Lăng Thiếu Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút

Lăng Thiếu Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút - Chương 20




Lăng Hạo lái xe một mạch về Lăng Viện, hiện giờ không biết mình muốn gì chỉ biết là muốn thấy Hạ An Ngôn, muốn cô ấy.

Tại mái đình nghỉ mái của Lăng Viện có bốn người đang ngồi trò chuyện vui vẻ.

– Bà nội người nói xem có phải Tần Lãng con lớn lên rất đẹp trai hay không, sao Tiểu Ngôn gặp con là chốn như chốn tà vậy. Tần Lãng bất bình lên án Hạ An ngôn

Bà nội cười vui vẻ:” phải Tần Lãng con rất đẹp trai, nhưng không trách Tiểu Ngôn được, gặp con bé có lúc nào mà con cư xử bình thường không”.

Hạ An Ngôn cúi đầu gót trà cho bà nội, bất cẩn làm đổ lên tay mình đỏ một mảng da thịt: “ A”

Cả ba hốt hoảng theo tiếng la của cô, Tần Thiên vội cầm tay cô xem: “ Ngôn Ngôn làm sao vậy, em bất cẩn như thế”.

– Quản Gia Vương nhanh lấy túi chườm đá tới. Con bé bị bỏng rồi

– Vâng, lão phu nhân

– Con không sao, mọi người đừng hoảng lên

– Em như vậy lại nói sao có biết thương bản thân mình không. Tần Thiên bực bội nói cô.

Bỗng một lực tay rất mạnh kéo lấy tay cô: “ Á … đau”. Hạ An Ngôn quay đầu sang nhìn cô giật mình miệng nhỏ lắp bắp “ Lăng… Hạo, anh về rồi sao”

Từ lúc Lăng Hạo về Lăng viện đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện. Anh thấy cô cười nói vui vẻ với Tần Thiên trong lòng anh đã rất khó chịu, giờ lại ngang nhiên trước mặt mọi người lại nắm tay quan tâm nhau, anh không thể chịu nổi nữa. Người phụ nữ đáng chết này.

Anh nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô: HẠ AN NGÔN, cô còn gì để giải thích.

– “ A…. Lăng Hạo anh bỏ ra đã. Em đau quá”.

Tần Thiên bước tới dần lấy tay Hạ An Ngôn ra:”Lăng Hạo, buông ra ,cậu làm cô ấy đau đấy”.

– Tần Thiên có phải cậu quá xen vào chuyện vợ chồng tôi rồi không. Anh nhấn mạnh hai tiếng vợ chồng để nói cho Tần Thiên biết Hạ An Ngôn bây giờ là thuộc sở hữu của anh.

Tần Thiên cười khẩy 1 tiếng, nói:” hay cho hai tiếng vợ chồng, có bao giờ cậu xem Hạ An Ngôn là vợ mà đối xử không. Cậu tự suy nghĩ xem chính bản thân cậu đã đối xử với cô ấy như thế nào?”

– Tần Thiên anh đừng nói nữa. Hạ An Ngôn nhìn anh khó xử lên tiếng.

Lăng Hạo con mau buông Tiểu Ngôn ra, con không thấy tay nó đang đau sao, con xem cách cư xử của con có xứng làm chồng của nó hay không. Bà Nội nãy giờ không chịu nổi tính tình của anh , lên tiếng bảo vệ Hạ An Ngôn.

– Tiểu Ngôn , qua đây anh chườm đá cho.

Hạ An Ngôn rút tay đi về phía Tần Lãng, bất ngờ bàn tay bị anh đưa tay nắm ngược lại. Lăng Hạo đưa tay về phía Tần Lãng: “ Đưa tôi, vợ tôi, tôi tự chăm sóc”. Anh hơi dùng sức chườm đá lên tay Hạ An Ngôn. Cô đau, mà chỉ biết cắn răng chịu đựng không dám la, sợ thiên hạ lại đại loạn lên lần nữa.

– con có thể đưa cô ấy về Trang Viên được chưa. Anh hỏi cho có lệ chứ thật ra anh đã lôi Hạ An Ngôn thẳng ra xe đẩy vào ghế phụ anh cũng leo lên xe lái thẳng ra khỏi Lăng Viện, bỏ lại ba người đang nhìn theo anh và Hạ An Ngôn.

