Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 451: Con rồng nhìn xuống con kiến




"Thiếu gia, lão nô nhận lệnh!"

Quản gia Thành ánh mắt trầm xuống, chắp tay trả lời, tinh thần chiến đấu của ông ta bùng lên như núi lửa.

Xoạt!

Khi khí thế của ông ta hừng hực, mọi người trong hội trường đều cảm nhận được một cảm giác bị áp bức kinh khủng. Cảm giác này khiến không ít người cảm thấy tức ngực và khó chịu đến nghẹt thở. Không lẽ đây chính là khí thế của người theo võ cổ truyền ư? Mọi người nhất thời đều lùi lại phía sau, cố gắng tránh càng xa quản gia Thành càng tốt. Và họ làm như vậy cũng để thể hiện rằng mình hoàn toàn không muốn dính líu đến việc này. Nhưng trận chiến hôm nay chắc chắn sẽ trở thành một đề tài bàn tán sôi nổi của Tây Ninh trong vài năm tới. Những người có mặt ở đây cũng không có ai muốn rời đi, họ đều muốn biết nhà họ Miêu rốt cuộc hùng mạnh cỡ nào.

"Tiểu tử, cậu tự mình kết liễu hay là để tôi tiễn cậu một đoạn?"

Nhìn thấy khí thế áp đảo của ông ta, tất cả mọi người có mặt ở đây đều im lặng mà lùi lại. Quản gia Thành vênh mặt lên, hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiên, bày ra dáng vẻ như chiến thắng đã nắm chắc trong lòng bàn tay.

Diệp Thiên và Lâm Khuê đều che giấu đi hơi thở của họ. Vì vậy, quản gia Thành hoàn toàn không nhận ra thực lực thực sự của hai người. Chỉ khi hai người họ là người luyện võ thì bọn họ mới có thể có khả năng tấn công Miêu Khải. Hôm nay được chết trong tay mình chính là vinh quang của hai tên súc sinh này.

"Tự mình kết liễu?"

Diệp Thiên bình tĩnh nói, giọng điệu tràn đầy vẻ giễu cợt: "Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng con chó già Miêu Thành sẽ tự mình đi đến, nhưng không ngờ rằng người đến lại là một tên rác rưởi như ông."

Chó già? Rác rưởi!

Nghe được cách Diệp Thiên gọi gia chủ nhà mình, còn hạ thấp thân phận của mình, quản gia Thành ngay lập tức phát điên. Đường đường là người nhà họ Miêu lại bị tên này làm nhục như vậy, chết tiệt!”

"Tên súc sinh kia, chỉ có tí võ mồm thì mày là cái rắm gì! Có gan thì mày ra tay đi, tao chỉ cần một tay thôi cũng có thể tiễn mày đến Tây Thiên rồi."

Quản gia Thành lớn tiếng đáp lại, nhìn chằm chằm xuống đống gỗ vụn còn sót lại dưới chân mình, khinh thường nói: "Cái bàn này chính là kết cục của mày. Nếu mày muốn bị tao đánh cho tơi bời thì hãy ngoan ngoãn quỳ xuống xin chết đi! Ông đây từ bi sẽ để cho mày được chết toàn thây."

"Lão súc sinh, ông lắm lời quá!"

Lâm Khuê chịu không nổi nữa lập tức lên tiếng, dùng ánh mắt để hỏi ý kiến của Diệp Thiên. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Thiên, anh biết con chó già quản gia Thành này không xứng để Diệp Thiên ra tay. Vì thế anh lập tức tiến lên hai bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm quản gia Thành, sau đó liền đưa một tay ra.

"Lão súc vật, nếu hôm nay ông có thể đỡ được một chiêu của tôi thì hôm nay tôi sẽ tự kết liễu mình ngay tại đây."

"Mày muốn chết à."

Nghe thấy những lời nói kiêu ngạo của Lâm Khuê, quản gia Thành vô cùng tức giận. Ông ta không nói thêm gì nữa liền di chuyển chân của mình, như một con hổ xổng chuồng phóng đến giết Lâm Khuê.

Xoẹt!

Trong chớp mắt, cả người quản gia Thành như thể dùng thuật thu ngắn khoảng cách mà lao thẳng về phía Lâm Khuê. Trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người, ông ta dường như đã biến mất vậy. Lúc này, quản gia Thành đã phát huy tốc độ của mình đến cực điểm. Dưới con mắt của người thường thì chỉ có thể thấy được dư ảnh ông ta.

Bốp!

Âm thanh mạnh mẽ vang lên phá vỡ không gian yên lặng, quản gia Thành bất ngờ xuất hiện cách Lâm Khuê chỉ nửa mét rồi tát thẳng vào mặt Lâm Khuê một cái thật mạnh. Ông ta muốn dùng cách liêm sỉ nhất này để đánh bại Lâm Khuê, để trả thù cho Miêu Khải và lấy lại danh dự cho nhà họ Miêu.

Ồ?

Khi lòng bàn tay mình tung ra tát một cái, thấy Lâm Khuê đã bị dọa "sợ" đến mức không dám nhúc nhích, một nụ cười ác độc hiện đột nhiên lên trên khuôn mặt của quản gia Thành. Ông ta cho rằng Lâm Khuê đã bị sốc bởi tốc độ kinh hoàng và tinh thần chiến đấu siêu phàm của mình. Hôm nay tên lỗ mãng này sẽ chết trong tay của mình thôi. Lúc này quản gia Thành cảm giác giống như mình đã thấy được cảnh tượng Lâm Khuê bị mình đánh cho đầu chảy máu be bét vậy.

