Tia nắng sớm đầu tiên rọi vào rèm cửa, ánh nắng chiếu sáng cả căn phòng. Trên giường, một thân thể mỹ miều đáng yêu khẽ động đậy, bờ môi đỏ mọng phát tiếng thở như có như không.
Hạ An Ngôn cựa mình tỉnh dậy, đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh, cô chợt tỉnh hẳn. Hạ An Ngôn vội vàng ngồi dậy, nhìn xung quanh đây là phòng của cô, tại sao cô lại ở đây. Đầu óc cô mơ hồ nhớ lại, chuyện ở câu lạc bộ, sau đó Lăng Hạo hôn cô trên xe. Trên đoạn đường về Trang Viên do mệt quá cô mơ màng thiếp đi. Hạ An Ngôn nghĩ chắc là Lăng Hạo bế cô về phòng cô cười thoả mãn.
Vén chăn định xuống giường, gương mặt Hạ An Ngôn trắng bệch.
Là ai thay váy ngủ cho cô.
Khuôn mặt Hạ An Ngôn thoáng chốc đỏ ửng, thế nào có nghĩa là anh ấy đã thay váy ngủ cho cô.
Vậy bây giờ anh ở đâu.
Hạ An Ngôn đứng dậy bước ra khỏi phòng đi thẳng một mạch xuống lầu, mọi thứ vẫn yên tĩnh như mọi khi.
Có lẽ anh đã đi rồi.
Trái tim Hạ An Ngôn đang treo lơ lửng thoáng chốc trượt dốc.
Nhưng không ngờ vừa đi tới phòng ăn, bắt gặp một thân ảnh quen thuộc ngồi ở bàn ăn, ăn sáng cũng Nguyễn Nhã Hân.
Đây là lần đầu tiên, Hạ An Ngôn thấy anh ăn sáng ở Trang Viên từ lúc anh kết hôn cùng cô. Đúng chỉ có Nguyễn Nhã Hân mới khiến anh làm trái những điều mà cô nghĩ đối với sẽ không bao giờ có.
Hạ An Ngôn không ngờ sẽ gặp được cảnh tượng như vậy, cô đứng chôn chân tại chỗ. Rung động thoáng chốc thành kinh ngạc, khẩn trương vô cớ cuốn lấy cô lần nữa.
Lăng Hạo dường như cảm thấy có ai nhìn mình, thoáng quay đầu lại, ánh mắt sâu thẫm nhìn cô u ám. Hạ An Ngôn đứng cách đó không xa, cô mặc trên người chiếc váy ngủ hai dây mà đêm qua anh thay cho cô. Vẻ mặt cô lim dim, còn lộ ra chút dè dặt.
Hạ An Ngôn bị nhìn đến khẫn trương, vô thức ôm lấy cơ thể:” em tưởng anh đã đi làm rồi… em …. em… em lên thay đồ”.
“ Ngồi xuống ăn sáng” Lăng Hạo lên tiếng cắt ngang, nhìn cô với ánh mắt không cho phép cô cãi lại.
“ Dạ, À” cô khẩn trương đi tới bàn ăn.
“ còn đợi tôi mời ngồi sao”.
“ À , dạ không” cô kéo ghế ngồi xuống.
Từ lúc Hạ An Ngôn xuất hiện, Nguyễn Nhã Hân liền bị Lăng Hạo bỏ quên, cô ta ấm ức lên tiếng.
“ Tiểu Ngôn mới sáng sớm đã ăn mặc như thế này, cô định quyến rũ Lăng Hạo sao”.
“ Tôi không có”.
Đối với Nguyễn Nhã Hân, Hạ An Ngôn bây giờ là cái gai trong mắt cô ta cần phải nhổ đi gấp. Bởi vì, cô ta cảm nhận được Lăng Hạo sau khi kết hôn cùng Hạ An Ngôn đã dần thay đổi rồi. Sợ một ngày nào đó mọi chuyện bại lộ, người phải đi khỏi nơi đây là cô ta.
Chỉ cần Hạ An Ngôn biến mất mọi thứ mới quay trở lại ban đầu.
