Lắng Nghe Tiếng Biển

Chương 1-2




Sắc trời chợt tối sầm lại, từng cụm mây đen thi nhau kéo đến tựa như sắp đổ ập xuống. Hôm qua trên ti vi dự báo có mưa to vẫn chưa thấy đâu, tiết trời oi bức khiến mọi người không chịu nổi. Bầu không khí trong nhà họ Mạc cũng nặng nề tựa như thời tiết bên ngoài, trong sân đặt từng vòng hoa thật to, ngoài cửa treo tấm bảng trắng ghi chữ "Tế", trong linh đường không ngừng có người cầm theo hoa cúc chậm rãi ra vào. Giữa linh đường là ảnh chụp trắng đen của người phụ nữ trẻ tuổi đang cười thật dịu dàng.

Mạc Nghị cài hoa trắng trên người, đứng một bên tiếp đãi khách đến phúng viếng, sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ như vừa khóc xong. Người phụ nữ trên ảnh là vợ của hắn, hai người kết hôn bảy năm rồi, có với nhau một con trai năm tuổi. Vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ mãi trọn vẹn như thế, nào ngờ đâu sự cố ngoài ý muốn lại cướp đi người vợ của hắn, cũng cướp đi sự yên bình của nhà họ Mạc. Hắn cố gắng kiềm nén tâm tình đau thương, chuẩn bị tang lễ cùng với sự giúp đỡ của trợ lý.

Mạc Tử Hi năm tuổi đứng sau di ảnh của mẹ, trên tay còn ôm chặt bức tượng tiên cá mẹ tặng cho mình, im lặng chăm chú nhìn từng hành động của Mạc Nghị. Dưới cái nhìn của bé, dáng vẻ người cha đau thương tột độ hôm nay chỉ là kẻ bỉ ổi ra vẻ đứng đắn. Cụm từ "ra vẻ đứng đắn" này mấy hôm trước bé vừa học được trên ti vi, trong phim có cảnh cô vợ chỉ vào người chồng ngoại tình vừa khóc vừa nói: Anh là thứ chỉ biết ra vẻ đứng đắn! Lúc ấy Mạc Tử Hi đã biết nên dùng từ gì để hình dung người cha của mình rồi.

Mạc Nghị đứng cả buổi trưa đã chịu không nổi, vì thế nói trợ lý của mình tiếp tục đón khách, hắn đến phòng nghỉ phía sau uống nước nghỉ ngơi một chút, nhưng chỉ vừa uống một hớp đã phun ra toàn bộ, lại có người nào bỏ vào trà cả nửa ly muối. Hắn đặt ly xuống, khó chịu ho hai tiếng, liếc mắt thấy Mạc Tử Hi thờ ơ đứng ở cửa nhìn hắn. Mạc Nghị nhíu mày nói với con trai: "Có phải con làm không?"

"Cha là đồ chỉ biết ra vẻ đứng đắn!" Mạc Tử Hi nghiêm túc nói rõ từng câu từng chữ.

"Con..." Mạc Nghị phát điên cả giận nói "Ai dạy con mấy lời này?"

"Chẳng cần ai dạy, cha vốn là như vậy rồi, cha đừng tưởng khóc thêm mấy tiếng thì mẹ sẽ tha thứ, không cần vờ vĩnh, cả đời này mẹ sẽ không tha thứ cho cha đâu, con cũng vậy."

Mạc Tử Hi vừa dứt lời, Mạc Nghị đã nắm chặt cạnh bàn đứng dậy muốn đánh bé, Mạc Tử Hi không né tránh, vẫn nhìn chằm chằm vào người cha có vóc người cao hơn bé rất nhiều, trong mắt không hề có chút sợ hãi nào. Cuối cùng cái tát của Mạc Nghị vẫn không đánh được, hắn vô lực buông thõng tay, nhẹ giọng nói: "Mẹ con mất đi cha cũng rất tiếc nuối, nhưng mà Tử Hi con không thể đổ tất cả những việc này lên đầu cha được, như vậy không hề công bằng với cha."