Xoạt!

Lúc này đột nhiên xuất hiện sự thay đổi. Ngay khi tay của quản gia Thành chuẩn bị đập vào má Lâm Khuê thì Lâm Khuê liền di chuyển. Anh lướt vút qua giống như một tia sáng trắng, trong tích tắc, anh đã biến mất khỏi tay của quản gia Thành, thực sự đã biến mất rồi. Lúc này cho dù ngay cả người đứng gần trong gang tấc như quản gia Thành cũng không phát hiện ra động tĩnh nào của Lâm Khuê. Anh vô duyên vô cơ mà biến mất như vậy sao?

Nguy hiểm! Trong tích tắc, bàn tay quản gia Thành quét qua dư ảnh mà Lâm Khuê để lại. Đột nhiên ông ta cảm thấy sống lưng ớn lạnh, cảm giác sợ hãi ập đến. Sự biến mất đột ngột của Lâm Khuê khiến ông ta vô cùng kinh ngạc. Tại thời điểm này, là một người theo võ cổ truyền, ông ta có thể cảm nhận rõ ràng một tinh thần chiến đấu khủng bố truyền đến từ phía sau mình. Tinh thần chiến đấu ấy so với khí thế của ông ta còn mạnh hơn gấp trăm lần.

Bùm!

Trước khi quản gia Thành điều chỉnh tư thế trên không, Lâm Khuê bất ngờ xuất hiện phía sau và tát ông ta một phát cực mạnh. Có thể nói, cú đánh của quản gia Thành như một lưỡi đao sắc bén cực kì lạnh lẽo thì cú đánh của Lâm Khuê lại giống như một cái rìu khổng lồ xẻ đôi ngọn núi, khí thế vô biên.

Bùm! Rắc rắc!

Cùng với cái tát của Lâm Khuê vào mặt quản gia Thành là tiếng bạt tai vang dội và cả tiếng xương nứt chói tai cùng lúc hội tụ thành một âm thanh vang khắp không trung.

"Aaa!"

Khi cơ thể Lâm Khuê đáp đất, tiếng hét của quản gia Thành cũng theo đó mà truyền đến. Dưới ánh mắt của mọi người, cơ thể quản gia Thành bay đi như một viên đạn, cả người giống như một con quay đang quay cuồng trên không trung. Sau khi quay với tốc độ cao, cả người ông ta lao thẳng xuống, để lại một cái hố khổng lồ trên mặt đất. Nếu không phải phòng trà của Cố Nguyệt Lâu vững chắc, thì giờ phút này quản gia Thành đã bị đánh cho lún sâu xuống dưới sàn rồi.

Xoẹt!

Trong phút chốc, cả hội trường bỗng trở nên im lặng như tờ. Ngoại trừ Diệp Thiên ra thì vẻ mặt của mọi người đều biến đổi. Mọi người sững sờ nhìn quản gia Thành đang nằm bẹp dí dưới sàn nhà, ai nấy đều há hốc mồm, mắt tròn mắt dẹt. Một số người thậm chí còn bất giác dụi mắt, như thể họ không thể tin rằng tất cả những điều này lại là sự thật. Đường đường là quản gia nhà họ Miêu uy nghiêm, chỉ cần ông ta ra tay là có thể đập vỡ chiếc bàn gỗ, vậy mà ở trước mặt người đàn ông cường tráng này, ông ta lại không cách nào chống trả, và còn để bị đánh thành ra bộ dạng què quặt như này sao? Điều này làm sao có thể không khiến mọi người kinh ngạc được chứ?

"Ôi chúa ơi!"

Sau cú sốc đó, người đầu tiên lên tiếng là Miêu Khải đang bò trên mặt đất. Giờ phút này, trên mặt hắn ta không còn có chút kiêu ngạo và độc đoán nào nữa, mà chỉ còn lại sự sợ hãi. Là thiếu gia nhà họ Miêu, hắn hiểu rõ về thực lực của quản gia Thành hơn những vị khách có mặt ở đây. Có thể nói, ở toàn bộ Tây Ninh không có một cao thủ nào có thể vượt qua được quản gia Thành, và có một người theo võ cổ truyền tầng thứ tám như vậy cũng đủ khiến nhà họ Miêu tự hào. Nhưng trong tay Lâm Khuê ông ta lại dễ bị thương đến vậy. Điều này làm sao có thể không làm cho Miêu thiếu gia ngạc nhiên cơ chứ?

"Cậu... rốt cuộc cậu là ai?"

Tiếng cảm thán của đám người văng vẳng bên tai, hai má tan nát, nằm lăn ra đất như chó chết. Quản gia Thành hấp hối nói với mọi người bằng một tiếng hét thảm thiết. Ông ta vẫn chưa chết.

"Ông không xứng được biết."

Lâm Khuê hừ lạnh một tiếng, giống như rồng lớn nhìn xuống con kiến nhỏ vậy. Anh khinh thường liếc mắt nhìn quản gia Thành một cái rồi quay đầu lại nhìn Diệp Thiên. Anh ấy vẫn còn việc phải làm, nên đương nhiên anh ấy sẽ không lãng phí thời gian với những thứ vụn vặt này.

"Ra ngoài nói."

Diệp Thiên cười nhẹ, bình thản đứng dậy đi ra ngoài, như thể mọi thứ trước mắt chẳng liên quan gì đến mình hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.