. Trịnh Tuân cầm lấy điện thoại của cô, xem xong tức giận đến mức suýt ngất.
Lương Tiêu nói: Thật sự rất xin lỗi anh, đứa bé này là con của tôi và người yêu, cha tôi không cho anh ấy và tôi bên nhau, tôi không muốn bỏ nó đi, là tôi sai, tôi xin lỗi anh, cầu xin anh đừng làm tổn thương đứa bé.
Trịnh Tuân dựa vào tường một hồi lâu, hắn dùng sức nắm chặt chiếc điện thoại, nói: “Ly hôn đi.”
Lương Tiêu nhìn hắn, bật khóc trong câm lặng, cô vốn xinh đẹp, khóc cũng khiến người khác yêu thương, chẳng qua từ trước đến nay Trịnh Tuân không phải là kẻ biết thương hoa tiếc ngọc, nhìn Lương Tiêu như vậy chỉ khiến hắn thêm phiền não thôi.
Cuối cùng hắn cũng biết lý do vì sao Lương Tiêu luôn từ chối mình, Trịnh Tuân cảm thấy thật thất bại, mới cưới vợ mà suýt nữa đã được làm cha hờ rồi. Hắn càng nghĩ càng thêm tức giận, nghiến răng ném bay điện thoại của Lương Tiêu. Lương Tiêu sợ hết hồn, càng ôm chặt mình, lùi người về phía sau.
“Không cần phải sợ.” Trịnh Tuân xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, nói: “Tôi sẽ không làm gì bất lợi với phụ nữ có thai đâu, sáng sớm mai chúng ta đi đến cục dân chính ly hôn thôi.”
Trịnh Tuân quay lưng đi về phòng ngủ, còn Lương Tiêu ôm chân ngồi khóc trên ghế sô pha. Cô biết mình có lỗi với Trịnh Tuân, cô còn xứng với ai trên thế giới này nữa chứ? Cô gần như không bước chân ra khỏi nhà, lại đem lòng yêu người đồng thiết kế, vài lần gặp gỡ rồi xác định mối quan hệ, là do cô ngu ngốc, dễ dàng bị người ta lừa gạt, lừa cả tình cảm lẫn thân thể.
Cô không thể nói chuyện, vậy mà đối phương lại đối xử với cô như báu vật, bọn họ yêu nhau đến tháng thứ ba thì người đó cầu hôn cô. Nhưng cô vừa mới đồng ý với lời cầu hôn của hắn thì người nhà đã thông báo cô phải đính hôn với con trai nhà họ Trịnh.
Cô kiên quyết đấu tranh, không ăn không uống, lấy nước mắt rửa mặt, nhưng dẫu sao mình cô cũng không chống lại được nhiều người, cô vẫn bị mang đến buổi đính hôn. Chỉ có điều sau đó, Trịnh Tuân dường như không vội vàng lắm với cuộc hôn nhân này, trong hai năm tiếp theo không ai nhắc đến chuyện kết hôn, điều này càng làm cô thêm phần hy vọng. Cô vẫn liên lạc với người đàn ông đó, mỗi tháng lén gặp mặt nhau vài lần, thật giống đôi tình nhân Ngưu Lang Chức Nữ đáng thương. Ngay khi hai người dần quên mất cuộc hôn nhân kia thì Lương Tiêu phát hiện mình có thai.
Cô thẳng thắn thú nhận với gia đình, nói muốn được gả cho người mình yêu, nhưng mà người đàn ông đó không xuất hiện nữa. Lương Tiêu cũng không tìm được gã. Sau này hắn có nhắn cho cô một tin, bảo rằng: Hai người chúng ta không cùng một thế giới, nói thẳng cho cô biết, tôi thực ra rất muốn kết hôn cũng cô, bởi vì nhà cô rất giàu có nhưng bây giờ không cần nữa rồi, cha cô đã đi tìm tôi, cho tôi nhiều tiền hơn tôi tưởng, không cầm lấy thì tôi chính là đồ ngu.
Lương Tiêu cảm thấy người ngu nhất trên thế gian này chính là cô.