"Cái gì là công bằng? Cha có người phụ nữ khác bên ngoài gọi là công bằng sao? Nếu hôm qua không phải cha nghe điện thoại của người phụ nữ đó trong xe, mẹ cũng sẽ không hoảng hồn mà thắng gấp, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn!" Mạc Tử Hi năm tuổi dùng ánh mắt tỏa sáng như ánh lửa hỏi ngược lại cha mình, giọng nói non nớt hòa cùng với từng câu chữ đầy trưởng thành khiến cho Mạc Nghị không ngừng lui về phía sau, cuối cùng ngã xuống sô pha.

Mạc Tử Hi nói không sai, hôm qua hắn nhận cuộc gọi ấy ở trên xe đã gây ảnh hưởng cho vợ mình, khiến cô phạm phải sai lầm dẫn đến phát sinh chuyện ngoài ý muốn, mà trong nháy mắt xe mất khống chế, vợ của hắn nhanh chóng xoay vô lăng về bên phải, khiến người điều khiển xe đập thẳng vào hàng rào bảo hộ, bảo vệ được Mạc Nghị ngồi ở ghế phó lái.

Hắn có lỗi với vợ mình, đến tận khoảnh khắc cuối cùng cô vẫn dùng cách này để nói yêu hắn.

Mạc Nghị cảm thấy đau nhói cả cõi lòng, lúc định nói thêm gì đó với Mạc Tử Hi lại nghe thấy tiếng ồn bên ngoài. Còn đang nghi hoặc thì trợ lý đã bước vào, dùng âm thanh nhỏ nhất nói với hắn: "Cô Vương đến rồi."

Mặc dù đã nói nhỏ thế nhưng Mạc Tử Hi vẫn nghe thấy, bé cũng biết cô Vương là ai. Bé căm hận nhìn Mạc Nghị rồi xoay người chạy ra ngoài, một giây cũng không muốn ở lại nơi này thêm nữa, khách đến phúng viếng đầy phòng cũng không biết được bao nhiêu người thật lòng, bé không hít thở nổi nữa rồi.

Chạy thẳng một mạch ra ngoài sân biệt thự, lại tiếp tục hướng về cửa lớn mà lao ra đường, phía sau vang lên tiếng bước chân đuổi theo của trợ lý Mạc Nghị, Mạc Tử Hi càng chạy càng nhanh, nước mắt chẳng biết từ khi nào tràn khỏi khóe mi, bị gió thổi ngược về sau.

Bé nhớ về bóng hình của mẹ, trước khi ngủ luôn được mẹ kể chuyện cho nghe, lời mẹ kể thật dịu dàng, nụ hôn của mẹ cũng ngọt ngào biết bao, khi mẹ cười lên xinh đẹp đến nhường nào. Thế nhưng mẹ ngày càng không vui, còn hay ngồi khóc trong phòng, cũng không còn kể chuyện cho bé nghe nữa. Mạc Tử Hi ôm chặt bức tượng người cá, gào khóc thật to, nước mắt rơi xuống khiến con đường trước mắt trở nên mơ hồ.

Đột nhiên bên tai vang lên tiếng phanh xe chói tai, bé mơ hồ thấy có chiếc xe đang lao về phía mình, chỉ còn cách chưa đến một mét, bé bị dọa đến điếng người, quên mất cả cử động. Lúc sắp bị xe đụng trúng đột nhiên phía sau có người dùng hết sức lực đẩy bé, cả người Mạc Tử Hi đứng trước đầu xe bay thẳng sang một bên, sau đó bé nghe được có gì đó va chạm nặng nề với xe.

