Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 97: Chờ, Thuyền ma trên đại mạc xuất hiện




Sáng sớm ngày hôm sau mọi người vừa mới tỉnh lại, nhìn ra cửa liền thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đầu tựa đầu dựa vào tường ngủ.

Đường Di đứng lên, nghe được tiếng động, Bạch Ngọc Đường liền tỉnh, miệng còn than thở “Miêu nhi… Gối đầu của ngươi thực cứng quá, nói với Bao đại nhân đổi cái khác mềm hơn đi.”

“Sao?” Triển Chiêu cũng tỉnh lơ mơ, nghe được Bạch Ngọc Đường nói gì đó, liền mơ mơ màng màng đáp lại “Ai cho ngươi cướp chăn!”

…………….

Sau đó, hai người nghe được phía sau truyền đến tiếng cười trộm, quay đầu lại, chỉ thấy tất cả mọi người đã dậy, khóe miệng cong cong, cố gắng nhìn đi nơi khác.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau một cái, gãi gãi đầu, có chút xấu hổ.

Mọi người ra sau điện thờ, đến bên dòng suối nhỏ rửa mặt, Triển Chiêu đẩy đẩy Bạch Ngọc Đường còn tựa vào bên người mình “Này, còn không đứng dậy?”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, sát lại gần, ở bên tai Triển Chiêu thì thầm “Miêu nhi, sớm.”

Triển Chiêu khẩn trương, chỉ thấy lỗ tai Bạch Ngọc Đường đỏ bừng, cũng sát lại gần nói “Ân, sớm.”

Hai người liếc nhìn nhau, đều cảm thấy, yêu thích một người, hẳn là như thế này nhỉ?

Chuẩn bị xong xuôi, mọi người cùng khởi hành, ngựa không ngừng hướng Mạc Bắc (sa mạc ở phía bắc) mà chạy, trên đường không nói chuyện, mười ngày sau, rốt cục tới được Mạc Bắc, đến gần Tà Ma động, sa mạc bên ngoài Thạch thành.

Vào cửa thành, mọi người mới phát hiện, nơi đây gọi Thạch thành là thật chính xác, trên đường cái đều là nhà cửa được xây bằng đá tổ ong màu vàng, đồng nhất với khung cảnh sa mạc.

Mọi người vì tránh bão cát nên trên cổ đều quấn khăn bảo vệ, nhưng vẫn ngăn không được bụi bám đầy một thân. Như thế này, đúng là muốn lấy mạng Bạch Ngọc Đường, hắn yêu nhất sạch sẽ, một thân đầy bụi đất làm cho hắn khổ sở muèn chÕt.

“Trước tiên tìm khách điếm tắm rửa đi.” Bạch Ngọc Đường đối Triển Chiêu nói “Khó chịu muốn chết.”

“Khách điếm…” Triển Chiêu nhìn xung quanh, Thạch thành phi thường hoang vắng, hầu như nhìn không ra nơi nào giống khách điếm, mà người đi đường cũng rất ít.

“Ai, nơi đó!” Thần Tinh Nhi mắt tinh, chỉ tay về căn phòng bằng đá ở con đường phía trước, thấy tảng đá ở trước của cắm một cái biển, phía trên có hai chữ – Khách điếm.

“Ách… Khách điếm này thật đúng là danh xứng với thực.” Đường Di nhịn không được cười nói.

“Hy vọng nơi đó có nước.” Bạch Ngọc Đường giục ngựa, dẫn đầu đoàn người hướng khách điếm đi đến, Triển Chiêu cũng nhanh chóng đuổi theo.

Tới cửa khách điếm, Bạch Ngọc Đường xoay người xuống ngựa, tiểu nhị ra nghênh đón, nhìn nhìn số người, mặt mày hớn hở “Ai u, khách quan, đến ăn hay là ở lại qua đêm a?”

“Có nước không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Nước?” Tiểu nhị có chút sờ không được ý nghĩ, nhưng vẫn gật gật đầu nói “Ân, phía sau có giếng nước.”

Bạch Ngọc Đường vừa nghe vậy cảm thấy thật tốt, lập tức gọi ra mấy gian phòng “Mau, đem nước tới cho ta tắm rửa!”

Tiểu nhị thu bạc, cũng không hỏi gì nữa, hân hoan đi xuống chuẩn bị.

