Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 64: Đệ lục thập tứ thoại án, thuyền ma, Huyện thái gia




“Đi lên xem thử đi.” Triển Chiêu chỉ chỉ vách tường hẻm nhỏ bên cạnh, bảo, “Nếu là cửa hàng ấn chương nổi tiếng, vậy thì bên ngoài cửa sao cũng phải có bảng hiệu chứ?”

Bạch Ngọc Đường nghe cảm thấy cũng có đạo lý, tung người nhảy lên đầu tường, Triển Chiêu cũng nhảy lên, hai người dõi mắt nhìn, có chút sững sờ, rốt cục hiểu cái gì gọi là đường ngang hẻm dọc, loại khuôn viên quanh co tầng tầng lớp lớp thế này, thật là khủng khiếp mà.

“Trời ạ, nhìn đến choáng đầu hoa mắt, làm gì có cái bảng hiệu nào đâu.” Bạch Ngọc Đường sách sách hai tiếng.

Triển Chiêu chỉ chỉ phía ngoài, bảo, “Ở đó cũng có thể ra ngoài, bằng không ra bên ngoài hỏi đường thử xem?”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, hỏi hắn, “Bao đại nhân không vẽ tấm bản đồ cho ngươi à?”

Triển Chiêu lắc lắc đầu, bảo, “Chỉ đưa ta một phong thư.”

“Ai...” Bạch Ngọc Đường chán nản, ngay lúc này, liền nghe thấy trong sân nơi tường viện bọn họ đang đứng, có một thanh âm non nớt truyền đến, “Đại ca ca, các ngươi là tên trộm sao?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, lại cúi đầu nhìn, chỉ thấy bên trong sân nhỏ, có một cô bé chừng bốn năm tuổi, tóc tết hai bím, mặc áo lụa màu đỏ đang đứng đó, gương mặt trắng tròn, đôi mắt hạnh mở to, đôi môi hồng còn không lớn bằng đôi mắt, trên tay ôm một con thỏ màu trắng, đang ngẩng đầu hỏi hai người.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúng túng, liền nói, “Không phải.”

Tiểu nha đầu suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Vậy là đạo tặc sao?”

Hai người tiếp tục lắc đầu, “Cũng không phải.”

“Vậy là phi tặc sao?”

“Không phải...”

“Là đại hiệp sao?”

“... Cứ xem là vậy đi.” Hai người nhìn nhau, thật mất mặt.

Cô bé mỉm cười hắc hắc, hỏi tiếp,

“Vậy các ngươi bắt tên trộm sao?”

“Không phải.”

“Bắt đạo tặc?”

“Không phải.”

“Bắt phi tặc?”

“Không phải...”

“Bắt đại hiệp?”

“...”

Hai người bất đắc dĩ nhìn tiểu cô nương, Bạch Ngọc Đường bảo, “Tiểu nha đầu, chúng ta bị lạc đường.”

Tiểu nha đầu chớp chớp mắt, hỏi, “Lạc đường, các ngươi muốn đi đâu?”

“Ấn chương họ Từ, ngươi có biết người này không?” Triển Chiêu hỏi nàng, “Tên là Từ Tử Húc.”

Tiểu cô nương thả chú thỏ lên trên cỏ, liền chạy đến mở cửa, ra khỏi sân, nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Ta biết, ta mang hai người đi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, vội vàng ngăn cản, bảo, “Ai, tiểu nha đầu, không cần báo với người nhà ngươi một tiếng sao?”

Tiểu nha đầu cười híp mắt chạy về phía trước, “Không cần, ở ngay phía trước thôi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo, thầm nói, tiểu nha đầu này sao lại hào phóng như vậy?

Theo nàng đi thẳng về phía trước, liền nghe tiểu nha đầu kia vừa chạy vừa ca hát, có vẻ rất hoạt bát, hơn nữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường phát hiện, cơ hồ tất cả tường viện nơi này đều có một cửa sau.

“Nha đầu, ngươi tên gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi nàng.

