Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 54: Đệ ngũ thập tứ thoại hí, trong lòng không có người khác




“Có từng chú ý chưa?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Thiếu niên có con ngươi màu xanh biếc.”

Cửu cô nương nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, lại nhìn nhìn Triển Chiêu, cười nói, “Nam nhân đến chỗ này, cứ thấy cô nương là con ngươi đều thành lục, dĩ nhiên, hai ngươi là ngoại lệ.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hơi lúng túng, Triển Chiêu hỏi, “Ách, chúng ta nói là, thiếu niên bình thường không dễ dàng nhìn thấy.”

“Nga...” Cửu cô nương cười gật đầu, bảo, “Hai ngươi là nói đến các tiểu quan có phải không a?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu một cái.

“Chuyện đó nếu như hai ngươi đi tìm, ta có thể mang các ngươi đi.” Cửu cô nương thoải mái nói, “Bất quá, đoán chừng bọn họ thấy các ngươi, con ngươi tất cả đều biến sang màu lục hết.”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, nhìn Bạch Ngọc Đường, tựa hồ hơi khó hiểu — tại sao thấy hai ta con ngươi sẽ biến thành màu xanh?

Bạch Ngọc Đường vô lực ngước mắt nhìn trời, đối với Cửu cô nương đứng bên cạnh đang cười gian trá bảo, “Nói nghiêm túc, thấy qua chưa?”

Cửu cô nương nhún nhún vai, lắc lắc đầu nói, “Thật chưa từng thấy, cõi đời này có người mang con ngươi lục sao?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, đều cảm thấy có chút ủ rũ, bất quá cũng không biết nói gì, quả thật là hiếm thấy.

“Ân... Ta cũng từng thấy qua một tiểu quan bị nhốt lại.” Cửu cô nương một tay sờ cằm, bảo, “Chỗ hốc mắt có một vòng dấu vết màu xanh, không biết có phải như các ngươi nói hay không, tóm lại xem ra giống như hốc mắt có ánh hoa văn xanh biếc vậy.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cảm thấy cái này cũng có chút dính dáng đến mắt màu xanh biếc, nhưng lại dường như cũng không phải như thế.

“Bằng không, đi xem một chút đi?” Triển Chiêu đề nghị.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, Cửu cô nương đứng lên, nhìn nhìn hai người, bảo, “Hai ngươi có đi qua quán tiểu quan bao giờ chưa?”

Triển Chiêu thành thật lắc lắc đầu, Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cũng lắc lắc đầu.

Triển Chiêu híp mắt nhìn hắn, hỏi, “Ngươi làm gì phải suy nghĩ một chút vậy?”

Bạch Ngọc Đường bật cười, bảo, “Hai ta lần trước đi thuyền đánh cuộc, bên trên không phải là có tiểu quan sao?”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, thở phào nhẹ nhỏm gật đầu, “Phải ha...”

“Vậy đi thôi.” Cửu cô nương ôm con chó nhỏ màu trắng, lắc lư cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi xuống lầu, còn chưa ra cửa, đã nghe tiếng một tiểu nhị phía sau đuổi tới, bảo, “Bà chủ.”

“Làm gì?” Cửu cô nương quay đầu lại, chỉ thấy tiểu nhị kia có chút khó xử nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, sau đó sáp lại thấp giọng nói, “Có người gây chuyện.”

“Đánh ra đi.” Cửu cô nương chân mày dựng lên, “Mù mắt chó hắn dám gây chuyện trong lâu của ta.”

“Là... Là Bàng quốc cựu.” Tiểu nhị nhỏ giọng nói.

Cửu cô nương chau mày, bảo, “Tên quốc cựu mập nào vậy?” [“Bàng”(庞)có nghĩa khác là to lớn, kềnh càng, đồng thời âm đọc là[páng] tương tự từ mập (胖) âm đọc là [pàng]]

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì nhìn nhau một cái, đoán chừng là con cua nhỏ gây chuyện.