Tia nắng sớm đầu tiên rọi vào rèm cửa, ánh nắng chiếu sáng cả căn phòng. Trên giường, một thân thể mỹ miều đáng yêu khẽ động đậy, bờ môi đỏ mọng phát tiếng thở như có như không.
Hạ An Ngôn cựa mình tỉnh dậy, đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh, cô chợt tỉnh hẳn. Hạ An Ngôn vội vàng ngồi dậy, nhìn xung quanh đây là phòng của cô, tại sao cô lại ở đây. Đầu óc cô mơ hồ nhớ lại, chuyện ở câu lạc bộ, sau đó Lăng Hạo hôn cô trên xe. Trên đoạn đường về Trang Viên do mệt quá cô mơ màng thiếp đi. Hạ An Ngôn nghĩ chắc là Lăng Hạo bế cô về phòng cô cười thoả mãn.
Vén chăn định xuống giường, gương mặt Hạ An Ngôn trắng bệch.
Là ai thay váy ngủ cho cô.
Khuôn mặt Hạ An Ngôn thoáng chốc đỏ ửng, thế nào có nghĩa là anh ấy đã thay váy ngủ cho cô.
Vậy bây giờ anh ở đâu.
Hạ An Ngôn đứng dậy bước ra khỏi phòng đi thẳng một mạch xuống lầu, mọi thứ vẫn yên tĩnh như mọi khi.
Có lẽ anh đã đi rồi.
Trái tim Hạ An Ngôn đang treo lơ lửng thoáng chốc trượt dốc.
Nhưng không ngờ vừa đi tới phòng ăn, bắt gặp một thân ảnh quen thuộc ngồi ở bàn ăn, ăn sáng cũng Nguyễn Nhã Hân.
Đây là lần đầu tiên, Hạ An Ngôn thấy anh ăn sáng ở Trang Viên từ lúc anh kết hôn cùng cô. Đúng chỉ có Nguyễn Nhã Hân mới khiến anh làm trái những điều mà cô nghĩ đối với sẽ không bao giờ có.
Hạ An Ngôn không ngờ sẽ gặp được cảnh tượng như vậy, cô đứng chôn chân tại chỗ. Rung động thoáng chốc thành kinh ngạc, khẩn trương vô cớ cuốn lấy cô lần nữa.
Lăng Hạo dường như cảm thấy có ai nhìn mình, thoáng quay đầu lại, ánh mắt sâu thẫm nhìn cô u ám. Hạ An Ngôn đứng cách đó không xa, cô mặc trên người chiếc váy ngủ hai dây mà đêm qua anh thay cho cô. Vẻ mặt cô lim dim, còn lộ ra chút dè dặt.
Hạ An Ngôn bị nhìn đến khẫn trương, vô thức ôm lấy cơ thể:” em tưởng anh đã đi làm rồi… em …. em… em lên thay đồ”.
“ Ngồi xuống ăn sáng” Lăng Hạo lên tiếng cắt ngang, nhìn cô với ánh mắt không cho phép cô cãi lại.
“ Dạ, À” cô khẩn trương đi tới bàn ăn.
“ còn đợi tôi mời ngồi sao”.
“ À , dạ không” cô kéo ghế ngồi xuống.
Từ lúc Hạ An Ngôn xuất hiện, Nguyễn Nhã Hân liền bị Lăng Hạo bỏ quên, cô ta ấm ức lên tiếng.
“ Tiểu Ngôn mới sáng sớm đã ăn mặc như thế này, cô định quyến rũ Lăng Hạo sao”.
“ Tôi không có”.
Đối với Nguyễn Nhã Hân, Hạ An Ngôn bây giờ là cái gai trong mắt cô ta cần phải nhổ đi gấp. Bởi vì, cô ta cảm nhận được Lăng Hạo sau khi kết hôn cùng Hạ An Ngôn đã dần thay đổi rồi. Sợ một ngày nào đó mọi chuyện bại lộ, người phải đi khỏi nơi đây là cô ta.
Chỉ cần Hạ An Ngôn biến mất mọi thứ mới quay trở lại ban đầu.