Lang Hổ Chi Niên

Chương 42




Cát Tiểu Thiên đỏ mặt không muốn tiếp thu một Diêu Diệu như hiện tại, bất quá nếu thầy đã cởi hết, học sinh cũng không thể cứ tiếp tục che kín mít (1) thế này được, chỉ là lúc hắn vừa muốn tự mình cởi thì lại bị Diêu Diệu cản lại: “Cứ thong thả mà cởi, như thế sẽ càng quyến rũ.”

(1) Raw là 严严实实 – nghiêm nghiêm thực thực, nghĩa là rất chặt chẽ.

Diêu Diệu nói rồi cúi thấp người xuống, lấy ngón tay câu mở vạt áo sơ mi của Tiểu Thiên Nhi, nhìn hai điểm trên lồng ngực kia, hàm răng liền cắn xuống, bên này dùng đầu lưỡi đùa giỡn, bên kia cũng không nhàn rỗi, ngón tay ở phía trên nhào nặn.

Là đàn ông thì khi nơi này bị người ta đùa giỡn tuyệt đối sẽ bị kích thích về tinh thần nhiều hơn là cơ thể, làm thế nào cũng trốn không thoát, Cát Tiểu Thiên chỉ có thể vô cùng bất đắc dĩ đẩy đầu Diêu Diệu một cái, “Cắn mà cũng không mút.”

Đúng là không mút, nhưng Diêu Diệu lại thiếu chút nữa khiến mình sặc nước bọt, Tiểu Thiên Nhi quả nhiên là có thể ở bất cứ đâu mang đến kinh hỉ mà.

Diêu Diệu ngẩng đầu lên, tựa như vừa được ăn mỹ vị mà lau miệng, Cát Tiểu Thiên đặc biệt nhớ che mặt lại, nhưng mà bàn tay kia vẫn không tha cho hắn, tay Diêu Diệu thay đổi địa phương, luồn vào bên trong quần lót, “Không thì anh mút chỗ khác vậy?”

Đối với Cát Tiểu Thiên mà nói, lực sát thương của ngôn ngữ so với hành động còn lớn hơn nhiều, vì vậy hắn tự học thành tài, cánh tay quàng lên cổ Diêu Diệu, ngẩng đầu tiến tới, chẳng thèm quan tâm đến cái bộ dạng mà mình vốn được sinh ra nữa (ý là bị hở những chỗ nhạy cảm), lấp kín miệng người kia.

Diêu Diệu giương lên khóe miệng ôm lấy hắn, cũng không nói gì nữa, tùy theo Tiểu Thiên Nhi vụng về gặm cắn, tay mình thì càng làm việc chăm chỉ hơn, cái gọi là danh sư cũng đâu phải chỉ là dựa vào miệng thổi phồng lên.

Cát Tiểu Thiên tốt xấu coi như cũng đã đuổi kịp bước chân của thầy giáo, kết quả tay Diêu Diệu động hai ba lần đã khiến Tiểu Thiên Nhi buông lỏng miệng ra, làm sao còn nhớ được gặm người như thế nào?

Đối với Tiểu Thiên Nhi mà nói, mấy năm nay áp lực lớn, thời gian cũng chẳng có để suy nghĩ, cho dù nhu cầu sinh lý có là bản năng thì cũng đều do đi sớm về trễ mà có vẻ chẳng còn cần thiết nữa, vì vậy trước mắt đang ở trong tay người khác, chiếc hộp khoái cảm đã từng chút bị kích mở.

“Lão đại!” Cát Tiểu Thiên siết chặt tay Diêu Diệu, nỗ lực mở bàn tay chỉ mang đến khoái cảm này ra, nhưng bản năng lại khát vọng càng nhiều hơn nữa.

Diêu Diệu tuy rằng không buông tay ra, nhưng lại xấu xa ngậm lấy vành tai của Tiểu Thiên Nhi: “Muốn anh dừng lại sao?”

Cát Tiểu Thiên gật đầu một cái rồi lại tiếp tục lắc đầu thêm mấy lần.