“An lạc hầu, Bàng Dục.” Tiểu nhị nói cho Cửu cô nương, “Hắn muốn ngài bồi hắn đi uống rượu, chúng ta nói Cửu cô nương không tiếp khách, hắn liền nháo lên, nói chúng ta không biết điều, còn động thủ đánh người nữa.”

Cửu cô nương khẽ cau mày, bảo, “Hắn từ trước đến giờ chưa từng đến đây, sao hôm nay lại đến vậy?”

“Không biết.” Tiểu nhị lắc lắc đầu, bảo, “Bà chủ à, làm sao bây giờ?”

“Hắn đả thương người chưa?” Cửu cô nương hỏi.

“Đả thương người rồi.” Tiểu nhị gật đầu, bảo, “Tiểu Lục bưng trà bị ngã, sau đó đập bể rất nhiều đồ.”

“Ngươi cho người giữ chân hắn, sau đó đi Khai Phong phủ báo quan! Cứ nói Quốc Cựu gia ỷ thế hiếp người gây chuyện đánh người tại Hồng Thúy Lâu, còn ép buộc cô nương ở Hồng Thúy Lâu bồi hắn!” Cửu cô nương thoải mái nói.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền hít vào một hơi, thầm nói — nha đầu này thật ngoan nha!

Nói xong, Cửu cô nương xoay người đối Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bảo, “Đi, chúng ta đi từ phía sau.” Nói xong, như cũ ôm con chó nhỏ, lắc lư lả lướt đi ở phía trước.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo phía sau nàng, Triển Chiêu đột nhiên hỏi, “Bàng Dục trước kia có từng đến gây chuyện chưa?”

Cửu cô nương lắc lắc đầu, bảo, “Bàng Dục trước giờ chưa từng tới.”

“Con cua nhỏ này không phải nổi danh háo sắc sao?” Bạch Ngọc Đường có chút giật mình, “Ta còn tưởng rằng hắn là thường khách.”

“A...” Cửu cô nương cười cười, bảo, “Ngũ gia, cô nương chỗ chúng ta phần lớn bán nghệ không bán thân, các nhã khách mới thích đến nơi này, đám đăng đồ lãng tử háo sắc, có kẻ nào nguyện ý đến đây để bị sỉ nhục bị chán ghét?

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, Bạch Ngọc Đường hỏi Cửu cô nương, “Đắc tội con cua nhỏ không lo lắng sao? Có cần ta giúp ngươi xử lý hay không?”

Cửu cô nương sửng sốt, quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường, bảo, “Ngũ gia, đề cho ngài một ý kiến, đừng có nơi nơi lưu tình được không? Ngài thuận miệng nói như vậy, cô nương gia sẽ tưởng thật... Ngài phụ lòng bạc bẽo đã nổi danh rồi, biết có bao nhiêu tỷ muội vì ngươi thủ thân như ngọc si ngốc chờ đợi, hàng đêm vọng nguyệt u sầu không?”

Bạch Ngọc Đường giật mình, Triển Chiêu là vẻ mặt không tán thành nhìn hắn.

Nhìn thấy ánh mắt Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, bảo, “Miêu nhi, ngươi nhìn cái gì? Ta không làm gì hết!”

Triển Chiêu rất bất mãn nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Đồ chuột chết, khắp nơi lưu tình! Đồ chuột hoa tâm!”

“Ta không có.” Bạch Ngọc Đường gấp rút giải thích với Triển Chiêu.

