Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 80: Đệ bát thập thoại mê, Cuồng Đao Môn nội loạn




“Nga... Không ngờ đến rất nhiều nhân tài nhỉ.” Đạt Bố cười cười, gật đầu, hỏi lão giả phía sau “Sư tôn, ngài từng nghe nói đến hai vị này đi?”

Vị lão đầu được gọi là sư tôn gật đầu, nhàn nhạt liếc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, bảo “Đều là cao thủ.”

“Ai, các ngươi tiếp tục đi.” Đường Di đột nhiên nói, “Đừng nói sang chuyện khác, nói tiếp yêu đao cái gì đó của các ngươi ấy, nói xong rồi thì đi nhanh lên, đừng quấy rầy cô nương người ta tỉ võ chiêu thân.” Nói xong, đối các mỹ nữ vẫn còn tựa trong ngực hắn nói, “Dù sao hôn nhân đại sự đối với một nữ nhân mà nói là vô cùng quan trọng, đúng không?”

“Ân.” Đám mỹ nữ đó hạnh phúc gật đầu, “Đường công tử thật chu đáo.”

Giang hồ quần hùng đều có chút rã rời, người bên cạnh Đường Di theo bản năng thối lui mấy bước.

Đạt Bố khẽ cau mày, xoay mặt nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Vị này là...”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau lắc đầu một cách ăn ý, dứt khoát bảo “Không quen biết.”

“Này!” Đường Di tức giận, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nơi khác... Thừa nhận có nhận thức tên này quả thực rất mất thể diện!

“Nào dám, tại hạ Tứ công tử Đường Môn ở Thục Trung, gọi ta Đường Di hoặc là Đường Tứ công tử là được rồi.” Đường Di tự giới thiệu.

Giang hồ quần hùng có một số người không biết mặt Đường Di, mới vừa rồi là khịt mũi khinh bỉ, nhưng vừa nghe đến danh hiệu của hắn, tất cả đều lặng thinh, nghe tiếng đã lâu, Đường Di là một tên háo sắc nổi danh, quả nhiên không sai... Bất quá người trong Đường môn, tuyệt đối không thể đắc tội, đây là chuyện người giang hồ đều tự hiểu mà không cần nói.

“Ân.” Có mấy lão tiền bối ở một bên nhìn, đều rất hài lòng vuốt vuốt chòm râu, cười nói, “Một người tài năng nổi trội trong rất nhiều nhân tài mới xuất hiện của Võ lâm Trung Nguyên ta.”

Tất cả mọi người tán dương gật đầu.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, thêm Đường Di và Lạc Đồng Thanh, bốn người trẻ tuổi này cơ hồ hấp dẫn tầm mắt mọi người tại chỗ, mà khó chịu nhất, chính là Vu Lương Nguyệt.

Vu Lương Nguyệt nhìn nhìn Lạc Đồng Thanh ở một bên, chỉ thấy hắn vẫn có vẻ như hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn chăm chú vào tên thấp bé lúc nãy bị một tiếng kiếm rít của Triển Chiêu đả thương.

Trong lòng Lạc Đồng Thanh không khỏi thán phục, Triển Chiêu thật là không đơn giản, quả nhiên tuổi còn trẻ đã cùng Bắc hiệp kỳ danh là có lý do mà... Người giang hồ xưng thử miêu đấu, nói hai người bọn họ đấu võ mồm xong thì đấu võ công, đấu võ công xong lại đấu võ mồm... Hai người bọn họ đích xác là có tư cách đấu cùng nhau a, bất quá như vậy xem ra, quan hệ Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, hẳn là bạn thân đi.

Suy nghĩ của Thần Tinh kỳ thực cũng gần giống Lạc Đồng Thanh, một mặt bội phục võ công Triển Chiêu cao cường, còn mặt khác, cảm giác mình cũng nên nịnh hót Triển Chiêu, nói không chừng lại đạt được thứ khác.