Lăng Hạo lái xe một mạch về Lăng Viện, hiện giờ không biết mình muốn gì chỉ biết là muốn thấy Hạ An Ngôn, muốn cô ấy.

Tại mái đình nghỉ mái của Lăng Viện có bốn người đang ngồi trò chuyện vui vẻ.

– Bà nội người nói xem có phải Tần Lãng con lớn lên rất đẹp trai hay không, sao Tiểu Ngôn gặp con là chốn như chốn tà vậy. Tần Lãng bất bình lên án Hạ An ngôn

Bà nội cười vui vẻ:” phải Tần Lãng con rất đẹp trai, nhưng không trách Tiểu Ngôn được, gặp con bé có lúc nào mà con cư xử bình thường không”.

Hạ An Ngôn cúi đầu gót trà cho bà nội, bất cẩn làm đổ lên tay mình đỏ một mảng da thịt: “ A”

Cả ba hốt hoảng theo tiếng la của cô, Tần Thiên vội cầm tay cô xem: “ Ngôn Ngôn làm sao vậy, em bất cẩn như thế”.

– Quản Gia Vương nhanh lấy túi chườm đá tới. Con bé bị bỏng rồi

– Vâng, lão phu nhân

– Con không sao, mọi người đừng hoảng lên

– Em như vậy lại nói sao có biết thương bản thân mình không. Tần Thiên bực bội nói cô.

Bỗng một lực tay rất mạnh kéo lấy tay cô: “ Á … đau”. Hạ An Ngôn quay đầu sang nhìn cô giật mình miệng nhỏ lắp bắp “ Lăng… Hạo, anh về rồi sao”

Từ lúc Lăng Hạo về Lăng viện đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện. Anh thấy cô cười nói vui vẻ với Tần Thiên trong lòng anh đã rất khó chịu, giờ lại ngang nhiên trước mặt mọi người lại nắm tay quan tâm nhau, anh không thể chịu nổi nữa. Người phụ nữ đáng chết này.

Anh nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô: HẠ AN NGÔN, cô còn gì để giải thích.

– “ A…. Lăng Hạo anh bỏ ra đã. Em đau quá”.

Tần Thiên bước tới dần lấy tay Hạ An Ngôn ra:”Lăng Hạo, buông ra ,cậu làm cô ấy đau đấy”.

– Tần Thiên có phải cậu quá xen vào chuyện vợ chồng tôi rồi không. Anh nhấn mạnh hai tiếng vợ chồng để nói cho Tần Thiên biết Hạ An Ngôn bây giờ là thuộc sở hữu của anh.

Tần Thiên cười khẩy 1 tiếng, nói:” hay cho hai tiếng vợ chồng, có bao giờ cậu xem Hạ An Ngôn là vợ mà đối xử không. Cậu tự suy nghĩ xem chính bản thân cậu đã đối xử với cô ấy như thế nào?”

– Tần Thiên anh đừng nói nữa. Hạ An Ngôn nhìn anh khó xử lên tiếng.

Lăng Hạo con mau buông Tiểu Ngôn ra, con không thấy tay nó đang đau sao, con xem cách cư xử của con có xứng làm chồng của nó hay không. Bà Nội nãy giờ không chịu nổi tính tình của anh , lên tiếng bảo vệ Hạ An Ngôn.

– Tiểu Ngôn , qua đây anh chườm đá cho.

Hạ An Ngôn rút tay đi về phía Tần Lãng, bất ngờ bàn tay bị anh đưa tay nắm ngược lại. Lăng Hạo đưa tay về phía Tần Lãng: “ Đưa tôi, vợ tôi, tôi tự chăm sóc”. Anh hơi dùng sức chườm đá lên tay Hạ An Ngôn. Cô đau, mà chỉ biết cắn răng chịu đựng không dám la, sợ thiên hạ lại đại loạn lên lần nữa.

– con có thể đưa cô ấy về Trang Viên được chưa. Anh hỏi cho có lệ chứ thật ra anh đã lôi Hạ An Ngôn thẳng ra xe đẩy vào ghế phụ anh cũng leo lên xe lái thẳng ra khỏi Lăng Viện, bỏ lại ba người đang nhìn theo anh và Hạ An Ngôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.