Lăng Thiên Truyền Thuyết

Quyển 4 - Anh hùng thiên hạ-Chương 70 : Thiên Huyễn đến




Trong lòng Lăng Thiên khóc không thành tiếng. Đúng là tự làm hại mình mà. Ngọc Băng Nhan còn chưa giải Huyền Âm Thần Mạch mà hắn có thể động được sao? Đây chính là đại sự liên quan đến tánh mạng của Ngọc Băng Nhan đó. Không thể chỉ vì một phút thống khoái mà lại làm hỏng đại sự. Trong lúc nhất thời Lăng Thiên chật vật vô cùng, trên mặt chảy mồ hôi lạnh ròng ròng mà trong lòng đau khổ không thôi. Việc thân ái với giai nhân vậy mà giờ trở thành củ khoai lang bỏng tay. Việc này quả là hành hạ Lăng Thiên mà.

Đang lúc không biết phải làm như thế nào thì một bóng trắng chợt lóe lên, Lăng Thần nhẹ nhàng bay ra khỏi phòng nhẹ nhàng vận Hàn Băng Thần Công truyền vào cơ thể Ngọc Băng Nhan khiến cho một luồng hơi lạnh truyền khắp thân thể của Ngọc Băng Nhan nên đã làm cho nàng tỉnh trở lại. Vừa mở mắt ra thì đã cảm thấy được chuyện gì đang xảy ra khiến cho gương mặt nàng nóng rần. Chính mình vậy mà cùng với Thiên ca ngay giữa ban ngày lại làm chuyện như vậy ngay trong tiểu viện này. Thiếu chút nữa...

Ngọc Băng Nhan càng nghĩ càng xấu hổ, khẽ ừm một tiếng rồi giơ hai tay lên che mặt bỏ chạy vào trong phòng không thấy bóng dáng. Khinh công của nàng quả thật là lợi hại mà.

Lăng Thiên nhắm mắt lại thở dài một hơi. Mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt xinh xắn của Lăng Thần đang nhìn mình mỉm cười đầy thâm ý. Hiển nhiên nàng nhìn thấy mình trộm hương không được mà còn bị quẫn bách như vậy rất vui vẻ.

Đột nhiên Lăng Thiên cười tà: "Thần Nhi thật to gan. Dám quấy rầy chuyện tốt của công tử. Muội phải bồi thường như thế nào đây?" Khoảng cách giữa hai người rất gần nên Lăng Thiên có thể ngửi thấy từng mùi hương của Lăng Thần truyền vào mũi khiến cho hắn thỏa mãn

Lăng Thần kinh ngạc nhìn hắn nhưng lại nhìn thấy đôi mắt hắn toát ra dục hỏa nóng bỏng nhất thời mới biết hắn muốn làm gì nhưng bây giờ lại là ban ngày... Lăng Thần nhịn không được hô lên một tiếng bỏ chạy mất tiêu.

Lăng Thiên sao có thể để cho nàng bỏ chạy được chứ? Thân pháp cực nhanh được hắn triển khai đuổi theo ôm nàng vào lồng ngực cười quái dị: "Đại mỹ nhân. Nàng dọa cho tiểu mỹ nhân kia của bổn công tử chạy mất rồi nên giờ nàng phải giúp đỡ chứ không bổn công tử thảm rồi!" Ôm lấy thân thể mềm mại của nàng vọt vào phòng nhanh như quỷ.

Lăng Thần xấu hổ nóng rực cả người, mấy lần từ chối không có kết quả nên cũng đành buông tha cho nhưng gương mặt xinh xắn luôn chôn sâu trong lòng Lăng Thiên mà không dám ngó ra ngoài. Chỉ cảm giác được bàn tay Lăng Thiên đang làm loạn mà trong miệng chỉ vừa nói: "Không nên..." Đã bị hắn dùng miệng bịt lại không thể nói tiếp nữa. Tiếp theo trong phòng vang lên từng âm thanh kỳ quái vô cùng.

Một lúc lâu sau...