“Này, man tử.” Nguyên lão gia tử cười lạnh một tiếng, bảo “Hôm nay các ngươi cứ lui đi, ta sẽ không so đo với các ngươi.”

“A a a...” Nguyên lão gia tử vừa mới dứt lời, liền nghe từ bên trong chiếc kiệu mới vừa rồi đụng bay vào được, luôn luôn dừng ở một bên kia, truyền đến tiếng cười già nua, bảo “Buồn cười, thật là buồn cười, Nguyên lão quỷ, ngươi đây coi như là cáo mượn oai hùm sao, ngươi cho rằng một Triển Chiêu một Bạch Ngọc Đường, có thể giữ được mạng của ngươi? Ha ha ha...”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau... Thanh âm này đủ cổ quái, là nam hay là nữ? Là già rồi, hay là bởi vì cổ họng có vấn đề?

Đang khó hiểu, chỉ thấy một đoàn đệ tử Hắc Sơn phái tràn vào, đem lôi đài và người giang hồ toàn bộ đều vây quanh.

“Người bên trong kiệu, chính là vị Hắc Sơn chân nhân kia?” Triển Chiêu thấp giọng hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhướn mày, bảo “Ta cảm thấy chắc phải đi.”

“Người nào?” Nguyên lão gia tử hỏi người trong kiệu.

“A a...” Đạt Bố cười lạnh một tiếng, bảo “Đây mới là chủ nhân chân chính của yêu đao.”

“Cái gì?” Tất cả mọi người đều kinh hãi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn nhau, ngẩng đầu nhìn hướng cỗ kiệu.

Lúc này, đã nhìn thấy rèm cỗ kiệu chậm rãi bị vén lên, một nam tử trẻ tuổi mặc hắc y đi ra... Trẻ tuổi đến mức khiến người ta cau mày... Lại liên hệ thanh âm kia, quả thực là cực kỳ quỷ dị.

“A a.” Hắc Sơn chân nhân cười bước ra, đầu tiên là nhìn Nguyên lão đầu, cười lạnh, “Còn nhận ra ta không?”

“Ngươi...” Nguyên lão gia tử lúc này cũng đã sớm trợn tròn mắt, hắn lui lại một bước, Nguyên Viện tiến lên đỡ hắn, hỏi, “Cha ngài thế nào?”

“Ngươi... Ngươi tại sao không... Không...” Nguyên lão gia tử khí huyết hiển nhiên có chút không yên, có vẻ rất kích động cũng rất khiếp sợ.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Ngươi có cảm thấy có vấn đề không?”

“Ân...” Bạch Ngọc Đường cau mày, bảo “Lão gia tử xem ra che giấu không ít chuyện nha.”

“Ha ha ha...” Người nam nhân kia ngửa mặt lên trời phá lên cười, sau đó liền nói, “Lão quỷ Mạc Cơ lúc nhìn thấy ta, phản ứng còn kịch liệt hơn bộ dáng ngươi bây giờ.”

“Ngươi nói gì?” Mạc Nhất Đao đột nhiên hô lên, “Ngươi từng gặp mặt cha ta?”

“A a...” Hắc Sơn chân nhân hơi lướt qua đám người của Cuồng Đao Môn dưới đài, bảo “Người thấy mặt hắn lần cuối, không phải là ta sao?”

“Ngươi... Nói như vậy, giết chết cha ta chính là ngươi?” Mạc Nhất Bắc và Mạc Nhất Đao nhìn nhau... Chẳng lẽ bọn họ oan uổng Mạc Nhất Tiếu?

“Ân, không sai.” Hắc Sơn chân nhân gật đầu, cười nói, “Đích xác là ta giết lão quỷ kia.”

“Ngươi...” Mạc Nhất Đao trong nháy mắt lửa giận dâng trào, rút đao liền nhảy lên đài, bảo “Hôm nay ta sẽ giết ngươi, báo thù cho cha ta!” Nói xong, giơ đao định tấn công.