Khi chiếc ván trượt rơi xuống trước mắt Mạc Tử Hi, bé mới tỉnh táo lại vội vàng bò dậy khỏi mặt đất, xoay người nhìn về phía sau, xe hơi dừng ngay sau lưng bé, trên mặt đất tràn ngập máu đỏ. Trợ lý của Mạc Nghị đuổi theo bé cùng với tài xế xe đang kiểm tra một chàng trai trẻ tuổi cả người đầy máu.

Mạc Tử Hi nhặt ván trượt lên vội vàng chạy đến, chàng trai tầm mười sáu mười bảy tuổi nằm trên đất đã hôn mê, máu trên đầu vẫn không ngừng trào ra, trợ lý dùng tay chặn lại cũng không cầm máu được, mà cổ tay áo của trợ lý đã dần lan đầy sắc đỏ. Hôm qua Mạc Tử Hi vừa nhìn thấy mẹ gặp tai nạn xe lại tận mắt nhìn thấy nhiều máu như vậy thêm một lần nữa, bé đứng chôn chân tại chỗ không ngừng run rẩy, chàng trai bị đụng phải kia thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, không biết phải dùng bao nhiêu sức lực mới đẩy được bé ra.

Xe cấp cứu nhanh chóng đến nơi, nhân viên y tế cẩn thận đưa chàng trai lên xe, trợ lý để tài xế ở lại, bản thân mình thì kéo Mạc Tử Hi lên xe cấp cứu. Trên xe, một bên là trợ lý đang gọi điện báo cáo tình hình với Mạc Nghị, một bên là Mạc Tử Hi đang nâng cao cánh tay để hộ sĩ giúp bé băng bó, ánh mắt bé vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào anh trai nhỏ đang hôn mê. Bác sĩ đang giúp cậu làm cấp cứu khẩn, chàng trai trẻ vẫn nhắm chặt mắt, trên đầu được băng bó đã không còn chảy máu nữa, nhưng gương mặt lại trắng bệch vì mất máu quá nhiều, dưới đôi mắt nhắm chặt là hàng lông mi thật dài, Mạc Tử Hi nghĩ rằng anh ấy chắc chắn là một người rất thích cười. Lúc bác sĩ kiểm tra tim cho cậu, xuyên qua cổ áo rộng thùng thình, Mạc Tử Hi nhìn thấy có nốt ruồi trên xương quai xanh của cậu.

Cuối cùng vẫn không cấp cứu kịp cho chàng trai trẻ, trên đường đến bệnh viện đã ngừng thở. Lúc người nhà của cậu chạy đến, bác sĩ chỉ đành tiếc nuối mà lắc đầu, mẹ của cậu lập tức khuỵu ngã xuống đất, gào khóc thật to: "Thẩm Bái! Con ơi!..." Mạc Nghị im lặng đứng một bên, chuẩn bị đón nhận trách mắng của cha mẹ Thẩm Bái, dù sao con trai của họ cũng vì cứu Tử Hi mà chết.

Thế nhưng mẹ của Thẩm Bái cũng không làm khó bọn họ dù có khóc đến ngất đi vài bận. Cha của Thẩm Bái nhìn mấy người bọn họ một cái, cũng không nói thêm gì chỉ lặng lẽ rời khỏi. Mạc Nghị để trợ lý giải quyết chuyện ở bệnh viện cũng như chăm sóc thêm cho cha mẹ của Thẩm Bái. Sau khi giao việc xong hắn muốn đưa Mạc Tử Hi về nhà, vừa xoay người đã nhìn thấy bé dựa vào thi thể của Thẩm Bái, lặng lẽ nhìn cậu. Đáy lòng Mạc Nghị trầm xuống, gọi vài tiếng Mạc Tử Hi mới chịu đứng dậy rời đi.

Mạc Nghị chợt phát hiện ra, trên gương mặt của con hắn lại u ám thêm một phần.

Chỉ trong hai ngày, vừa mất mẹ vừa khiến cho một người khác mất đi tính mạng, cuộc sống của Mạc Tử Hi từ nay về sau chỉ còn lại khói mù mờ mịt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.