Cửu cô nương quay đầu lại nhìn hai người, con ngươi đảo một vòng, khẽ mỉm cười, bảo, “Ngũ gia, ngài thật đúng là đừng nói ngươi không có... Lấy lời vừa rồi vô duyên vô cớ muốn giúp ta ra mặt mà nói đi, đổi lại là cô nương khác, người người đều sẽ cảm thấy ngài sao lại đa tình trượng nghĩa, thương hương tiếc ngọc như thế chứ? Hơn nữa tướng mạo ngươi người gặp người yêu... Cùng ngươi uống chén rượu, diệu ngữ liên châu trêu chọc người vui vẻ, văn thải hảo võ công hảo, khiến người ta mê mẩn đến thần hồn điên đảo rồi, liền tiêu sái tuyệt trần mà đi, các cô nương kia chẳng phải là sẽ mỗi ngày đối với ngươi tư niệm không dứt? Lại nhìn những nam tử khác, chuyện đầu tiên chính là đi so sánh với ngươi, vừa so sánh liền phát hiện một là bùn nhão không thể trát tường một là đám mây trên trời không thể bắt được... Cô nương người ta chẳng phải là cả đời này đều không ai thèm lấy sao, người như vậy thì ta biết rất nhiều, đều là hảo cô nương nha, Ngũ gia, làm bậy quá nhiều.”

Bạch Ngọc Đường bị mấy câu nói của Cửu cô nương nói đến á khẩu không trả lời được, Triển Chiêu là bất mãn nhìn hắn một cái, hồi lâu nghẹn ra một câu, “Không thể tha thứ!”

“Ta...” Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Triển Chiêu một cái, cũng không nói ra lời, chỉ đành phải nói, “Thôi đi...”

“Bất quá nha.” Cửu cô nương thế nhưng còn chưa chịu buông tha hắn, chẳng qua là quay mặt sang, đối Triển Chiêu nói, “Triển gia, ngài cùng Ngũ gia thân nhau như vậy, biết trong lòng hắn có người không?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đồng thời sửng sốt, xoay mặt nhìn Cửu cô nương, hai miệng đồng thanh hỏi, “Có người?”

“Ân.” Cửu cô nương gật đầu, bảo, “Rất nhiều cô nương đều nói, Bạch Ngũ Gia kỳ thực trong lòng có người, hơn nữa dù là đi đến nơi nào, đều luôn nhung nhớ trong lòng, bất quá tựa hồ người đó cũng không đặt hắn trong lòng, khiến hắn cả ngày lẫn đêm canh cánh trong lòng, luôn mang tâm sự nặng nề, cô nương có tốt hơn nữa, cũng không cách nào lọt vào mắt hắn.”

Triển Chiêu trừng mắt nhìn, xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi có người yêu rồi à? Chưa nghe ngươi nhắc đến bao giờ nha.”

“Ách...” Bạch Ngọc Đường há miệng nửa ngày, hồi lâu mới nói, “Ta cũng lần đầu tiên nghe nói chuyện này mà.”

Cửu cô nương hắc hắc cười cười, bảo, “Triển gia, xem ra Ngũ gia không chịu nói cho ngươi biết nha, ta còn tưởng rằng hai ngươi là hảo huynh đệ, nói không chừng sẽ biết, nghĩ tới nếu như hỏi được, nên nhìn thử đại mỹ nhân khiến cho Ngũ gia khổ sở chờ đợi nhiều năm như vậy, là người hình dáng ra sao... Ta nghĩ nhất định là tựa như thiên tiên, cũng tiện để ta nói cho cô nương khác, bảo các nàng từ bỏ ý định đó thôi, đừng chờ Ngũ gia nữa, tìm những người khác mà gả đi.”

Triển Chiêu quay đầu lại, nhìn Bạch Ngọc Đường, trong mắt tựa hồ có chút nghi ngờ, liền hỏi, “Ngươi nói nghe thử xem? Những cô nương kia thật vô tội, đừng hại người ta chứ.”

“Miêu nhi...” Bạch Ngọc Đường khóc không ra nước mắt, bảo, “Ngươi đừng nghe nha đầu này nói vớ vẩn được không, trong lòng ta làm gì có... người.” Bạch Ngọc Đường nói ra chữ người, nhìn nhìn Triển Chiêu, cảm thấy có chút nhức đầu, sờ sờ đầu, bảo, “Đổi lại đề tài khác được không?”

Triển Chiêu khẽ nheo mắt, nhìn Bạch Ngọc Đường, trong lòng suy nghĩ, bộ dáng Bạch Ngọc Đường muốn nói lại thôi... Chẳng lẽ là thật sự có người yêu rồi?