Sáng hôm sau, Trịnh Tuân và Lương Tiêu cùng đi đến cục dân chính. Chuyện ly hôn hai người không nói gì thêm với gia đình, Trịnh Tuân nhìn Lương Tiêu, đột nhiên không biết nên làm cái gì nữa. Hắn cảm thấy người phụ nữ này rất đáng thương, nhưng sống trên đời có thể thương hại nhau được mãi sao? Hắn cũng rất đáng thương, vì kết hôn mà chia tay sớm với dư khác, bây giờ muốn đi tìm người đó cũng chẳng biết tìm ở đâu.
Kết hôn mới nửa tháng ngắn ngủi, bây giờ đã ly hôn.
Đi ra khỏi cục dân chính, đột nhiên Trịnh Tuân cảm thấy thật nhẹ nhõm, hắn cong khóe miệng hỏi Lương Tiêu: “Cùng ăn cơm không?”
Lương Tiêu lắc đầu, lục lại túi xách nhưng chợt nghĩ ra điện thoại của cô đã bị Trịnh Tuân ném hỏng rồi. Cô lấy giấy nhớ ra, viết mấy dòng lên đó: “Xin anh đừng nói cho người nhà của tôi.”
Trịnh Tuân nhìn mấy hàng chữ, suy nghĩ hồi lâu, rồi đột nhiên vươn tay ôm lấy bả vai Lương Tiêu, hắn nói: “Đi thôi, tôi nghĩ chúng ta nên đi ăn cái đã.”
Hai người đi đến một quán cơm nhỏ, Lương Tiêu đứng ngồi không yên, vừa khẩn trương lại vừa xấu hổ. Cô cảm thấy không còn mặt mũi nào để ngồi trước mặt Trịnh Tuân, cô là một kẻ lừa đảo.
Trịnh Tuân mới ly hôn, tâm trạng vô cùng tốt, hắn gọi mấy món ngon miệng thanh đạm thích hợp cho phụ nữ có thai, chờ nhân viên phục vụ đi ra, hắn đột nhiên hỏi: “Em cũng thật là, mang thai mà vẫn cố gắng hôm rượu hôm tổ chức đám cưới.”
Lương Tiêu cúi đầu, hai tay bưng ly trà, cô cũng không biết phải làm sao, vì không muốn bị phát hiện nên mỗi ngày đều trôi qua vô cùng đáng sợ.
“Chuyện ly hôn anh có thể không nói.” Trịnh Tuân nói: “Nhưng dẫu sao cũng chẳng giấu diếm được bao lâu, chuyện bên nhà em, em hãy tự giải quyết, anh chỉ có thể hứa với em sẽ không xen vào thôi.”
Lương Tiêu xúc động nhìn vế phía Trịnh Tuân, hai mắt đỏ bừng gật đầu một cái.
“Được rồi, em đừng khóc.” Trịnh Tuân cào cào tóc mình, chuyện mấy hôm nay khiến hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi: “Em có thể ở lại ngôi nhà kia, lúc nào muốn chuyển đi thì chuyển, bắt đầu từ hôm nay anh sẽ không về đó nữa.”
Trịnh Tuân càng nghĩ càng thấy vui vẻ, hắn hận không thể gọi điện thoại cho Dư Khác Bạch ngay lập tức ấy. Lúc ăn cơm, trong đầu Trịnh Tuân chỉ ngập tràn suy nghĩ về y, hắn rất mong chờ được đứng trước mặt y, cho người nọ xem giấy ly hôn của hai người, chờ Dư Khác Bạch xem xong liền ôm lấy y, hôn y thật sâu rồi dùng sức làm y một trận. (mơ à cưng)
Từ khi Dư Khác Bạch rời đi đến nay đã hơn ba tuần rồi, Trịnh Tuân chưa hề chạm vào ai khác. Hắn vốn định tối nay ra ngoài buông thả một chút, uống chút rượu rồi tìm mấy bé trai non tơ chơi bời, nhưng chẳng hiểu vì sao hắn chỉ muốn đi tìm Dư Khác Bạch. Trịnh Tuân nghĩ đó có thể là do thói quen, thói quen thích hương vị sạch sẽ trên người Dư Khác Bạch.
Vì y mà khẩu vị của hắn ngày càng khắt khé, trước kia hắn chẳng kiêng khem gì mà bây giờ đã bắt đầu chê những người bên ngoài là bẩn, người sạch sẽ nhất hắn muốn lên giường là Dư Khác Bạch. Dư Khác Bạch quả thật sạch sẽ, Trịnh Tuân lại càng muốn con người đó chỉ có hắn được chạm vào.