Nửa canh giờ sau.

“Hô…” Bạch Ngọc Đường ở bên trong bồn tắm thoải mái thở dài, nói với Triển Chiêu cũng đang thoải mái dựa vào bồn tắm bên cạnh “Miêu nhi, cuối cùng cũng được tắm.”

Triển Chiêu cười nói “Đúng vậy, ngươi nhanh tắm cho đã đi, đợi vào đến sa mạc sẽ càng khó có cơ hội được tắm.”

Bạch Ngọc Đường có chút nản lòng nói “Ai………Bọn người này cũng thật là, đến chỗ nào gây khó dễ không tốt, lại cứ thích ở đại mạc, cái nơi thâm sơn cùng cốc này chứ.”

Triển Chiêu điều chỉnh tư thế nói “Ai, ngươi có ®Ó ý không? Dọc đường đi không có người theo dõi chúng ta.”

“Ân.” Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, quả thực rất khả nghi.

“Hơn nữa bên đường đều không thấy nhân mã của Thổ Phiên.” Triển Chiêu nói “Dựa vào lộ trình cùng tốc độ của chúng ta, người Thổ Phiên không có thÓ nµo đi nhanh hơn chóng ta, trước đó ta còn tưởng rằng sẽ gặp họ trên đường đi.”

“Lại nói Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường cười cười nói “Ai biết lúc này họ đang giở trò quỷ gì, có phải là người Thổ Phiên hay không a?”

“Đúng vậy.” Triển Chiêu gật gật đầu “Chúng ta chỉ thấy thư nhưng không có ký tên, trực tiếp nhất là căn cứ để xác định là do người Thổ Phiên cũng không thấy.”

“Chuyện này kỳ hoặc, tóm lại, đợi vào đến bên trong đại mạc, chắc chắc sẽ mở rộng tầm mắt.” Bạch Ngọc Đường nói xong đưa tay choàng qua vai Triển Chiêu.

“Làm gì vậy?” Triển Chiêu vừa hỏi vừa cấu một cái.

Hai người cấu quá cấu lại, liền sát lại gần nhau, cọ một chút, sờ một chút, hôn một cái… Cho đến khi ở cửa truyền đến tiếng nói “Tằng sư thúc tổ? Hai người tắm xong chưa? Chúng ta đến giờ ăn rồi!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng mà tách ra, hai người liếc nhau, Bạch Ngọc Đường nói “Được rồi…”

Sau đó, mặc quần áo, ra khỏi cửa xuống lầu ăn cơm.

Thức ăn của mạc bắc đều là hoa quả khô, thịt toàn bộ đem nướng, bánh bột ngô, không có gì tinh tế.

Đường Di đã ở trên bàn cơm, lần này Mạc Nhất Bắc cùng Mạc Nhất Đao cũng theo tới, mọi người đơn giản liền kết bạn.

Thần Tinh kéo ghế mời Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nói “Tằng sư thúc tổ, Triển đại hiệp, mời ngồi.”

Tiểu nhị cũng đi lên châm trà.

Đường Di vừa ăn vừa lắc đầu, nói với Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu “Ta vừa mới xem thử địa hình, đại mạc này vô cùng bí ẩn, muốn vào phỏng chừng phải tìm một người dẫn đường.”

Tiểu nhị đang châm trà, vừa nghe các vị đại gia muốn vào sa mạc, lập tức liền hỏi “Ai nha, các vị, muốn vào sa mạc a?”

Đường Di nhìn hắn, gật gật đầu “Ân, tiểu ca có người dẫn đường nào không, giới thiệu cho chúng ta a?”

“Các vị, đừng đi vào đó, sa mạc này không yên ổn!” Tiểu nhị hạ giọng nói.

“Nga?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy hứng thú hỏi “Không yên ổn như thế nào?”

“Gần đây nhất, buổi tối có thể nhìn thấy Thuyền ma thường lui tới.” Tiểu nhị nhỏ giọng nói.

“Thuyền ma?” Triển Chiêu lắp bắp kinh hãi “Ma quái như thế nào?”