“Ta gọi Xảo Nhi.” Tiểu nha đầu thoải mái trả lời, “Các ngươi là người xứ khác đi? Hàng năm đều có khá nhiều người lạc đường ở trong đây, phần lớn đều là đi tìm Từ gia gia, bất quá leo tường như các ngươi vẫn là lần đầu tiên gặp phải, thông thường những người bị lạc đường đều đi gõ cửa.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy vô lực... Mới vừa rồi tại sao không gõ cửa vậy?

“Cũng là bởi vì đạo lý này, cho nên bên trên mỗi bức tường đều có cửa sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Làm gì có.” Tiểu nha đầu mỉm cười, bảo, “Ta gọi Từ Xảo Nhi, người nơi này đều họ Từ, tất cả chúng ta đều là thân thích, ở cùng chỗ, phía sau có cửa, đi qua đi lại rất thuận tiện nha.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút giật mình, suy nghĩ một chút mới vừa rồi thấy nhiều ngõ hẻm giăng khắp nơi như vậy, thầm nói gia đình lớn như vậy sao?

“Các ngươi sau này qua các sân ở Cửu Giang phủ, nhất định phải cẩn thận nha.” Tiểu nha đầu quay đầu lại nghiêm trang nói, “Sân chỗ chúng ta đều là như vậy, rất dễ lạc đường.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, thầm nói —phong tục Cửu Giang phủ này đủ kỳ quái à.

Xoay xoay chuyển chuyển, tiểu nha đầu đến cửa một sân nhỏ, bảo, “Đến rồi.” Nói xong, liền đẩy cửa ra.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúc này mới phát hiện, cửa lại không khóa, quả thật là một gia đình sao?

“Từ gia gia!” Tiểu nha đầu chạy vào tựa như tiểu sơn tước, vừa gọi, “Gia gia, có người tìm ngươi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường để ngựa lại trong sân, bản thân theo tiểu nha đầu đi qua hành lang, đi về phía trước, đã ngửi thấy hương cỏ xanh nhàn nhạt... Trong viện có trồng Mai Lan Trúc Cúc – tứ quân tử, nhã trí vô cùng.

Đến tiền thính, chỉ thấy là một tiểu lâu chế bằng trúc, thật không hổ là ấn chương Từ, trong nhà, khắp nơi đều là ấn chương, có lớn có nhỏ, còn có rất nhiều mô bản thác ấn, treo đầy cả bức tường.

Một lão đầu vừa đen vừa gầy, đang ngồi trên một băng ghế thấp, phía trước có một chiếc bàn gỗ dài, bên trên bày đầy công cụ, lão đầu đang khắc đồ chương.

Thấy tiểu nha đầu đến rồi, liền cười nói, “Xảo nhi, làm sao đến chỗ ta vậy? Muốn ăn điểm tâm không? Chỗ ta có bánh dày này.”

“Muốn.” Tiểu nha đầu đưa tay đến chiếc đĩa cầm bánh, chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu phía sau, bảo, “Gia gia, bọn họ tìm ngươi, bị lạc đường trong ngõ hẻm.”

Lão đầu giương mắt nhìn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, bảo, “U... Nhị vị tướng mạo thật khá, tất nhiên là khách quý, muốn khắc đồ chương sao?”

Triển Chiêu gật đầu, đối lão đầu khẽ thi lễ, hỏi, “Lão nhân gia chính là ấn chương Từ đi?”

“Hắc hắc, đúng vậy.” Lão đầu gật đầu một cái.

“Nga, có người nhờ ta đưa cho ngài một phong thư.” Triển Chiêu đem thư, ấn chương hòa ngân lượng đều lấy ra, giao cho lão đầu, bảo, “Nói là để cho ngài khắc ấn chương vuông.”

“Nga, ha ha, hảo.” Lão đầu nhận lấy phong thư vừa nhìn, “Ai nha” một tiếng, bảo, “Nguyên lai là Bao đại lão gia muốn ấn chương sao! Vậy hai ngươi là?” Lão đầu ngửa mặt nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, tựa hồ có chút chờ đợi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, vẻ mặt lão đầu có chút cổ quái.