Nhưng Hắc Sơn chân nhân chỉ khẽ nhếch miệng, căn bản không hề động thủ, mà Mạc Nhất Đao đao còn chưa chạm được người hắn, đã bị một bóng đen chặn lại, truyền đến một tiếng “Đương”, Mạc Nhất Đao liên tiếp lui về phía sau, giương mắt vừa nhìn, liền chau mày, “Tại sao là ngươi?!”

Mọi người chỉ thấy che ở trước mặt Hắc Sơn chân nhân, là một người trẻ tuổi, một thân hắc y, tóc được buộc một cách tùy tiện, trong tay cầm một thanh đao lớn đến mức hơi quá cỡ.

“Ân?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên khẽ lên tiếng, “Đây chẳng phải là Mạc Nhất Tiếu sao?”

“Hắn chính là Mạc Nhất Tiếu?” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Ân.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, bảo “Không sai, ngày đó ta chính là đụng phải hắn.”

“Tại sao đánh người mình?” Triển Chiêu khó hiểu, “Không phải đã chứng minh hắn không phải hung thủ sát hại cha hắn rồi sao?”

Bạch Ngọc Đường mờ mịt lắc đầu, bảo “Chuyện này ta cũng không biết.”

“Nhị ca, ngươi điên rồi? Là hắn giết phụ thân!” Mạc Nhất Đao bảo.

“Hắn đương nhiên là biết.” Hắc Sơn chân nhân cũng cười lạnh, “Hắn là tòng phạm mà.”

Lời của hắn nói xong, quần hùng náo động, rất nhiều người đều mắng Mạc Nhất Tiếu vô liêm sỉ, còn có vài người không tin.

“Nhất tiếu?!” Mạc Nhất Bắc cũng lên đài, trợn to hai mắt không dám tin nhìn Mạc Nhất Tiếu, “Hắn nói là sự thật? Cha thương ngươi như vậy, ngươi tại sao có thể...”

“Hắn căn bản cũng không phải là con trai Mạc Cơ.” Hắc Sơn chân nhân cười lạnh, “Đó là con trai của ta!”

Lời của hắn nói xong, quần hùng lại càng như nổ tung.

Bạch Ngọc Đường đối Triển Chiêu nháy mắt — Miêu nhi, quanh co khúc khuỷu dữ à.

Triển Chiêu hơi nhếch môi, lắc lắc đầu — hắn xem ra cỡ tuổi Mạc Nhất Tiếu, thanh âm lại rất già.

“Ngươi nói gì?” Mạc Nhất Bắc và Mạc Nhất Đao đồng thời hỏi, vẻ mặt tràn đầy không tin.

“A a.” Hắc Sơn chân nhân khinh thường, bảo “Không tin, các ngươi hỏi hắn thử xem!” Nói xong, giơ tay chỉ Nguyên lão gia tử đứng tại chỗ vẻ mặt sợ hãi, tất cả mọi người theo bản năng nhìn hắn.

“Không thể nào...” Nguyên lão gia tử lắc đầu liên tục, bảo “Ngươi làm sao có thể không già, làm sao có thể...”

“Lão đầu, chuyện xấu của ngươi làm tuyệt, hôm nay đến lúc ta thu thập ngươi, chúng ta nợ máu trả bằng máu.” Hắc Sơn chân nhân bảo “Đem chìa khóa đao quan Minh Linh giao ra đây! Nếu không, ta cần phải huyết tẩy Nguyên gia trang của ngươi, một người không lưu.

Triển Chiêu dùng cánh tay nhẹ nhàng khều Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Ngọc Đường, hắn nói Minh Linh, cái Mạc Nhất Tiếu cầm trên tay có phải là đao quan không?”

Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, “Ta chưa từng thấy, bất quá nhìn hình dáng hẳn là phải, nếu không nơi nào có thanh đao lớn như vậy chứ?”

Triển Chiêu nhìn chung quanh, sáp lại nhỏ giọng hỏi, “Ngươi lần trước không phải nói... Đao quan là rỗng sao?”

Bạch Ngọc Đường khiêu mi, cùng Triển Chiêu kề tai thì thầm, “Quả thật là rỗng mà.”

Triển Chiêu cau mày, “Thật sao?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Triển Chiêu buồn bực, nhìn Bạch Ngọc Đường — vậy là chuyện gì xảy ra? Bọn họ vì một cái đao quan rỗng đòi chìa khóa thì có ích lợi gì?

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hơi nháy mắt mấy cái — trừ phi bọn họ không biết đao quan là rỗng.

Triển Chiêu nhìn nhìn Mạc Nhất Tiếu, lại nhìn Bạch Ngọc Đường, “Có thể nào có ẩn tình gì đó không?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, đưa tay, từ trong lòng ngực móc ra vật ngày đó nhìn thấy, phật Di Lặc Mạc Nhất Tiếu luôn mang theo trên người, cho Triển Chiêu nhìn, bảo “Biết đây là phật gì không, Miêu nhi?”

Triển Chiêu nhìn chằm chằm tôn phật Di Lặc hồi lâu, mới nhẹ nhàng than thở, bảo “Thủ tử phật, để phù hộ con cháu bình an... Người giang hồ không phải đều truyền Mạc Cơ am hiểu chạm đá sao... thứ này rất có vận vị những phật tượng hắn điêu khắc ra.”

“Mạc Nhất Tiếu vẫn luôn mang theo trên người.” Bạch Ngọc Đường đem ngọc phật thu vào, thản nhiên nói, “Nếu như hắn thật sự hợp tác với người khác giết Mạc Cơ, tại sao luôn luôn mang theo trên người vật Mạc Cơ cho?”

Triển Chiêu cau mày, một hồi lâu mới hỏi, “Ngọc Đường...”

“Làm gì?” Bạch Ngọc Đường thấy vẻ mặt Triển Chiêu tương đối nghiêm túc, liền nhìn hắn.

“Ngươi đoán... Ngọc bội kia, là Mạc Nhất Tiếu không cẩn thận làm rớt... hay là hắn cố ý để lại cho ngươi?” Triển Chiêu thong thả hỏi.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn Triển Chiêu, “Miêu nhi... Bị ngươi nói như thế...”

“Yên lặng theo dõi kỳ biến đi.” Triển Chiêu bảo “Không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, bất quá chắc chắn không đơn giản.”

Lại trên khán đài, chỉ thấy Mạc Nhất Tiếu che chở Hắc Sơn chân nhân, cùng hai huynh đệ nhà mình giằng co, rất có bộ dáng không nhận thân thích. Mạc Nhất Bắc và Mạc Nhất Đao đã tức giận tới cực điểm... Mạc Nhất Đao chỉ vào lỗ mũi Mạc Nhất Tiếu, bảo “Cha nuôi ngươi hơn hai mươi năm, kẻ phía sau ngươi lại đã cho ngươi cái gì? Ngươi thế nhưng nhận giặc làm cha sát hại thân nhân mình, Mạc Nhất Tiếu, ngươi không xứng mang họ Mạc, ngươi nên họ Cẩu! Ngươi còn tồi tệ hơn cả heo chó.”

Mạc Nhất Đao dứt lời, phía dưới có rất nhiều người giang hồ đều ồn ào, Mạc Nhất Tiếu chỉ im lặng không nói lời nào, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn, trao đổi ánh mắt — nơi này, tất nhiên có ẩn tình! Mạc Nhất Tiếu xem ra không phải phản bội đơn giản như vậy, mà đoàn người Thổ Phiên đường xa đến đây, thật sự chỉ vì một thanh Minh Linh sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.