Lốp xe ma sát xuống nền phát ra âm thanh chói tay. Sau khi phanh gấp, xe của Lăng Hạo đã dừng lại trong khuôn viên của Trang Viên. Đôi mắt Lăng Hạo như có hai ngọn lửa đang rực cháy, anh kéo thân hình mềm mại của Hạ An Ngôn về phía mình, ôm siết vòng eo nhỏ gọn.
Rồi cúi xuống hôn tới tấp vào đôi môi đỏ mọng của Hạ An Ngôn.
Anh hôn không chút dịu dàng, mà giống như dã thú, không ngừng dày vò đôi môi của cô.
Hạ An Ngôn khó khăn tiếp nhận nụ hôn của anh, chống cự đẩy ra, nhưng chẳng hề hấng gì.
– Lăng… ưm…
Anh điên cuồng hôn lấy cô, bàn tay không yên phận vén váy cô lên. Cô lo sợ, bám chặt lấy tay anh ngang hành động ngỗ ngược của anh lại. Tuy nhiên, cô sức yếu không thể ngăn cản được anh. Anh nhìn vào đôi mắt ngân ngấn nước mắt của cô yết hầu lên xuống liên tục, hai tay không kiểm soát được mà tiếp tục động chạm trên người cô. Hạ An Ngôn kháng cự, vùng vẫy cuối cùng cũng thoát ra được, thẳng tay tán vào mặt anh một cái thật mạnh.
– Hạ An Ngôn cô dám đánh tôi…. Anh như một con thú dữ có thể vồ lấy cô bắt cứ lúc nào.
Hạ An Ngôn không thèm nhìn lấy anh một cái mở cửa xe đi vào nhà. Lăng Hạo đuổi theo bắt lấy cổ tay cô: “ Lăng Hạo, anh buông ra, anh làm em đau đấy”.
– “ Đau sao, nhìn cô đau tôi càng vui. Tôi không phải Tần Thiên mà lúc nào cũng bị cô lừa bằng gương mặt giả tạo của cô”.
Nghe anh nói như vậy, Hạ An Ngôn biết dù có giải thích cũng là vô nghĩa. Cô quay lưng đi lên phòng, Lăng Hạo thấy vậy khó chịu kéo cô đi ngang qua Nguyễn Nhã Hân đứng đó từ nãy giờ đi thẳng lên phòng.
– “ buông ra…. Anh buông em ra…” cô vùng vẫy thoát ra.
Lăng Hạo kéo cô vào phòng, đóng chặt cửa, vứt cô lên giường đè lên người cô:” sao hả, Tần Thiên vừa trở về liền không muốn gần gũi với tôi”.
-“ Lăng Hạo, anh sao lại nói như vậy, em và Tần Thiên không có gì. Trước giờ vẫn vậy, bây giờ vẫn vậy”.
-“ Cô nghĩ là cô tin cô sao”.
– “Anh không tin em cũng được, nhưng Tần Thiên là bạn thân của anh”.
Anh chỉ nhìn cô cười khan, đáp lại cô bằng nụ hôn chiếm hữu đầy du͙ƈ vọиɠ. Đến khi cả hai thở hổn hển anh mới buông tay. Anh xé hết quần áo cô, nhìn thân thể trắng nõn dưới thân, du͙ƈ vọиɠ xâm chiếm lý trí anh, giờ này anh muốn bỏ qua tất cả mà chiếm lấy cô.
Tay anh nhào nặn ngực cô, lưỡi vẫn làm càng trong miệng cô.
– “A… ưm” Hạ An Ngôn cô gắng hít lấy không khí .
Anh di chuyển xuống vành tai cô mà mút lấy.
– “ Ngôn Ngôn, cho anh”. Lăng Hạo thốt ra câu nói đến chính anh cũng ngỡ ngàng.
Lốp xe ma sát xuống nền phát ra âm thanh chói tay. Sau khi phanh gấp, xe của Lăng Hạo đã dừng lại trong khuôn viên của Trang Viên. Đôi mắt Lăng Hạo như có hai ngọn lửa đang rực cháy, anh kéo thân hình mềm mại của Hạ An Ngôn về phía mình, ôm siết vòng eo nhỏ gọn.
Rồi cúi xuống hôn tới tấp vào đôi môi đỏ mọng của Hạ An Ngôn.
Anh hôn không chút dịu dàng, mà giống như dã thú, không ngừng dày vò đôi môi của cô.
Hạ An Ngôn khó khăn tiếp nhận nụ hôn của anh, chống cự đẩy ra, nhưng chẳng hề hấng gì.
– Lăng… ưm…
Anh điên cuồng hôn lấy cô, bàn tay không yên phận vén váy cô lên. Cô lo sợ, bám chặt lấy tay anh ngang hành động ngỗ ngược của anh lại. Tuy nhiên, cô sức yếu không thể ngăn cản được anh. Anh nhìn vào đôi mắt ngân ngấn nước mắt của cô yết hầu lên xuống liên tục, hai tay không kiểm soát được mà tiếp tục động chạm trên người cô. Hạ An Ngôn kháng cự, vùng vẫy cuối cùng cũng thoát ra được, thẳng tay tán vào mặt anh một cái thật mạnh.
– Hạ An Ngôn cô dám đánh tôi…. Anh như một con thú dữ có thể vồ lấy cô bắt cứ lúc nào.
Hạ An Ngôn không thèm nhìn lấy anh một cái mở cửa xe đi vào nhà. Lăng Hạo đuổi theo bắt lấy cổ tay cô: “ Lăng Hạo, anh buông ra, anh làm em đau đấy”.
– “ Đau sao, nhìn cô đau tôi càng vui. Tôi không phải Tần Thiên mà lúc nào cũng bị cô lừa bằng gương mặt giả tạo của cô”.
Nghe anh nói như vậy, Hạ An Ngôn biết dù có giải thích cũng là vô nghĩa. Cô quay lưng đi lên phòng, Lăng Hạo thấy vậy khó chịu kéo cô đi ngang qua Nguyễn Nhã Hân đứng đó từ nãy giờ đi thẳng lên phòng.
– “ buông ra…. Anh buông em ra…” cô vùng vẫy thoát ra.
Lăng Hạo kéo cô vào phòng, đóng chặt cửa, vứt cô lên giường đè lên người cô:” sao hả, Tần Thiên vừa trở về liền không muốn gần gũi với tôi”.
-“ Lăng Hạo, anh sao lại nói như vậy, em và Tần Thiên không có gì. Trước giờ vẫn vậy, bây giờ vẫn vậy”.
-“ Cô nghĩ là cô tin cô sao”.
– “Anh không tin em cũng được, nhưng Tần Thiên là bạn thân của anh”.
Anh chỉ nhìn cô cười khan, đáp lại cô bằng nụ hôn chiếm hữu đầy du͙ƈ vọиɠ. Đến khi cả hai thở hổn hển anh mới buông tay. Anh xé hết quần áo cô, nhìn thân thể trắng nõn dưới thân, du͙ƈ vọиɠ xâm chiếm lý trí anh, giờ này anh muốn bỏ qua tất cả mà chiếm lấy cô.
Tay anh nhào nặn ngực cô, lưỡi vẫn làm càng trong miệng cô.
– “A… ưm” Hạ An Ngôn cô gắng hít lấy không khí .
Anh di chuyển xuống vành tai cô mà mút lấy.
– “ Ngôn Ngôn, cho anh”. Lăng Hạo thốt ra câu nói đến chính anh cũng ngỡ ngàng.