“Các ngài không biết quỷ thuyền a? Mà cũng phải, các ngài cũng không phải người bản địa.” Tiểu nhị gật đầu nói “Ở vùng này thường xuyên có thể nhìn thấy Thuyền ma, chính là vào ban đêm, trên đại mạc xuất hiện một con thuyền lớn màu đen ẩn ẩn hiện hiện, chập tối có mấy người tò mò, đi vào nhìn, sau đó thì…không ra nữa!

“Còn có chuyện như vậy?” Triển Chiêu có chút giật mình.

“Đúng là có chuyện như vậy.” Tiểu nhị lắc đầu nói “Cho nên a, các ngài cho dù muốn tìm người dẫn đường cũng sẽ không tìm được ai, sống tốt không muốn, ai lại đi tìm chết chứ?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau, đều khẽ nhíu mày.

“Con Thuyền ma kia, cụ thể là ở đâu?” Lạc Đồng Thanh hỏi “Buổi tối có thể thấy sao?”

“Phải, mấy ngày nay chỉ cần có bão cát nhỏ đều có thể thấy.” Tiểu nhị nói “Không tin, buổi tối các ngài có ra thể nhìn xem.”

Tất cả mọi người gật đầu, sau khi tiểu nhị rời khỏi, Đường Di hỏi Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu “Thế nào?”

“Không có người dẫn đường lại không có mục tiêu, ban ngày không nªn đi vào.” Triển Chiêu nói “Đợi tới tối đi!”

“Nếu con Thuyền ma kia xuất hiện, chúng ta liền vào xem.” Bạch Ngọc Đường nói.

Tất cả mọi người gật đầu, nhanh chóng ăn cơm, đợi buổi tối Thuyền ma xuất hiện.

Buổi chiều, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi vào sa mạc trước một chuyến, hỏi mấy người đi đường nh­ng không ai thấy người Thổ Phiên đi qua.

“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu chậm rãi trở về nói “Có chút kỳ quặc.”

“Lối vào Tà Ma động thật sự ở chỗ này?” Triển Chiêu hỏi.

“Nguyên lão gia trước đó đã nói qua như vậy, mặt khác……. Cũng không có nói thuyền ma sao?” Bạch Ngọc Đường nói.

“Nói khác đi, bắt cóc Nguyên Viện, có thể không  phải người Thổ Phiên……….” Triển Chiêu nói chưa dứt lời, liền nhìn phía trước nở nụ cười, nói với Bạch Ngọc Đường “Ngọc Đường, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới rồi!”

Bạch Ngọc Đường ngẩn đầu, chỉ thấy phía cửa Thạch thành có một đội nhân mã đi tới, đúng là đoàn người Thổ Phiên, cầm đầu là vương tử Đạt Bố, còn có Hắc Sơn chân nhân……..Rất xa, còn có thể thấy Mạc Nhất Tiếu ở trong đó.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt, chợt lóe ý tìm một chỗ tránh trước, sau đó rất nhanh về tới khách điếm nói với Đường Di cùng mọi người chuyện vừa nhìn thấy.

“A? Bọn họ ở phía sau chúng ta?” Thần Tinh lắp bắp kinh hãi hỏi “Nguyên Viện cô nương đâu?”

Triển Chiêu nhún vai “Lúc nãy nhìn không thấy, nhưng nếu ở trong đó cũng tốt, hiện tại có thể cứu người.”

“Ta cảm thấy …. có thể không phải những người này bắt Nguyên Viện cô nương đi, trong chốc lát bọn họ tiến vào nhìn thấy chúng ta xem phản ứng thế nào là biết!” 

Mọi người liếc nhau một cái đều gật đầu, ngồi xuống vừa uống trà vừa chờ đợi.

Quả nhiên không bao lâu sau, bên ngoài có mấy đội nhân mã đi đến, bọn tiểu nhị ra ngoài nghênh đón, những người đó vừa vào cửa, trước hết là phủi bụi trên người, vừa ngẩng đầu……Chính là sửng sốt.

Đạt Bố nhìn thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, biểu tình có thể nói là phấn khích, cả kinh đến độ miệng không thể ngậm lại, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau – xem ra thực không phải những người này làm.

Mạc Tiếu cũng giật mình, hắn t­ưởng Mạc Nhất Bắc và Mạc Nhất Đao muốn cùng hắn liều mạng, không ngờ hai người đó chỉ ngồi im uống rượu, giống như không hề nhận ra hắn.