Lăng Thiên cảm thấy mỹ mãn đặt hai tay ra sau đầu thở dài một tiếng thỏa mãn: "Trách không được có người nói làm lính chưa được ba năm, heo mẹ nhìn còn đẹp hơn hồ ly. Thật sự có đạo lý mà. Mới có vài ngày thôi mà thống khoái vô cùng..."

Lăng Thần đang thở hồng hộc nằm trong chiếc chăn mỏng lộ ra những đường cong lả lước, má ngọc đổ mồ hôi đầm đìa, chiếc miệng nhỏ nhắn không mở được nhưng vừa nghe Lăng Thiên nói vậy liền oán trách: "Huynh nói ai là heo mẹ?"

Lăng Thiên cười lớn vùi đầu vào trong ngực Lăng Thiên mà trong miệng trả lời hàm hồ: "Muội. Muội là heo mẹ... Huynh là heo cha... Hai chúng ta là một đôi heo... Thơm quá... Mềm mại quá..."

"Công tử. Bên ngoài có một người rất kỳ quái đang cầu kiến!" Sáng hôm sau, Lăng Thiên vừa tỉnh dậy đang ngồi uống trà thì có người đến truyền báo.

"Người kỳ quái? Kỳ quái thế nào?" Lăng Thiên nhìn người báo tinh kia một tiếng tùy tiện hỏi.

"Cả người kia mặc áo khoác đen từ trên xuống nên không thấy rõ bộ dáng. Âm thanh nói chuyện cũng rất mờ mịt. Bất quá thân hình người này cũng không lớn lắm, khi gió thổi áo khoác ngoài bay thì lộ ra thân hình hắn rất gầy. Tiểu nhân nhìn thấy một ít tóc lộ ra trên đầu hắn lộ ra đen tuyền nên hắn cũng không có cao tuổi lắm. Hơn nữa hắn chắc rằng là người luyện võ!" Gia đinh kia cẩn thận suy nghĩ một chút rồi mới trả lời.

"Ồ?" Lăng Thiên không nhịn được cảm thấy hứng thú vô cùng. Không phải là vì người bận đồ đen đang chờ hắn mà là tên gia đinh trước mặt này. Người này có được ánh mắt quan sát cẩn thận như vậy hiển nhiên là đã có thể dự tính những điều mình muốn biết rồi. Đầu óc xem ra không tồi chút nào.

"Ngươi tên là gì? Mới đến hay là... Chức vị hiện tại là?" Lăng Thiên bưng chén trà chậm rãi thổi nhẹ một hơi nhưng khóe mắt lại nhìn thẳng vào gia đinh đó.

"Tiểu nhân tên là Trương Đại Chủy. Năm nay được hai mươi tuổi. Thuở nhỏ ăn nhiều nên mới có tên như vậy." Trương Đại Chủy như có vẻ sợ hãi nên cúi người trả lời: "Tiểu nhân vừa vào phủ vào bảy ngày trước. Lăng Nhị quản sự an bài tiểu nhân phụ trách thông báo. Vốn tiểu nhân làm..." Lăng Thiên chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi mà hắn thao thao bất tuyệt như muốn đưa cả gia tộc ra giới thiệu vậy.

"Ồ. Trước tiên ngươi lui xuống đi, mời người khách kia vào!" Khóe mắt của Lăng Thiên chợt lóe ra một tia hàn quang bất động thanh sắc nói.

"Rõ. Công tử!" Trương Đại Chủy cung kính hành lệ rồi lùi ra ngoài. Khi hắn xoay người thì Lăng Thiên có thể thấy lỗ tai hắn khẽ động, xem bộ dáng như đang cười. Hiển nhiên hắn đối với biểu hiện vừa rồi của mình cao hứng không thôi. Lăng Thiên có thể cảm nhận thấy nụ cười của hắn có vẻ đắc ý và hèn mọn...

