Lăng Thiếu Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút

Lăng Thiếu Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút - Chương 18




Trên chuyến bay, đang bay về thành phố S, tâm trạng Hạ An Ngôn đang lơ lủng theo những đám mây ngoài kia. Nguyễn Nhã Hân trở về rồi, những ngày tháng sau này của cô sẽ ra sau.

Tần Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút rung động, đôi mắt ấy chứa đựng biết bao tổn thương và đau buồn.

– Tại sao lại đi về cùng em.

– Không yên tâm về em.

– Tần Thiên, từ trước đến nay em luôn biết anh yêu em nhưng, xin lỗi em không thể đáp lại tình cảm của anh. Có lẽ, từ nhỏ anh luôn dỗ dành yêu thương em, nên tình cảm em dành cho anh chỉ xuất phát từ tình cảm em gái dành cho anh trai. Em mong mình có thể duy trì tình cảm như vậy. Cô buồn bã nói với Tần Thiên

Một lúc lâu sau mới nghe tiếng anh đáp trả:” anh biết, anh đã từ bỏ rồi. Anh đã có đối tượng hẹn hò rồi”. Tần Thiên nói dối cô, mong cô không đẩy anh ra nữa

Hạ An Ngôn cười thật tươi:” là thật sao”.

– “ thật, nếu đã coi anh là anh trai sao này có bất cứ đều gì cần anh giúp đỡ liền phải nói”.

– Vâng

Thời tiết ở thành phố S lúc này lạnh hơn mùa hè một chút.

Lúc xuống máy bay, thành phố S đã lên đèn rực rỡ, ngoài trời đang đổ cơn mưa nhỏ.

Từ xa Hạ An Ngôn và Tần Thiên đã thấy một chiếc thể thao đổ gần đó, một chàng trai trong bộ vest đen ra vẻ chính chắn đứng ở đó vẫy tay với họ. Khi tới gần chàng trai bất ngờ nhào tới ôm lấy cô:” Tiểu Ngôn , em khoẻ không”.

– “Tần Lãng mau buông em ra “.

Tần Lãng em trai cùng cha khác mẹ với Tần Thiên hiện tại đang giữ chức giám đốc của Tần Thị. Thật ra, nhìn anh ta to xác như vậy chứ tâm hồn rất trẻ con.

Vừa bước xách vali dùm Hạ An Ngôn:” sao em gặp được tản băng này” ánh mắt đảo về phía Tần Thiên.

– À… em cùng Lăng Hạo sang Mỹ, tình cờ gặp anh ấy.

– Lăng Hạo đâu…

Hạ An Ngôn cúi đầu giải thích:” anh ấy chưa giải quyết công việc xong, cho nên em về trước”.

Tần Lãng cắt ngang lời cô:” em nói dối”.

Cô khó xử nhìn anh, dễ dàng nhìn ra vậy sao. Tần Thiên lên tiếng giúp cô giải vây: “ em chuyên tâm lái xe đi, nói nhiều thế”.

– em về đâu , anh đưa về em. Tần Thiên nhìn vào gương chiếu hậu hỏi cô

– Lăng Viện

Cô không muốn mọi người lo lắng, nhưng cô khônh hiểu sau lúc này chỉ muốn được ở cạnh bà nội và mẹ, như vậy giúp cô thấy an ủi phần nào.

Xe chạy thẳng vào Lăng Viện, ba người cùng bước xuống xe. Quản gia Vương cúi chào ba người: “ thiếu phu nhân. Tần thiếu, Tần nhị Thiếu”

– Bác Vương bà nội đâu ạ

– Lão phu nhân đang ở trong nhà

Hạ An Ngôn đi thẳng vào nhà, thấy bà nội đang ngồi xem tivi chạy lại ôm lấy bà:” bà nội, con nhớ người”.

– “ Tiểu Ngôn làm sao lại ở đây, chẳng phải con cùng Lăng Hạo ở Mỹ sau”.

Hạ An Ngôn giúp anh nói dối:” anh ấy công việc vẫn chưa xong nên con về trước ạ”.

– Con đừng nói dối ta, nó đã tìm được Nhã Hân rồi đúng không.

Hạ An Ngôn gật đầu, khuôn mặt rưng rưng nước mắt. Bà nội âu yếm lau nước mắt cho cô: “ không buồn nữa, sẽ có ngày nó hiểu được con. Ngoan “.

– Dạ, không buồn nữa , bà nội xem con dẫn ai đến cho bà nội gặp kìa. Cô vui vẻ chỉ tay về hướng cửa.

– Hai tên tiểu tử thối các con, có phải hay không là không gặp Tiểu Ngôn là sẽ không đến thăm ta hay không.

Tần Thiên và Tần Lãng mỉm cười bước đến ôm lấy bà.