Đạt Bố đi lên nói “Thật khéo, lại gặp các vị ở đây.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cười cười nói “Không phải là trùng hợp, chúng ta cố ý tới.”

Đạt Bố sửng sốt, Hắc Sơn chân nhân bên cạnh tìm chỗ ngồi xuống, hỏi “Các vị cũng là vì Tà Ma động mà đến?”

“Cũng không phải.” Đường Di cười cười, xuất ra thư của kẻ bắt cóc Nguyên Viện cô nương, đưa cho Đạt Bố, hỏi “Nét chữ trên tờ giấy, các ngươi quen thuộc chứ?”

Đạt Bố hơi hơi giật mình, tiếp nhận tờ giấy liền nhíu mày hỏi “Tờ giấy này từ đâu mà ra?”

“Trong phòng Nguyên Viện tiểu thư.” Lạc Đồng Thanh trả lời.

“Nga……….” Đạt Bố gật gật đầu, mày nhíu lại, tựa hồ có chút khó hiểu, thấy Triển Chiêu cùng mọi người đang nhìn mình, con ngươi đảo qua, nhanh chóng lắc đầu nói “Các vị sẽ không cho rằng chúng ta bắt Nguyên Viện tiểu thư đi chứ?”

Tất cả mọi người không nói lời nào.

“Chúng ta sao lại phải làm những việc ti tiện như thế?!” Đạt Bố lắc đầu nói “Hiểu lầm hiểu lầm! Hiểu lầm thật lớn a!”

“Tiểu vương gia biết người nào gây ra?” Triển Chiêu hỏi.

Đạt Bố nghĩ nghĩ, nhìn chỗ ngồi bên cạnh Triển Chiêu, Triển Chiêu hiểu rõ ý hắn – “Mời ngồi.”

Đạt Bố ngồi xuống, nghĩ nghĩ nói “Không dối các vị, chúng ta trên đường, thật là đã bị người ta âm thầm cản trở.”

“Ai?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Đạt Bố lắc đầu nói “Người nọ võ công kì cao, nguyên bản Minh Linh đao trong tay Mạc Tiếu cũng bị trộm đi.”

“Cái gì?” Mạc Nhất Bắc nhịn không được quay đầu hỏi “Minh Linh đao bị trộm rồi?”

“Đúng.” Đạt Bố gật đầu nói “Buổi tối hôm ấy, một hắc y nhân đột nhiên tập kích, bởi vì sau khi chúng ta luận võ xong, người bị thương quá nhiều nên không phòng bị. Không nghĩ tới công phu của hắn quá cao, lập tức đoạt đi bảo đao rồi biến mất không thấy.”

“Người nọ sử dụng võ công gì, ngươi biết chứ?” Triển Chiêu hỏi tiếp.

Đạt Bố lắc đầu, nói “Chiêu số kỳ lạ, chưa bao giờ thấy qua.”

“Cướp bảo đao trước, sau đó ắt phải tìm chìa khóa, cũng là thông suốt rồi.” Đường Di lẩm bẩm.

“Vậy bọn ngươi lần này là vì Tà Ma động mà đến?” Triển Chiêu hỏi.

“Chính xác.” Đạt Bố khoát tay nói “Nhưng mà các vị không cần lo lắng, ta vào Tà Ma động chỉ vì học võ cùng lấy một ít bảo vật. Ta không được sủng, muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với hoàng huynh phải có tiền, cho nên chỉ vì kiếm tiền mà thôi cũng không có ý gây nguy hại Đại Tống.”

Mọi người trong lòng muốn cười – Ngươi hiện tại không có, ai đảm bảo sau khi ngươi đăng cơ sẽ không, chúng ta đâu phải đồ ngốc?!

“Tiểu vương gia có từng nghe nói qua Thuyền ma?” Đường Di hỏi hắn.

“Đã nghe nói.” Đạt Bố gật gật đầu, nói “Nhưng chưa trông thấy.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghĩ tới ngày đó ở phủ Cửu Giang nhìn thấy Thuyền ma, trừng mắt – Ngày đó nếu không phải do ngươi quấy rồi, bọn ta sớm đuổi theo rồi!

Đạt Bố từ khi biết sự lợi hại của Mộ Thanh Vân, về sau liền không dám khiªu chiÕn víi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, bởi vậy hàn huyên vài câu trong chốc lát liền rời đi.

