Lang Hổ Chi Niên

Chương 43




Cát Tiểu Thiên cảm thấy có lúc có thể nhìn thấu Diêu Diệu, có lúc lại thật sự nhìn không thấu y, ví dụ như bây giờ.

“Đầu bị đập ngu luôn rồi hả?” Diện tích trên giường quá nhỏ, Cát Tiểu Thiên nằm sấp trên người Diêu Diệu cũng không dám đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể mình lên, một tay chống lên giường, tay kia làm đệm đỡ sau đầu Diêu Diệu.

Diêu Diệu hơi di chuyển, để cho Tiểu Thiên Nhi ngồi xuống bên cạnh y, khỏi phải nói ban đêm sau lưng dán vào tường như thế thật sự có chút lạnh, kéo chăn lên bao lấy hai người: “Anh ngu rồi thì em có nuôi anh không?”

Cát Tiểu Thiên suy nghĩ một chút: “Không nuôi.”

Diêu Diệu trừng mắt: “Này anh bảo, em nói mà không suy nghĩ chút nào hả?”

“Theo em anh sẽ khổ lắm.” Thật sự Cát Tiểu Thiên đã nghiêm túc cân nhắc qua năng lực của mình xong mới trả lời như vậy.

Nhưng không hiểu sao Diêu Diệu lại cứ thấy lời nói này không được tự nhiên thế nào, “Sao anh vẫn cảm thấy trong đầu em có luân lý ngân (đã giải thích trong mấy chương trước) gì đó?”

“Em không đùa đâu.” Biểu tình của Cát Tiểu Thiên quả thật không có ý đùa giỡn.

Diêu Diệu nghiêng đầu, để cho đầu hai người dựa vào nhau, “Vậy em giải thích cho anh xem vì sao theo em lại là chịu khổ?”

“Chẳng lẽ anh tình nguyện mỗi ngày đều phải chen chúc trên một cái giường bé tí trong căn nhà trệt này?”

“Đầu tiên phải xem người cùng anh chen chúc là ai đã, thứ hai, nếu anh có thể hỏi thêm một câu nữa, với mức độ thu nhập của em thì hoàn toàn có thể cho mình một nơi ở thoải mái hơn mà.” Chuyện này Diêu Diệu đã sớm để ý, hiện tại vừa vặn có thể hỏi một chút.

Cát Tiểu Thiên trầm mặc trong chốc lát, tránh nặng tìm nhẹ trả lời: “Em phải trả nợ.”

Diêu Diệu ồ một tiếng, cũng theo đó trầm mặc một hồi, sau đó vô cùng thuận tiện nặn nặn tai Cát Tiểu Thiên: “Không phải em nợ đúng không?”

“Sao phản ứng của anh với Lê Việt hồi trước giống nhau thế?”

“Không phải,” Diêu Diệu ngồi thẳng, “Vào lúc này mà nhắc đến tên của người đàn ông khác có phải là không thích hợp lắm không?”

“Anh có thể nghiêm túc một chút không hả?”

“Anh không nghiêm túc lúc nào? Mà những việc Lê Việt có thể nhìn thấu anh cũng xem thấu thì có gì không được?”

“Ừ được được.” Cát Tiểu Thiên gia tăng nhịp độ vuốt sau gáy Diêu Diệu.

Diêu Diệu vốn muốn tiếp tục bài xả cái động tác như động viên chó con này là thế nào, nhưng khi xoay mặt lại thì phát hiện Tiểu Thiên Nhi đang cười híp mắt nhìn y.

“Cười cái gì? Anh muốn hỏi một câu nữa Lê Việt có phải biết nhiều chuyện hơn anh không?” Diêu Diệu thay đổi đề tài, y tin rằng hiện tại đã không còn là thời điểm khó khăn nhất của Tiểu Thiên Nhi, cho nên mới nói không nói thì thôi, mà nói thì ít nhiều cũng phải xem hắn thế nào, nhưng nếu Lê Việt có thể biết, mình cũng không đến nỗi không thể hỏi chứ.

“Kịch bản cũ rích, anh trai em năm đó làm ăn với người ta đi vay tiền bị lừa, em là người đảm bảo.” Cát Tiểu Thiên suy nghĩ một chút, dùng ngôn ngữ đơn giản nhất để trả lời Diêu Diệu.

Người thông minh như Diêu Diệu vừa nghe liền biết sự việc ban đầu không đơn giản như vậy, nhưng để Tiểu Thiên Nhi có thể mở lòng nói chuyện với y như thế này đã là không dễ dàng rồi, vì vậy cũng không hỏi lại, một tay đang để trong chăn chạm vào thắt lưng Cát Tiểu Thiên, tay kia chỉ chỉ vào mình, “Còn thiếu bao nhiêu? Nếu em tin anh, anh sẽ giúp em trả lại trước, nợ anh dù sao cũng hơn nợ mấy tên đòi nợ kia, dù gì thì anh cũng có thể trừ vào lương của em mà.”

Cát Tiểu Thiên vừa nghe thấy câu này thì vui mừng ra tiếng, “Tuy rằng anh không vui khi nghe thấy tên của người đàn ông khác, nhưng mà thật sự câu này của anh nói giống hệt Lê Việt hồi trước.”

Diêu Diệu không vui, lấy chăn cuốn một cái, ôm Cát Tiểu Thiên ngã xuống giường: “Lê Việt có Phùng Gia Bình rồi, em nhớ anh là được!”

Bị bọc kín trong chăn, Cát Tiểu Thiên dựa vào cảm giác cắn Diêu Diệu một cái, mỗi tội vị trí không quá chuẩn xác, cắn trúng vào mũi.

Diêu Diệu cắn lại, lần này thì y vô cùng chính xác, “Anh nói thật đấy, em không suy nghĩ một chút sao?”

“Em còn đang nợ Lê Việt, phải nhanh trả cho hết đã.”

“Anh ghen với Lê Việt đấy.” Diêu Diệu nửa thật nửa giả hừ một tiếng.

“Biết rồi, bao giờ gặp em sẽ giúp anh chuyển lời cho Lê Việt.”

“Tiểu tử thối!” Diêu Diệu đột nhiên làm khó dễ, nhưng y quên mất cái giường cá nhân bé tẹo này thật sự không có chỗ cho y dằn vặt, vì thế y vốn muốn trộm tập kích Cát Tiểu Thiên, nhưng bởi vì động tác chiếm quá nhiều phạm vi mà khiến chính mình văng xuống đất.

Một đêm này, hai người ngủ say như cá hoa vàng (1), bất quá cuối cùng cũng coi như không có ai ngã khỏi giường thêm lần nào nữa.

(1) Ăn cá hoa vàng có tác dụng trị chứng mất ngủ, nhưng không hiểu vì sao lại so sánh là ngủ say như cá hoa vàng mà không phải là ngủ say như được ăn cá hoa vàng =))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.