Trên chuyến bay, đang bay về thành phố S, tâm trạng Hạ An Ngôn đang lơ lủng theo những đám mây ngoài kia. Nguyễn Nhã Hân trở về rồi, những ngày tháng sau này của cô sẽ ra sau.

Tần Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút rung động, đôi mắt ấy chứa đựng biết bao tổn thương và đau buồn.

– Tại sao lại đi về cùng em.

– Không yên tâm về em.

– Tần Thiên, từ trước đến nay em luôn biết anh yêu em nhưng, xin lỗi em không thể đáp lại tình cảm của anh. Có lẽ, từ nhỏ anh luôn dỗ dành yêu thương em, nên tình cảm em dành cho anh chỉ xuất phát từ tình cảm em gái dành cho anh trai. Em mong mình có thể duy trì tình cảm như vậy. Cô buồn bã nói với Tần Thiên

Một lúc lâu sau mới nghe tiếng anh đáp trả:” anh biết, anh đã từ bỏ rồi. Anh đã có đối tượng hẹn hò rồi”. Tần Thiên nói dối cô, mong cô không đẩy anh ra nữa

Hạ An Ngôn cười thật tươi:” là thật sao”.

– “ thật, nếu đã coi anh là anh trai sao này có bất cứ đều gì cần anh giúp đỡ liền phải nói”.

– Vâng

Thời tiết ở thành phố S lúc này lạnh hơn mùa hè một chút.

Lúc xuống máy bay, thành phố S đã lên đèn rực rỡ, ngoài trời đang đổ cơn mưa nhỏ.

Từ xa Hạ An Ngôn và Tần Thiên đã thấy một chiếc thể thao đổ gần đó, một chàng trai trong bộ vest đen ra vẻ chính chắn đứng ở đó vẫy tay với họ. Khi tới gần chàng trai bất ngờ nhào tới ôm lấy cô:” Tiểu Ngôn , em khoẻ không”.

– “Tần Lãng mau buông em ra “.

Tần Lãng em trai cùng cha khác mẹ với Tần Thiên hiện tại đang giữ chức giám đốc của Tần Thị. Thật ra, nhìn anh ta to xác như vậy chứ tâm hồn rất trẻ con.

Vừa bước xách vali dùm Hạ An Ngôn:” sao em gặp được tản băng này” ánh mắt đảo về phía Tần Thiên.

– À… em cùng Lăng Hạo sang Mỹ, tình cờ gặp anh ấy.

– Lăng Hạo đâu…

Hạ An Ngôn cúi đầu giải thích:” anh ấy chưa giải quyết công việc xong, cho nên em về trước”.

Tần Lãng cắt ngang lời cô:” em nói dối”.

Cô khó xử nhìn anh, dễ dàng nhìn ra vậy sao. Tần Thiên lên tiếng giúp cô giải vây: “ em chuyên tâm lái xe đi, nói nhiều thế”.

– em về đâu , anh đưa về em. Tần Thiên nhìn vào gương chiếu hậu hỏi cô

– Lăng Viện

Cô không muốn mọi người lo lắng, nhưng cô khônh hiểu sau lúc này chỉ muốn được ở cạnh bà nội và mẹ, như vậy giúp cô thấy an ủi phần nào.

Xe chạy thẳng vào Lăng Viện, ba người cùng bước xuống xe. Quản gia Vương cúi chào ba người: “ thiếu phu nhân. Tần thiếu, Tần nhị Thiếu”

– Bác Vương bà nội đâu ạ

– Lão phu nhân đang ở trong nhà

Hạ An Ngôn đi thẳng vào nhà, thấy bà nội đang ngồi xem tivi chạy lại ôm lấy bà:” bà nội, con nhớ người”.

– “ Tiểu Ngôn làm sao lại ở đây, chẳng phải con cùng Lăng Hạo ở Mỹ sau”.

Hạ An Ngôn giúp anh nói dối:” anh ấy công việc vẫn chưa xong nên con về trước ạ”.

– Con đừng nói dối ta, nó đã tìm được Nhã Hân rồi đúng không.

Hạ An Ngôn gật đầu, khuôn mặt rưng rưng nước mắt. Bà nội âu yếm lau nước mắt cho cô: “ không buồn nữa, sẽ có ngày nó hiểu được con. Ngoan “.

– Dạ, không buồn nữa , bà nội xem con dẫn ai đến cho bà nội gặp kìa. Cô vui vẻ chỉ tay về hướng cửa.

– Hai tên tiểu tử thối các con, có phải hay không là không gặp Tiểu Ngôn là sẽ không đến thăm ta hay không.

Tần Thiên và Tần Lãng mỉm cười bước đến ôm lấy bà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.