Bọn họ đi rồi, đám người Triển Chiêu về phòng, lẳng lặng chờ đợi Thuyền ma xuất hiện khi đêm xuống, mà nghe tiếng động dưới lầu, tựa hồ bọn người Đạt Bố đều ở lại khách điếm, không hề nóng lòng đi Tà Ma động.

Rất nhanh, bóng đêm bao trùm đại mạc.

Triển Chiêu mở cửa sổ, một tay chống cằm ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, Bạch Ngọc Đường cũng đi tới hỏi “Miêu nhi, nhìn thấy cái gì không?”

Triển Chiêu nhìn thấy một mảnh đại mạc mờ mịt, lắc đầu nói “Không.”

Bạch Ngọc Đường ghé sát lại bên người Triển Chiêu, nói: “Xích qua một chút.”

Triển Chiêu hướng bên cạnh xê dịch, Bạch Ngọc Đường chen vào, hai người cùng nhau ghé vào một khe hở nhỏ hẹp trên cửa sổ.

“Ở xa xa hình như có gió to.” Bạch Ngọc Đường nhìn đại mạc, nói.

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu “Chỉ nhìn thấy một mảnh mờ mịt, ngay cả ánh trăng đều bị che khuất.”

” Không biết sư phụ ở nơi nào.” Triển Chiêu nói “Hay là vào đại mạc rồi?”

“Yên tâm đi.” Bạch Ngọc Đường an ủi hắn “Hai người bọn họ, cho dù vào đại mạc, cũng sẽ không bị lạc đâu.”

“Này.” Triển Chiêu nghĩ nghĩ nói “Ngọc Đường, ngươi còn nhớ lần trước chúng ta ở nha môn tri phủ nghe được cái gì không?”

Bạch Ngọc Đường hơi hơi sửng sốt, gật gật đầu “Cái gì mà báo thù, không phải báo thù gì đó?”

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu “Nói đi nói lại, ta cảm thấy được nếu nói là báo thù, cũng chính là cùng Hắc Sơn chân nhân có chút quan hệ, nhưng….Mạc Ki đã chết, thù của hắn cũng đã báo, nhiều nhất sẽ phiền toái đến Nguyên lão gia tử………Nhưng án kiện lần này, hình như không đơn giản như vậy.

“Ân.” Bạch Ngọc Đường duỗi thắt lưng, không để ý nói “Tóm lại chính là phiền toái, mệnh con mèo nhà ngươi thật đúng là lao lực, êm đẹp không chịu, lại đi lo mấy chuyện như vậy làm gì?”

Triển Chiêu nhăn mặt nhăn mũi nói “Cũng không phải……….Hiện tại cũng qua hết ngày nghỉ rồi còn phải ở nơi thâm sơn cùng cốc mà đợi, haizzz nếu được quay về Khai Phong thì tốt rồi, còn có thể đi dạo phố ăn bánh bao.”

“Án tử lần này xong xuôi cũng võa đến tết Đoan ngọ đi?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi.

“Ân.” Triển Chiêu gật gật đầu.

“Lúc trở về, đến Hãm Không Đảo một chuyến đi.” Bạch Ngọc Đường túm túm ống tay áo Triển Chiêu.

“Để làm gì?” Triển Chiêu ngắm hắn.

Bạch Ngọc Đường cười “Đi ăn bánh chưng do đại tẩu làm a.”

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, cười tủm tỉm gật đầu “Đi” (này là dụng mỹ thực dụ mèo về ổ chuột đây mà)

Hai người đang tha thiết nhìn nhau, đột nhiên, cách vách cửa sổ truyền đến tiếng Thần Tinh Nhi kêu to “Sư phụ! Mau nhìn a! Thuyền ma kìa!”

Nghe được tiếng kêu của Thần Tinh, cơ hồ tất cả mọi người đều đẩy cửa sổ giương mắt nhìn ra bên ngoài……..Chỉ thấy giữa đại mạc cát bụi mù mịt, mơ hồ xuất hiện một bóng thuyền màu đen thật lớn, ở dưới ánh trăng có vẻ càng ngày càng rõ ràng, như vậy, chính là một con Thuyền ma xuất hiện!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.