Lãng Tích Hương Đô

Chương 221: Cho vay nặng lãi




Lâm Bắc Phàm nghĩ rằng mình là một con người lương thiện, hơn phân nửa là trợ giúp cảnh sát bắt tội phạm, hơn nữa còn liều lĩnh bảo vệ đồng chí cảnh sát Long Yên Nguyệt, theo lý thì chính phủ hẳn là phải cấp cho mình một huân chương anh hùng hay giấy khen hoặc cái gì đó đại loại như vậy mới đúng.

Tiểu Kim thấy được những suy nghĩ này của Lâm Bắc Phàm, hộc máu muốn ngất đi, nó phát hiện ra bản thân mình rất thuần khiết, thì ra mình vẫn là thứ tốt đẹp trên thế giới này, trước đây mình chỉ kua những Long muội muội ôn nhu hòa ái thôi.

Lâm Bắc Phàm nắm chặt súng trong tay, nổ liên tiếp hai phát súng về hướng của hai tên kia, chỉ nghe hai tiếng kêu thảm vang lên, và hai tên này ôm lấy cổ tay đầy máu của mình, súng trong tay đều rơi xuống đất. Hắn ta lập tức kiêu ngạo la lên: "Tao nói cho bọn mày biết, đừng có chống đối tao, bọn mày có nghe hay không, bây giờ biết sự lợi hại của tao chưa? Hahaha...."

Trong mắt của hai tên này lóa lên sự hung ác và nham hiểm làm cho người ta rùng mình, một tên tàn nhẫn kêu lên: "Bọn tao có thành quỷ cũng không bỏ qua cho mày, chết tiệt!" Bọn chúng ôm lấy tay, xoay người bỏ chạy về phía trước.

Long Yên Nguyệt nhất thời kêu lên: "Anh... anh anh nhanh nổ súng coi, đừng để chúng chạy!"

Lâm Bắc Phàm vung tay phải lên, khẩu súng trong tay xoay một vòng tròn hoàn mỹ, giống y chang Lucky Lucke, sau đó nổ súng vào đầu của một tên.

"Ầm"

Hai mắt tên này lập tức thành màu trắng, ngã cái rầm xuống đất, chết ngay tại chổ.

Tên còn lại thấy thế, nhất thời cả kinh kêu lên: "Anh hai, anh hai, anh thế nào?" Hắn vội dùng cánh tay không bị thương đỡ lấy tên này, vất vả đi về phía trước.

Lâm Bắc Phàm đắc ý cười nói: "Chỉ bằng hai tên giặc cỏ như bọn mày, cũng dám kiêu ngạo trước mặt ao? Muốn chết!" Hắn đứng thẳng dậy, bước về phía trước hai bước, khi còn cách đối phương khoảng ba bốn bước, thì đột nhiên nhảy lên, chân phải xoay một trên không trung, đạp một cái thật mạnh lên trên lên tên đang lết đi, tên này kêu thảm một tiếng, rồi té cái rầm xuống đất.

Long Yên Nguyệt bước đến trước mặt bọn chúng, nhìn nhìn hai tên này nằm ngã sấp xuống giống như hai con chó chết rồi, lập tức kêu lên: "Bọn chúng... bọn chúng đã chết?' Nàng ta nhớ đến cảnh lúc đầu Lâm Bắc Phàm đập chết Tống Kiến Quốc, trong lòng có chút khủng hoảng, nế như hắn ta thật sự giết chết hai người này, vậy chẳng phải là làm cho mình khó xử?

Lâm Bắc Phàm bực bội liếc nhìn nàng, nói: "Tôi bạo lực vậy sao? Tôi là một công dân rất là lương thiện, cũng không phải là đao phủ, sao có thể tùy tiện giết người?" nguồn TruyenFull.vn

Long Yên Nguyệt nghe xong muốn hộc máu, da mặt của đối phương quả thật là dày còn hơn Vạn Lý Trường Thành rồi, lời như vậy mà cũng có thể nói ra được, nhưng mà mình đã cãi nhau nhiều với đối phương, cho nên đối với những lời vô sỉ như vậy, tập mãi rồi cũng thành thói quen, có lẽ là không còn phản ứng, chứ nếu không thì đã bị hắn làm cho tức chết. Nàng ta ngồi xổm xuống, kiểm tra hai tên này, nhìn thấy hai tên này chỉ hôn mê mà thôi, chưa chết, lo lắng trong lòng cũng có thể thả lỏng, nàng ta thở phảo nhẹ nhõm, nhặt lấy súng của đối phương, quay đầu lại nói với Lâm Bắc Phàm: "Tuy rằng con người của anh không tốt, nhưng mà thấy anh giúp tôi bắt hai tên tội phạm này, tôi vẫn muốn cảm ơn anh!"

Lâm Bắc Phàm nhún vai cười nói: "Vì dân phục vụ, là trách nhiệm của tôi, nhưng mà cô đã muốn cảm ơn thì có thể mời tôi ăn tối là được. Cơm tiệm hình như không được tốt, hay là đi ăn nhà hàng năm sao đi!"