Diêu Diệu cảm thấy mình xấu xa với Tiểu Thiên Nhi như vậy cũng không phải là quá nhẫn tâm, vì vậy liền vùi đầu làm việc, bàn tay huy động toàn bộ kỹ thuật chiếu cố Tiểu Thiên nhỏ.

Tiểu Thiên Nhi rút tay về, ban đầu còn nắm lấy thành giường, một lúc sau thì thẳng thắn nắm tay thành quả đấm giấu xuống dưới gối.

Diêu Diệu kỳ thực không phí chút sức lực đã khiến Cát Tiểu Thiên bắn ra trong tay mình, nhìn lồng ngực Tiểu Thiên Nhi liên tục phập phồng, ánh mắt vẫn mang theo chút dáng vẻ mê ly, Diêu Diệu cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, tuy rằng tiểu huynh đệ trong quần y vẫn luôn tự sinh tự diệt.

Vô cùng chắc chắn Cát Tiểu Thiên căn bản không có kinh nghiệm gì, Diêu Diệu cũng không vội đến mức nhất định phải làm đến bước cuối cùng, vì vậy nghĩ rằng, dù sao mình chỉ cần bình tĩnh một chút là có thể qua rồi, thẳng thắn muốn tìm giấy ăn lau qua cho hai người.

Cát Tiểu Thiên thế nhưng lại kéo tay y lại, hàm hàm hồ hồ mò tới Diêu Diệu nhỏ: “Anh vẫn còn chưa…” Không biết là do dư vị chưa qua hay là quá xấu hổ, Diêu Diệu thấy phía sau tai Cát Tiểu Thiên đỏ hồng thành một mảng, nhưng lúc ấy ngẩng đầu nhìn Diêu Diệu, ánh mắt lại đặc biệt trực tiếp.

Vốn đang nghĩ mình cứ từ tốn là có thể đè ngọn lửa còn chưa hoàn toàn bùng cháy kia xuống, nhưng lúc này khi ánh mắt hai người đối diện nhau, liền biết áp lại không nổi nữa, nắm lấy cằm Cát Tiểu Thiên mạnh mẽ hôn lên một cái: “Được rồi, tối hôm nay cho em thêm một cơ hội luyện tập.”

Cát Tiểu Thiên theo bản năng nhếch đôi môi, cúi người kéo khóa quần của Diêu Diệu ra, sau đó lại dịch xuống ngoắc ngoắc quần lót, e rằng đây là lần đầu tiên cẩn thận nhìn tiểu huynh đệ của người khác như thế.

Diêu Diệu rất tự tin, hai tay chống ra phía sau, nửa người trên hơi ngửa ra sau, “Thấy hài lòng không?”

Cát Tiểu Thiên ban đầu vẫn có lòng tin đấy chứ, đây là kỹ năng thiên phú mà không cần phải dùng tới số lần tích lũy kinh nghiệm để quyết định, nhưng tên Diêu Diệu chẳng biết xấu hổ kia không thấy hổ thẹn thì thật sự hắn không nói ra được, chỉ có thể vừa nắm chặt Diêu Diệu nhỏ đồng thời liếc mắt nhìn Diêu Diệu lớn kia một cái.

Tuốt động mấy lần, Diêu Diệu cảm thấy vẫn còn thiếu chút hỏa hậu, thẳng thắn lấy tay mình đè lên tay Cát Tiểu Thiên, cùng hắn cho tới khi y tiết ra. Rõ ràng so với tay của mình không thì cũng chẳng khác biệt lắm, nhưng Diêu Diệu lại cảm thấy phá lệ tốt, vì vậy thả lưng dựa về phía sau một chút, sau gáy liền đập vào tường.

Tiểu Thiên Nhi cau mày nhanh chóng kéo y lại, Diêu Diệu lại bắt ngược lại kéo hắn nằm sấp lên người y, sau gáy đúng là rất đau, vậy mà lại không nhịn được nở nụ cười, đã bao nhiêu năm chưa làm một việc ngây thơ như thế này rồi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.