Triển Chiêu bảo, “Tại hạ Triển Chiêu, vị này là Bạch Ngọc Đường.”

Lão đầu im lặng hồi lâu, có chút không xác định hỏi, “Hai ngươi chính là, Ngự Miêu Triển Chiêu và Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều ngây người, hai người nhìn nhau mỉm cười, thầm nói, đừng nói, lão đầu này cũng thật biết chút chuyện giang hồ.

Hai người liền gật đầu một cái.

Sắc mặt lão gia tử trắng bệch, nói với tiểu nha đầu bên cạnh, “Xảo Nhi à, cháu ngoan, đi về trước, lúc ra cửa, giúp ta khóa cửa lại.”

Tiểu nha đầu gật đầu một cái, nhận lấy khối bánh dày lão gia tử đưa cho nàng, cười híp mắt chạy ra sân sau, khóa cửa lại, sau đó vui vẻ chạy đi từ cửa trước.

Lão đầu thấy tiểu nha đầu rời đi, liền đứng dậy, gài cả chốt cửa trước lại, dâng lên hai chén trà cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, bảo, “Nhị vị đại nhân, mời ngồi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy có chút kỳ quặc, lão đầu này, chẳng lẽ là có chuyện gì phải nói?

Thấy lão đầu đứng một bên rất bối rối, Triển Chiêu liền hỏi, “Lão nhân gia, có phải ngài có chuyện gì đó khó xử? Muốn chúng ta hỗ trợ?”

“Ai...” Lão đầu thở dài một hơi, kéo băng ghế ngồi xuống, bảo, “Nhị vị đại nhân, không dối gạt các ngươi, các ngươi rốt cuộc cũng đến rồi, lúc trước ta đã nghĩ đến chuyện này, có nên báo quan hay không... Hoặc là, ta cũng muốn đi Khai Phong phủ tìm Bao đại nhân.”

“Xảy ra chuyện gì?” Triển Chiêu thấy lão đầu sắc mặt nghiêm trọng, liền hỏi.

“Thời gian này, Cửu Giang phủ không phải ồn ào chuyện thuyền ma sao?” Lão đầu hỏi hai người, “Hai vị đã từng nghe nói chưa?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, thầm nói, đâu chỉ nghe nói qua, còn từng thấy tận mắt nữa là.

“Ta có một đồ đệ tên Tiểu Mao, cũng không tính là đồ đệ đi, là hài tử trong tộc, tiểu hài nhi là người câm, một hài tử rất yên lặng, nghĩ là bị câm thì sau này rất khó kiếm sống cho nên đưa đến chỗ ta để học thủ nghệ, ta cũng không có con cái gì, chỉ ở chờ chết, liền nhận nó...” Lão đầu nói đến đây nhi, chân mày cau lại, bảo, “Buổi tối sáu bảy ngày trước, bệnh thống phong của ta tái phát, Tiểu Mao hiếu thuận, muốn chuẩn bị cho ta chén canh gừng, bất quá trong nhà hết gừng, bỏ chạy đến xóm trên, định xin láng giềng một chút... Lúc hắn trở lại, gừng thì không có, mặt lại bị dọa trắng bệch, khoa tay múa chân ra dấu với ta.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, thầm nói Tiểu Mao này, chẳng lẽ là nhìn thấy thứ gì khủng khiếp lắm.

“Hài nhi là do ta nuôi lớn, hắn khoa tay múa chân cái gì ta biết, hắn nói, bên ngoài có thuyền ma.” Lão đầu thở dài, bảo, “Ta lúc ấy cũng bị dọa sợ, không phải ai cũng nói thấy thuyền ma là không may mắn sao?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, nghe lão đầu tiếp tục nói.

“Sau đó ta và hắn ra ngoài một chuyến, thuyền ma đã không có, Tiểu Mao ra dấu với ta, nói có người ở trên thuyền.” Lão đầu cau mày, bảo, “Ta hỏi hắn, ai ở trên thuyền? Hắn nói... Huyện thái gia ở đó.”