Lăng Thiên nhíu nhíu mày, Trương Đại Chủy này xem ra không phải là một người đơn giản gì... Một người hầu mà lại có thể hiểu biết những nghi thức trong gia tộc lớn mà lại có được tâm tư tinh tế như vậy. Có thể lợi dụng mọi cơ hội để biểu hiện mình, khi đối mặt với câu hỏi của mình thì nhìn bộ dáng sợ hãi như muốn ngất xỉu luôn, ấy vậy mà ngón tay không hề run một chút nào cả...

Chỉ có hai mươi tuổi? Nếu người hầu nào cũng có được tâm tính như vậy, có được tâm kế như thế thì tất cả mọi người hầu đều trở thành mưu sĩ rồi.

Thú vị. Lăng Thiên nheo mắt lại tính toán xem là ai phái người đến bên cạnh ta để quan sát? sau lưng ngươi là ai thì kẻ đó không thể coi thường được.

"Lăng công tử. Đã lâu không gặp..." Một người mặc áo khoác màu trắng thản nhiên đi vào trong tiểu viện...

"Đã lâu không gặp?" Lăng Thiên híp mắt nhìn người này mà trong lòng cảm thấy có chút quen thuộc: "Ngươi là ai? Trước kia có gặp ngươi sao?"

"Lăng công tử đúng là hay quên mà!" Âm thanh của người kia không che giấu được hận ý: "Vội vã gặp mặt rồi lại xa nhau. Lăng công tử cứ như vậy mà quên lão bằng hữu sao?" Vừa nói vừa tháo miếng vải đen trên đầu xuống lộ ra một gương mặt thanh tú...

"Thì ra là ngươi." Âm thanh của Lăng Thiên không biến chuyển chút nào: "Ngươi dám đưa thân đến đây sao. Thủy Thiên Huyễn... Những người của Thiên Phong Chi Thủy đều có lá gan lớn như vậy sao?"

Người này chính là kẻ cấu kết với Bắc Ngụy uy hiếp Thừa Thiên, bày ra Tây Hàn cầm bốn mươi vạn binh vây công Lăng Khiếu, khiến cho Lăng Khiếu muốn dẫn thân vào chỗ chết - Truyền nhân của Thiên Phong Chi Thủy - Thủy Thiên Huyễn. Hắn lại có lá gan đi đến chỗ Lăng Thiên ở.

"Lăng công tử. Lão bằng hữu gặp nhau mà ngay cả chén nước trà cũng không có sao?" Thủy Thiên Huyễn như trở về nhà mình vậy, không đợi Lăng Thiên mời mà đã tự nhiên ngồi xuống: "Lăng Gia các ngươi đãi khách như thế sao?"

"Thủy Thiên Huyễn ngươi là khách sao?" Lăng Thiên bình tĩnh trả lời rồi vỗ nhẹ tay một cái lệnh cho tiểu nha hoàn bên ngoài bưng một ly trà vào. Từ khi Lăng Thiên xác định thân phận của Lăng Thần liền không để ý đến sự phản đối mãnh liệt của nàng điều đến một nha hoàn lo cuộc sống hằng ngày. Trong lòng hắn thầm nghĩ bây giờ Thủy Thiên Huyễn bnh tĩnh như vậy là muốn gì đây?

"Trà ngon! Bên người Lăng công tử quả nhiên là thượng phẩm!" Thủy Thiên Huyễn bưng ly trà lên uống một ngụm liền cảm thấy một mùi hương thơm ngát thấm lòng truyền đến. Quả là một thượng phẩm trà mà hắn chưa từng uống bao giờ nên không nhịn được thốt lên lời khen.

Lăng Thiên lạnh lùng nhìn hắn như muốn đem suy nghĩ của hắn ra ngoài. Một lúc lâu sau không lên tiếng khiến cho bầu không khí trong phòng có vẻ áp lực vô cùng. Thủy Thiên Huyễn cứ việc ngồi đó mà uống trà như việc gì, sắc mặt không hề biến đổi chút nào cả. Ngay cả ống tay áo cũng không có dấu hiệu run rẩy chút nào.

