Lang Hổ Chi Niên

Chương 29




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy rằng trước đây không lâu mới bị Cát Tiểu Thiên phun tào chuyện hai người họ ngoài giờ làm việc trừ ăn cơm ra cũng chỉ có ăn cơm, nhưng người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa bụng sẽ đói đến hoảng loạn, càng không cần phải nói tới chương trình buổi chiều vừa xong, đến cười cũng vô cùng hao phí thể lực, vì vậy bữa cơm tối hôm nay nhất định phải ăn.

Chỉ có điều Diêu Diệu không ngờ, hôm nay lại là Cát Tiểu Thiên nói ra trước, “Gần đây có một chợ đêm ăn vặt không tồi, anh có hứng thú không?”

Thực ra Cát Tiểu Thiên cảm thấy nếu mình không nói ra thì Diêu Diệu cũng nhất định sẽ đề cập tới, hơn nữa đúng là rất đói bụng, vậy thì cứ ăn thôi.

“Chỉ đường đi.” Diêu Diệu khởi động xe, nửa lời cũng không phí.

Cách khu vườn cũng không xa lắm, vì vậy Cát Tiểu Thiên chỉ tốn mấy câu đã đem địa chỉ nói rõ, bất quá hắn vẫn muốn hỏi thêm một câu: “Anh không thắc mắc là sẽ ăn gì sao?”

Diêu Diệu vui vẻ liếc nhìn Cát Tiểu Thiên một cái, “Ăn cái gì còn lâu mới quan trọng bằng ăn cùng với ai.”

Cát Tiểu Thiên rất thông minh ngậm miệng lại.

Hết mười mấy phút đã đến nơi Cát Tiểu Thiên nói, nhưng lại mất thêm mười mấy phút nữa mới tìm được chỗ đỗ xe.

Chợ đêm có rất nhiều gian hàng, phải ăn qua tất cả mới đã nghiền, vì vậy hai người trước tiên mua hai phần mì nướng ướp lạnh (1) để lót dạ.

(1) Raw là  烤冷面, đặc sản của vùng ven biển Đông Bắc. Mì là mì trắng ý, nhưng ở đây là kiểu to như bánh phở. Đừng hỏi tại sao nướng rồi mà còn lạnh được, tớ ngại đọc quy trình chế biến lắm TvT

86d6277f9e2f07081c6fc1acef24b899a901f230

Trải nghiệm vừa đi vừa ăn thế này đối với Diêu Diệu mà nói thì có chút xa lạ, không phải là y thấy ăn như thế không vui, mà là chưa có ai cùng y ăn như thế cả.

Cho nên giờ khắc này nhìn Cát Tiểu Thiên lúc nhìn trái khi lại nhìn phải, trước mấy gian hàng đông khách còn nhón cả chân lên, theo bản năng cắn răng nhìn vào, Diêu Diệu cảm thấy vô cùng phấn khích.

Đồ trong tay hai người đã ăn gần hết, một trận gió nhỏ thổi qua mang theo một trận hương thơm, mắt Cát Tiểu Thiên sáng lên, kéo theo Diêu Diệu nhanh chóng đi vài bước tới hai quầy hàng vô cùng được mọi người yêu mến, một là xúc xích rán, còn một là đậu hũ chiên. (dùng chiên với rán cho đỡ bị lặp từ)

“Tôi xếp hàng bên này, anh xếp hàng bên kia nha.” Cát Tiểu Thiên phân công cho Diêu Diệu, “Đúng rồi, mua một phần thôi nhé, chúng ta thay nhau ăn là được.”

Diêu Diệu đặc biệt ấu trĩ giơ lên cây xiên nhỏ.

Cát Tiểu Thiên xoay mặt đi ra vẻ mình không quen y.

Lúc ở cuối hàng, hai người trên căn bản là đứng sát cạnh nhau, nhưng theo từng bước một di động về phía trước, khoảng cách liền giãn ra, hàng của Diêu Diệu so với Cát Tiểu Thiên thì nhanh hơn một chút, nhưng đến khi trả tiền thì trợn tròn mắt, không có tiền lẻ…

Ông chủ bán xúc xích nồng hậu đưa một bát xúc xích cho y, “Sáu đồng, ngài bỏ tiền vào cái hộp bên kia là được.”

Diêu Diệu hô một tiếng “Tiểu Thiên Nhi?” Nhưng Cát Tiểu Thiên đang nói với ông chủ bên kia chiên đậu kỹ một chút, dầu trong chảo cả hai bên lại còn kêu xèo xèo, căn bản không nghe thấy.