Thân thể mềm mại của Long Yên Nguyệt run lên, thiếu chút té ngã xuống đất.

Trên thế giời này sao còn sót lại một tên vô sỉ như vậy nhĩ? Mình chỉ tùy tiện khách khí vài câu, mà đối phương cứ tưởng là thật, còn kêu mình mời hắn ăn ở khách sạn năm sao nữa, lẽ nào hắn cho rằng mình là người có tiền?

Tô Tĩnh Nhi bây giờ mới chạy ra từ trong xe, thấy hai tên tội phạm đã bị khống chế, cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: "Thật không ngờ Nam Thành chúng ta lại xuất hiện tội phạm toàn quốc, coi như là ác giả ác báo, bị hai người bắt được, nhưng mà...." Nói đến đây, giọng nói liền đổi, ánh mắt cũng tập trung trên người Long Yên Nguyệt: "Tiền sửa xe của tôi..."

Trên trán của Long Yên Nguyệt đã xuất hiện rất nhiều mồ hôi, tim cũng đập nhanh lên gấp mấy lần.

Tuy rằng bản thân nàng chưa từng lái qua BMW, nhưng mà làm sao không biết giá cả của loại xe này rất đắt? Tiền sửa xe đương nhiên cũng là một con số khổng lồ rồi, mình làm sao có thể đền nổi? Lẽ nào muốn mình bỏ tiền riêng ra sửa? Nàng ta bây giờ có chút hối hận rồi là tại sao vừa rồi lại đáp ứng yêu cầu này của đối phương? Quả thật là tự tìm phiền toái cho mình.

Long Yên Nguyệt trầm tư một hồi, sau đó ánh mắt tập trung lên người của Lâm Bắc Phàm, hy vọng đối phương có thể giúp mình một lần.

Lâm Bắc Phàm thì ngẩng đầu lên, nhìn về nơi xa lắm, xa thiệt là xa, giống như đang nhìn Hằng Nga đang tắm khỏa thân trên cung trăng vậy, tập trung tinh thần rất cao độ.

Long Yên Nguyệt tức giận cắn chặt răng, cái tên đại sắc lang này quá ghê tởm rồi, thấy chết mà không cứu, lẽ nào muốn mình táng gia bại sản sao? Nàng đã xem đối phương trở thành kẻ thù mười tám kiếp, hận không thể lột da, rút xương, uống máu của hắn. Nàng ta hơi dừng lại, hít sâu một hơi, làm cho tâm tình của mình bình tĩnh lại, sau đó cười một cách hiền hòa ngọt ngào, nói: "Vị tiểu thư này, tiền sửa xe của cô tôi đương nhiên là sẽ trả, chỉ là..."

"Cô không phải muốn trả góp chứ?" Lâm Bắc Phàm bỗng nhiên nói.

"Anh câm mồm lại cho tôi!" Long Yên Nguyệt tức giận kêu lên.

Tên khốn này, làm sao mà biết được suy nghĩ của mình? Mình vốn định trả góp vài ngày.

Lâm Bắc Phàm vội dùng tay che miệng, nín cười, chui lên xe.

Long Yên Nguyệt lúc này mới mỉm cười nói: "Vị tiểu thư này, đối với hành vi hỗ trợ chúng tôi truy bắt tội phạm, tôi vô cùng cảm ơn, hay là cô cứ đưa số điện thoại cho tôi, đợi khi xe của cô sửa xong, thì báo giá lại cho tôi, tôi sẽ trả toàn bộ chi phí cho con, thế nào?" Nàng phát hiện ra bản thân đã bị Lâm Bắc Phàm lây nhiễm những suy nghĩ tà ác, ngay cả những lời như vậy mà cũng nói ra được/

Tô Tĩnh Nhi trừng to mắt ra, khó tin nói: "Ý của cô là, kêu tôi sửa xe trước, sau đó mới giao tiền? Bây giờ tôi làm gì có tiền sửa xe? Chẳng lẽ cô không biết tiền sửa xe loại này lên đến gần cả triệu sao?"

"Gần... gần cả triệu!" Long Yên Nguyệt nghe thấy con số này, thấy trước mắt tối thui lại, thân thể không cử động nổi, thiếu chút nữa đã ngất ngay tại bên đường, khóe miệng run lên từng cơn.

Mình cùng lắm chỉ là phó cục trưởng của một khu vực, làm gì có quyền chi ra nhiều tiền như vậy? Muốn sửa xe BMW này, chắc phải lên xin chỉ thị của cấp trên, trả cho đối phương một khoản tiền mới được.

Tô Tĩnh Nhi nghi hoặc nói: "Long cục trưởng, cô làm sao vậy? Mặt của cô sao mà khó coi quá? Lẽ nào cô bệnh?"

Long Yên Nguyệt miễn cưỡng cười cười, liên tục gật đầu, nói: "Tôi... tôi sẽ nhanh chóng giao tiền cho cô!"

"Cục trưởng, cục trưởng!"