"Ngươi rất sợ ta?" Đột nhiên Lăng Thiên cất tiếng hỏi, ánh mắt gắt gao nhìn vào đôi mắt của Thủy Thiên Huyễn không hề chớp.

"Sợ ngươi? Ha ha..." Thủy Thiên Huyễn cười to: "Chẳng lẽ Lăng công tử cảm giác tại hạ sợ người khác sao?"

Lăng Thiên cúi đầu dùng một ánh mắt thương xót nhìn Thủy Thiên Huyễn: "Mặc dù ta không thích đả kích ngươi nhưng thật sự là sự biểu diễn của ngươi rất kém. Ngươi rất mất tự nhiên, rất gượng ép! Thủy Thiên Huyễn. Diễn trò tốt cũng không có nghĩa là ngươi thành công. Tốt quá hóa dở. Ngươi có biết câu này không?"

Ánh mắt của Lăng Thiên tràn ngập sự châm chọc nhìn Thủy Thiên Huyễn: "Ngươi có vẻ rất bình tĩnh, mọi sự có vẻ rất bình thường như không cần bất kỳ điều gì cả. Nhưng là bởi vì ngươi quá tự nhiên nên ngươi mới có vẻ an tâm. Phong phạm của ngươi, sự hiển nhiên của ngươi được ngươi tận lực mới làm ra được bộ dáng này. Cho nên trong lòng ngươi rất sợ hãi. Bất quá ta nghĩ hẳn ngươi biết là bây giờ ta không giết ngươi nhưng tại sao ngươi lại sợ như vậy?" Lăng Thiên cất tiếng hỏi có vẻ như đang chơi đùa.

Gương mặt anh tuấn của Thủy Thiên Huyễn lúc trắng lúc hồng, một lúc lâu sau mới nở một nụ cười tràn đầy sự châm chọc: "Lăng Thiên. Ta thừa nhận ánh mắt của ngươi độc đáo. Chỉ bất quá ngươi đã thừa nhận chính ngươi không dám giết ta? Ngươi không phải cũng đang sợ hãi sao? Sợ hãi uy thế của Thủy Gia chúng ta? Ngươi cuồng gì? Ngươi ngạo gì? Ha ha..."

Lăng Thiên lẳng lặng nhìn hắn rồi đột nhiên cười: "Quả nhiên là ta sai lầm rồi. Ta cứ cho rằng ngươi rất 'cao'. Thủy Thiên Huyễn, Thiên Phong Chi Thủy có thực lực mạnh mẽ! Đáng tiếc trận đánh ngày trước cao thủ của Thủy Gia chết dưới tay ta không ít phải không? Ta với Thủy Gia các ngươi sớm đã kết thù sinh tử rồi. Ta giết ngươi thì Thủy Gia sẽ không từ bỏ ý đồ trả thù. Ta không giết ngươi thì các ngươi cũng kiếm chuyện đến đúng không? Thủy Thiên Huyễn, không nên mang cái danh gia tộc ngàn năm ra 'đè' ta. Ngươi không làm gì được đâu. Đừng nói là ngươi, cho dù là gia chủ của Thủy Gia đích thân đến ta cũng không đặt vào mắt đâu!"

Lăng Thiên cười lãnh đạm, trong giọng nói tràn ngập sự tự tin, ánh mắt nhìn Thủy Thiên Huyễn như đang nổi điên kia: "Không ngại nói cho ngươi biết, vìngươi dám một mìgặp ta mà còn tính toán rằng ta sẽ không giết ngươi mới là điều ta thích thú nhất. Về phần sự can đảm, trấn định của ngươi đối với ta mà nói thì không có giá trị gì cả. Ta không giết ngươi chỉ là vì ta cho rằng bây giờ không phải là lúc. Bất quá nếu ngươi dám chọc giận ta thì ngươi cho rằng ta sẽ không dám làm gì sao? Cho nên ngàn vạn lần không nên làm điều dại dột trước mặt ta. Thủy Thiên Huyễn, nói về diễn trò thì ta có nhiều trò hơn ngươi lắm..."

