Tại Lăng thị, trong phòng họp
Khi Lăng Hạo bước vào, không khí phòng họp trở nên ngộp ngạt, tất cả những người trong phòng đều e sợ. Anh chỉ ngồi yên đó lắng nghe từng người báo cáo về kế hoạch thâu tóm đất ở Thành phố S.
Mãi một lúc lâu sau anh mới lên tiếng: “ các người về làm lại bản kế hoạch cụ thể, ngày mai tôi muốn nghe một bản kế hoạch hoàn chỉnh, chứ không phải mấy cái lý thuyết các người đem từ trường học ra đây”.
– Dừng họp tại đây. Anh đứng dậy đi thẳng ra ngoài: “ Trần Khiêm cậu vào phòng tôi”.
– “ Vâng, Lăng tổng”
Khi anh bước ra khỏi phòng họp mọi người thở phào, ai nấy tự động đi về vị trí của mình để hoàn thành công việc sếp giao cho.
Tại phòng tổng giám đốc, anh đang ngồi phía sau bàn làm việc, ánh mắt nhìn xa xăm về phía cửa sổ kính
-“ Trần Khiêm, cậu điều tra được Nhã Hân sang Mỹ làm gì không”.
– “ Không, thưa Lăng Tổng. Lúc người của mình tìm được cô Nhã Hân là ở một bệnh viện”.
– “ tìm được ở bệnh viện”. Anh khẽ nhìu mày, theo anh được biết từ ngày Nguyễn Nhã Hân bước chân vào Lăng viện cơ thể rất khoẻ mạnh. Đôi lúc, anh có thấy Hạ An Ngôn bệnh vặt nhưng Nguyễn Nhã Hân thì chưa. Cô ta mất phải bệnh gì mà phải sang tận Mỹ chữa trị.
– “ Đúng, thưa Lăng Tổng”.
– “Anh cho người điều tra Nhã Hân sang Mỹ làm gì. tại sao lại ở bệnh viện”.
– “ vâng, Lăng tổng”. Trần Khiêm cúi người rồi đi ra ngoài
Trong phòng trở nên yên tĩnh, không phải đơn giản anh muốn điều tra Nguyễn Nhã Hân. Cuộc nói chuyện buổi sáng của cô ta anh đều nghe được hết,anh nhớ lại từ lúc Nguyễn Nhã Hân trở về thái độ rất khác.
“ Tít …. Tít… tít” anh nhấc máy gọi nội bộ rất nhanh được nối máy với thư kí của anh
Thư kí lên tiếng: “ Lăng tổng, ngài cần gì”
– “ mang vào cho tôi một cốc cà phê và các giấy tờ cần ký của hôm nay”
– “ Vâng, Lăng Tổng”.
Tại Trang Viên…
Nguyễn Nhã Hân đang nhàm chán ngồi xem tivi, ăn hoa quả.
-“ Tít… tít… “ tiếng điện thoại vang lên, là điện thoại của cô ta. Cô ta cau mày cầm điện thoại lên . Nhìn số điện thoại cô ta hiện rõ vẻ lo sợ. Nguyễn Nhã Hân đi xa ngoài vườn rồi mới nghe máy
– Alo . Giọng cô ta run sợ rõ rệt.
Bên kia, người đàn ông cười nhe răng: “ em yêu, anh giúp em xong em liền mất dạng, em quên lời em hứa rồi sao”.
– Anh muốn gì
Người đàn ông cười nham nhở:” anh muốn gì chẳng phải em biết rõ rồi sao”. Người đàn ông rần rõ từng chữ một “ anh… muốn…em”
– “ anh còn muốn gì nữa, anh muốn tiền tôi cũng đã cho anh rồi”.
Nghe cô ta nói người đàn ông càng cười lớn: “ ha , cô nghĩ một chút tiền đó Mã Phong tôi làm được gì. Cái Mã Phong tôi muốn không chỉ là tiền, cô biết mà đúng không”.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói:” cho tôi địa chỉ”
Mã Phong là người trong đám bạn ăn chơi tại quán bar , là người lên giường cùng cô ta hôm đó. Chính Mã Phong là người giúp cô ta đưa Hạ An Ngôn lên giường của Lăng Hạo.
Khi hoàn thành công việc cô ta cho hắn một số tiền và một đêm ân ái liền biến mất tâm. Hắn ta bỏ công tìm mấy tháng nay, cuối cùng cũng tìm được cô ta.