Đúng lúc này, hơm mười chiếc xe cảnh sát lao đến chổ bọn họ, và hơn mười cảnh sát lao ra khỏi xe, cúi đầu chào Long Yên Nguyệt.

Long Yên Nguyệt lúc này mới ho khan một tiếng, quay đầu lại lạnh lùng nói: "Hai tên này đã bị khống chế, mọi người mang chúng về trước, nhưng mà phải cẩn thận một chút, đề phòng bọn chúng còn có đồng bọn!"

"Vâng, cục trưởng"

Bọn họ nhìn thấy cục trưởng có thể khống chế được hai tên tội phạm này, không khỏi bội phục vài phần, nhưng mà khi ánh mắt của bọn họ nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, hai mắt xém tí nữa đã lòi ra ngoài, thì ra hắn ta mới là người khống chế hai tên tội phạm này, cái này đương nhiên là không có vấn đề rồi, ngay cả cục trưởng mà hắn còn dám "chơi", thì hai tên tội phạm nho nhỏ này đáng là gì, nhưng mà tại sao đối phương lại xuất hiện ở chổ này giữa đêm, chẳng lẽ là có quan hệ thân mật với cục trưởng sao? Bọn họ tứ miệng của Minh Tiểu Y cũng biết được một số chuyện mờ ám, bây giờ đã được nghiệm chứng, lập tức hiểu được, trong mắt cũng xuất hiện vài tia mờ ám.

Cũng chỉ có một người như Lâm Bắc Phàm, mới có thể chịu nổi một cô gái như cục trưởng thôi.

Bọn họ cũng đã có vài phần kính nể Lâm Bắc Phàm, âm thầm tôn kính đối phương lên vài phần.

Long Yên Nguyệt làm sao mà biết được những suy nghĩ tầm bậy này chứ? Xoay người đi vào trong xe của Tô Tĩnh Nhi, nhìn chăm chú Lâm Bắc Phàm, trên mặt xuất hiện một nụ cười ngọt ngào, nhẹ giọng kêu lên: "Bắc Phàm!"

"A????" Lâm Bắc Phàm cảm thấy một trận gió lạnh ập đến, làm cho cả người run lên.

Chẳng lẽ cô nàng này đến thời kỳ động dục sao? Ngay cả lời này cũng nói ra.

Hai mắt của Long Yên Nguyệt như đưa tình, chớp chớp mắt, dùng sức mà phóng "điện", làm cho cả người Lâm Bắc Phàm run lên, thiếu chút nữa đã rên rĩ thành tiếng, mà giọng nói của nàng giống như là đang gọi tình vậy, tràn ngập sự mê hoặc trần trụi: "Bắc Phàm, anh cũng biết, em chỉ là một cảnh sát thôi, căn bản là không có chổ dựa kinh tế, sao có nhiều tiền để sửa chiếc xe này, anh có thể giúp em hay không?" Hai tay của nàng đan vào nhau, nhìn bên ngoài vô cùng tội nghiệp và đáng thương.

"Rầm!"

Lâm Bắc Phàm dùng sức nuốt nước miếng xuống, cảm thấy cả người khô nóng, cơn lửa tình bị đối phương trực tiếp khơi mào lên, làm cho hắn hít thở cũng khó khăn, hắn vất vả chớp mắt, mở miệng nói: "Cô... muốn tôi giúp thế nào?"

"Cho em mượn tiền của anh đi, người ta sẽ trả mà!" Giọng nói của Long Yên Nguyệt càng lúc càng nhỏ, trong hai mắt xuất hiện vẻ chờ mong, bộ ngực no đủ cũng càng lúc càng gần, khoảng cách giữa hai người cực kỳ nhỏ.

"Cái này... dễ thôi, tôi đáp ứng cố!" Lâm Bắc Phàm cảm thấy một mùi thơm thiếu nữ đang xông thẳng vào mũi của mình, làm cho đầu của hắn bốc khói, ngơ ngác gật đầu, đáp ứng cái rộp.

"Ay da, em biết là anh sẽ đồng ý mà, hì hì..." Vẻ hiền lành trên mặt của Long Yên Nguyệt lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười gian xảo của hồ ly, nhìn thế nào cũng thấy nó đểu đểu.

Trên trán Lâm Bắc Phàm xuất hiện vài giọt mồ hôi.

Tại sao con gái bây giờ đều như vậy nhĩ? Ai cũng biết dùng mỹ nhân kế mê hoặc chết người này cả, Tô Tĩnh Nhi cũng vậy, mà Long Yên Nguyệt bạo lực cũng vậy, sao mạng của mình khổ thế nhĩ?

Lâm Bắc Phàm là một người dễ rút lui sao? Hắn cười âm hiểm nói: "Tôi có thể cho cô mượn, nhưng mà cũng phải lấy lời, mỗi ngày tiền lời là 10%, nếu được thì tôi viết giấy cho cô!"

"Tiền lời 10%? Anh đang cho vay nặng lãi hả? Đi chết đi!" Long Yên Nguyệt trực tiếp đạp hắn một cái.

"Cứu mạng, giết người kìa!" Lâm Bắc Phàm kêu lên một cách thê thảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.