Thủy Thiên Huyễn hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén súc động muốn đánh người trong lòng, chậm rãi hỏi: "Lăng Thiên, muội muội của ta ở đâu? Ta muốn thấy nó!"

Thân thể của Lăng Thiên khẽ dựa về sau, thoải mái ngồi trên ghế thái sư mà ánh mắt không thèm nhìn vào tách trà trên bàn chút nào: "Thủy Thiên Huyễn. Mong ngươi cẩn thận lời nói của chính mình. Muội muội của ngươi mất tích thì sao lại đến tìm ta? Chẳng lẽ ta là muội phu của ngươi?"

"Ngươi..." Thủy Thiên Huyễn hít thở dồn dập, ánh mắt dần dần ác liệt hơn: "Lăng Thiên... Ta chỉ có một muội muội thôi, nó cũng là bảo bối của Thủy Gia. Nếu có gì sai thì Thiên Phong Chi Thủy sẽ vì nó mà cùng ngươi bất thế lưỡng lập. Không chết không thôi... Ngươi hiểu chưa?"

Lăng Thiên chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt toát ra hai đạo thần quang lạnh lùng: "Vốn nói cho ngươi biết kẻ địch của ta không phải là các ngươi. Nhưng bây giờ ta đã đổi ý. Thủy Thiên Huyễn, không phải ngươi không biết ta chỉ có một phụ thân thôi. Nếu có ai dám gây bất lợi cho phụ thân của ta thì Lăng Thiên ta cũng đối với hắn không chết không thôi. Ngươi tặng ta một thước ta gởi lại cho mười trượng!"

Ánh mắt của cả hai đối nhau kịch liệt như muốn va chạm giữa không trung. Lăng Thiên lạnh lùng nhìn hắn tiến lên một bước nói: "Còn có. Không nên ở trước mặt ta mang danh tiếng của Thiên Phong Chi Thủy ra làm gì. Điều này khiến ta cảm thấy buồn cười thôi và càng xem thường ngươi. Rõ chưa? Ngươi nói bây giờ ta giết ngươi thì Thủy Gia có phản ứng gì?"

Gương mặt tuấn tú của Thủy Thiên Huyễn đỏ bừng, đột nhiên quay mặt đi: "Lăng Thiên, vô luận như thế nào thì muội muội ta bị mất tích tại Thừa Thiên. Ngươi lại là địa chủ ở đây nên không thể thoát khỏi liên quan được. Nếu để ta tra ra được là do Lăng Thiên ngươi làm thì từ trên xuống dưới của Lăng Gia. Gà chó không tha. Lời đã hết. Cáo từ!"

Lăng Thiên hừ một tiếng: "Nực cười. Ngươi cho Lăng Phủ là chỗ nào? Muốn đến thì đến muốn đi thì đi? Ta cho ngươi rời đi sao? Nếu đến thì ở lại đi. Lăng Gia ta rất hiếu khách, mời Thủy đại công tử ở lại chơi vài ngày để cho Lăng Gia chiêu đãi một phen!"

Thủy Thiên Huyễn cười lạnh: "Lăng Thiên. Trước khi ta đi đến nơi đây thì đã có hai vị trưởng lão đi đến Lăng lão gia tử và Lăng lão phu nhân rồi. Ha ha, nếu đã rõ muội muội của ta không có ở đây rồi thì tạm thời ta và Lăng Gia ngươi không là địch của nhau. Nhưng nếu ta không đi ra ngoài thì việc rất khó nói. Rất khó có thể cam đoan rằng hai vị trưởng lão khi xúc động sẽ làm ra chuyện gì. Khi đó rất khó coi đó. Lăng Thiên, lời ta chỉ có thế. Nếu như ngươi cố tình chiêu dãi thì bổn công tử sẽ phụng bồi!"

Cầu donate qua mùa dịch T_T. Donate cho converter: Đối với MoMo, ViettelPay, ZaloPay hay AirPay: 0347335646. Hoặc BIDV 51310000586137 NGUYEN DINH THANG.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.