“Cái gì?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều giật mình không nhỏ, sao Huyện thái gia lại ở trên thuyền?

“Ta lúc ấy đã nói với Tiểu Mao, bảo hắn đừng nói lung tung, Lưu đại nhân chính trực thanh liêm là một quan tốt, sao lại ở trên thuyền, chẳng lẽ là người có dung mạo tương tự sao?” Lão đầu lắc lắc đầu, “Tiểu mao lúc ấy liền lắc đầu, nói thiên chân vạn xác nhìn thấy, ta cho là hắn giở tính trẻ con, cho nên không để ý hắn... Bất quá qua mấy ngày... Hài tử biến mất.”

“Biến mất?” Triển Chiêu giật mình, hỏi, “Biến mất là chỉ...”

“Lạc mất.” Lão đầu thở dài, bảo, “Đêm hôm đó, hắn vốn là đi ra phố mua cho ta chút đậu rang để về nhắm rượu, sau đó người liền không thấy bóng dáng.”

“Có phải là đi nơi khác không?” Triển Chiêu hỏi, “Nhà thân thích có ở đây không?”

Lão đầu lắc lắc đầu, bảo, “Có nhiều người cũng nói với ta, đại khái hài tử hiếu động, chạy ra ngoài chơi rồi... nhưng trong lòng ta rõ ràng nhất, sẽ không, nhất định là đã xảy ra chuyện... Hơn nữa ta cảm thấy, đại khái có liên quan đến chiếc thuyền ma kia.”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghĩ đến mấy cổ thi thể không đầu trôi trên sông, nhìn Triển Chiêu một cái, nháy mắt.

Triển Chiêu khẽ cau mày, hy vọng sẽ không trùng hợp như vậy.

Lão đầu thấy hai người vẻ mặt, liền nói, “Chuyện gần đây trong sông vớt lên rất nhiều tử thi ta cũng đã được nghe nói rồi, ta vốn muốn đi nhận diện thử, bất quá người trong nha môn nói, thi thể ở trong nước đã lâu, lại không có đầu người, nhận không ra... Hơn nữa, vụ án còn chưa phá, người nào cũng không cho phép nhìn thi thể.”

Triển Chiêu nghe xong sờ sờ cằm, cảm thấy có chút kỳ quái — điều này không hợp với lẽ thường, nếu như quan phủ lấy được xác không đầu, vậy coi trọng nhất phải là nhận diện thi thể, dù sao, xác định thân phận người chết thì mới có thể tra án mà... sao có thể từ chối hết những người có thể cung cấp đầu mối chứ?

“Lão nhân gia, ý của ngài là?” Triển Chiêu nhìn lão đầu.

“Ta bây giờ nhớ lại a, cảm thấy không chừng Tiểu Mao đêm đó thật đã nhìn thấy Huyện thái gia, hắn không gạt người cũng không hoa mắt...” Lão đầu bảo, “Ta cũng không có khả năng gì, lại không có chứng cớ, chỉ có một bộ xương già... Hai vị quan gia nếu là người của Khai Phong phủ, vậy ta cũng an tâm, các ngươi giúp ta tra thử chuyện này đi... nếu như Tiểu Mao đã chết, vậy ta nên báo thù cho hài tử, nếu như không phải... vậy cũng phải tìm hài tử trở về.”

Triển Chiêu thấy hốc mắt lão đầu ngận nước, trong lòng liền mềm nhũn, nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ thở dài, nhìn Triển Chiêu — ngươi mới là môi tinh phụ thể đó, thôi đi, muốn quản thì quản đi, Huyện thái gia này nói không chừng thật có chút vấn đề.

Triển Chiêu gật đầu, đưa tay vỗ vỗ bả vai lão đầu, bảo, “Lão nhân gia ngươi an tâm, chuyện này chúng ta thay ngươi điều tra.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.