Triển Chiêu một mặt giật mình, một mặt lại có chút khó chịu, trong lòng suy nghĩ, thiên hạ này còn có người như vậy, thế nhưng không để ý Bạch Ngọc Đường, để cho hắn cả ngày nhung nhớ? Tò mò người đó đồng thời, trong lòng Triển Chiêu nhưng cũng mơ hồ có chút mất mát, đến tột cùng đang mất mát điều gì, hắn cũng không hiểu rõ, tóm lại chính là cúi đầu bước đi không nói, trong óc rối loạn hỏng be bét.

Bạch Ngọc Đường lại càng hỗn loạn, lời của Cửu cô nương mới vừa rồi tuyệt đối thuộc về nói vớ vẩn, nhưng nói đến trong lòng mình có người hay không — rốt cuộc có người hay không? Hình như là có người, không phải... Là có mèo... Không người khác a? Con mèo kia...

Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy lơ mơ không rõ, đúng là có lúc rời Khai Phong, lúc nào cũng sẽ nghĩ đến Triển Chiêu, cho dù là lúc mình ở đại mạc gặp phải gió tuyết, trước khi chết điều nghĩ đến cũng vẫn là không thể nào uống vò lê hoa bạch đã chôn ở trong sân con mèo kia, hơi đáng tiếc. Bất quá cái hắn nghĩ đến chính là lê hoa bạch... Mặc dù lê hoa bạch phải cùng uống với Miêu nhi, mới tương đối hứng thú... Nhưng hắn nghĩ đến tuyệt đối là lê hoa bạch, không phải mèo!

Cửu cô nương thấy hai người vẻ mặt ngưng trọng cúi đầu suy nghĩ lung tung, nhếch môi cười cười, lại đi tới bên cạnh Triển Chiêu, bảo, “Triển gia, ngài thì sao? Các nàng đều nói, ngài cũng có người yêu rồi!”

“Cái gì?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau hỏi ra lời, trợn to hai mắt, giống như là nói — ta làm sao không biết?

“Triển gia.” Cửu cô nương tiếp tục cười, bảo, “Ngươi không biết đi? Ngài thỉnh thoảng đi ngang qua Hồng Thúy Lâu, nhưng lại có không ít cô nương, ngày ngày chờ đợi chỉ vì muốn nhìn một thoáng bước qua này thôi.”

Triển Chiêu chau mày, hỏi, “Nhìn ta làm gì? Muốn minh oan? Hay là có chuyện muốn ta giúp đỡ?”

“A...” Bạch Ngọc Đường không nhịn được bật cười, xoay mặt nhìn nơi khác, lẩm bẩm một tiếng, “Mèo ngốc.”

“Bất quá a, Triển đại nhân ngài có phải đã thành thân rồi chăng?” Cửu cô nương đột nhiên hỏi.

“Ha?” Bạch Ngọc Đường còn hỏi đến trước cả Triển Chiêu, “Thành thân rồi? Cùng ai thành thân?”

Triển Chiêu cau mày nhìn Bạch Ngọc Đường, bảo, “Không có chuyện này! Ta thành thân khi nào, hơn nữa, ta thành thân có thể không nói cho ngươi sao? Ta còn muốn mời ngươi uống... uống rượu mừng...” Triển Chiêu chỉ thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường đã có chút âm trầm, lời mình nói cũng không chút khuyến khích, cuối cùng chỉ nhỏ giọng bổ sung một câu, “Ta chưa thành thân mà, trong lòng cũng không người khác, không giống ngươi.”

Nghe lời của Triển Chiêu, sắc mặt Bạch Ngọc Đường lập tức tươi tắn hơn, lại đi hai bước, cũng nhỏ giọng nói, “Ta cũng không... Trong lòng không có người khác!”

Triển Chiêu cũng cảm thấy thư thái hơn chút.

Cửu cô nương ôm con chó nhỏ đi ở phía trước, buồn cười, thầm nói — hai người này thật thú vị nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.