Tại Lăng thị, trong phòng họp
Khi Lăng Hạo bước vào, không khí phòng họp trở nên ngộp ngạt, tất cả những người trong phòng đều e sợ. Anh chỉ ngồi yên đó lắng nghe từng người báo cáo về kế hoạch thâu tóm đất ở Thành phố S.
Mãi một lúc lâu sau anh mới lên tiếng: “ các người về làm lại bản kế hoạch cụ thể, ngày mai tôi muốn nghe một bản kế hoạch hoàn chỉnh, chứ không phải mấy cái lý thuyết các người đem từ trường học ra đây”.
– Dừng họp tại đây. Anh đứng dậy đi thẳng ra ngoài: “ Trần Khiêm cậu vào phòng tôi”.
– “ Vâng, Lăng tổng”
Khi anh bước ra khỏi phòng họp mọi người thở phào, ai nấy tự động đi về vị trí của mình để hoàn thành công việc sếp giao cho.
Tại phòng tổng giám đốc, anh đang ngồi phía sau bàn làm việc, ánh mắt nhìn xa xăm về phía cửa sổ kính
-“ Trần Khiêm, cậu điều tra được Nhã Hân sang Mỹ làm gì không”.
– “ Không, thưa Lăng Tổng. Lúc người của mình tìm được cô Nhã Hân là ở một bệnh viện”.
– “ tìm được ở bệnh viện”. Anh khẽ nhìu mày, theo anh được biết từ ngày Nguyễn Nhã Hân bước chân vào Lăng viện cơ thể rất khoẻ mạnh. Đôi lúc, anh có thấy Hạ An Ngôn bệnh vặt nhưng Nguyễn Nhã Hân thì chưa. Cô ta mất phải bệnh gì mà phải sang tận Mỹ chữa trị.
– “ Đúng, thưa Lăng Tổng”.
– “Anh cho người điều tra Nhã Hân sang Mỹ làm gì. tại sao lại ở bệnh viện”.
– “ vâng, Lăng tổng”. Trần Khiêm cúi người rồi đi ra ngoài
Trong phòng trở nên yên tĩnh, không phải đơn giản anh muốn điều tra Nguyễn Nhã Hân. Cuộc nói chuyện buổi sáng của cô ta anh đều nghe được hết,anh nhớ lại từ lúc Nguyễn Nhã Hân trở về thái độ rất khác.
“ Tít …. Tít… tít” anh nhấc máy gọi nội bộ rất nhanh được nối máy với thư kí của anh
Thư kí lên tiếng: “ Lăng tổng, ngài cần gì”
– “ mang vào cho tôi một cốc cà phê và các giấy tờ cần ký của hôm nay”
– “ Vâng, Lăng Tổng”.
Tại Trang Viên…
Nguyễn Nhã Hân đang nhàm chán ngồi xem tivi, ăn hoa quả.
-“ Tít… tít… “ tiếng điện thoại vang lên, là điện thoại của cô ta. Cô ta cau mày cầm điện thoại lên . Nhìn số điện thoại cô ta hiện rõ vẻ lo sợ. Nguyễn Nhã Hân đi xa ngoài vườn rồi mới nghe máy
– Alo . Giọng cô ta run sợ rõ rệt.
Bên kia, người đàn ông cười nhe răng: “ em yêu, anh giúp em xong em liền mất dạng, em quên lời em hứa rồi sao”.
– Anh muốn gì
Người đàn ông cười nham nhở:” anh muốn gì chẳng phải em biết rõ rồi sao”. Người đàn ông rần rõ từng chữ một “ anh… muốn…em”
– “ anh còn muốn gì nữa, anh muốn tiền tôi cũng đã cho anh rồi”.
Nghe cô ta nói người đàn ông càng cười lớn: “ ha , cô nghĩ một chút tiền đó Mã Phong tôi làm được gì. Cái Mã Phong tôi muốn không chỉ là tiền, cô biết mà đúng không”.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói:” cho tôi địa chỉ”
Mã Phong là người trong đám bạn ăn chơi tại quán bar , là người lên giường cùng cô ta hôm đó. Chính Mã Phong là người giúp cô ta đưa Hạ An Ngôn lên giường của Lăng Hạo.
Khi hoàn thành công việc cô ta cho hắn một số tiền và một đêm ân ái liền biến mất tâm. Hắn ta bỏ công tìm mấy tháng nay, cuối cùng cũng tìm được cô ta.