Ông chủ hàng xúc xích thấy Diêu Diệu không định bỏ tiền thì rất bồn chồn, bọn họ buôn bán lẻ rất giỏi nhìn người, vị này trông đâu có giống người không trả nổi tiền xúc xích rán.

Cũng may Cát Tiểu Thiên ở bên kia cũng không chậm, trả tiền xong thì bưng đậu chiên quay người lại, thấy Diêu Diệu một mặt đang nhìn thấy cứu tinh, nghĩ một chút đã hiểu. Nhanh chóng móc tiền đặt vào trong hộp của ông chủ rồi lôi Diêu Diệu đứng sang bên cạnh.

“May mà còn chưa phải mang theo anh chạy loạn đấy, tiêu tiền kiểu này đúng là không thích hợp với anh.” Cát Tiểu Thiên khẳng định Diêu Diệu không thích cái kiểu chỉ vì vài đồng tiền lẻ mà gây ra lúng túng như thế này.

Nhưng Diêu Diệu lại không vui, “Sao tôi lại không hợp? Từ nhỏ tôi cũng là từ trong hẻm lăn ra đấy!”

“Rồi rồi, vậy lần sau nhớ mang theo tiền lẻ là được mà?” Cát Tiểu Thiên dùng xiên cắm một miếng đậu chiên đưa tới bên miệng Diêu Diệu.

Diêu Diệu cũng không khách khí, ậm ừ một cái liền ngậm lấy, Cát Tiểu Thiên nhanh tay thu lại cái xiên, tiện thể cắm đi một miếng xúc xích từ trong bát giấy của Diêu Diệu.

Diêu Diệu vốn còn muốn nói chuyện cùng Cát Tiểu Thiên một chút nữa, hai người bọn họ cũng không phải kẻ thù giai cấp gì đó, không thể vẽ một đường ranh giới ở giữa ngăn cản họ được. Nhưng bầu không khí trước mắt hiển nhiên không phải lúc nói chuyện này, thoạt nhìn rất có thứ tự (vì trước đấy CTT vừa đút cho DD xong) chọn một miếng từ trong bát của Cát Tiểu Thiên trực tiếp đút tới bên miệng, Cát Tiểu Thiên không có biện pháp đành phải cắn một cái, lại lập tức hít hơi le lưỡi, “Lão đại, nóng đó!”

Diêu Diệu bị một tiếng lão đại này làm cho mở cờ trong bụng: “Vây tôi giúp cậu thổi một chút?”

Do dự trở thành vênh váo đắc ý, thật đáng khinh thường.

Một đường ăn ăn uống uống, Diêu tổng cảm khái: “Này Tiểu Thiên Nhi, cậu nói xem đây có được gọi là hẹn hò không?”

Cát Tiểu Thiên đặc biệt dứt khoát trả lời: “Không biết.”

“Cậu không thể hùa theo tôi một chút à?”

“Nhưng tôi thật sự không biết mà.” Gương mặt Cát Tiểu Thiên rất chân thành, anh tuyệt đối đừng có chọn sai đường. (chắc ý là bảo DD đừng có làm càn =)))

Đối diện với vẻ mặt này, Diêu Diệu biết đùa không nổi nữa, không thể làm gì khác ngoài chuyển đề tài: “Buổi tối không vội về nhà chứ?”

Cát Tiểu Thiên nghiêng đầu nhìn y, không gật đầu cũng không lắc đầu.

“Đến Tùy tiện đi, Lê Việt nói cậu ta nhớ cậu.” Diêu tổng thực sự nói rất thuận miệng.

Cát Tiểu Thiên rất muốn hỏi Lê Việt nhớ tôi sao lại nói cho anh biết, nhưng hắn nhịn xuống được, bởi vì hắn có thể dự liệu sau khi hỏi chắc chắn sẽ dẫn tới một tràng ngụy biện của Diêu Diệu.

Đúng là Lê Việt thật sự rất muốn Cát Tiểu Thiên, chỉ là hắn cảm thấy Tiểu Thiên Nhi không phải người yêu hắn cũng chẳng phải người thích đến quán bar chơi, vì vậy muốn ngày nào đó rảnh rỗi gọi điện thoại hẹn nhau ra ngoài uống chút trà mà thôi. Cho nên ngày hôm nay nhìn thấy Cát Tiểu Thiên đi theo sau Diêu Diệu vào cửa thì rất ngạc nhiên.

“Tiểu Thiên Nhi, hiếm thấy cậu cam lòng tới gặp tôi một chút đó nha.” Lê Việt tương đối khuếch đại.

Mắt thấy Lê Việt lại muốn coi mình là không khí mà túm Cát Tiểu Thiên đi, Diêu Diệu cũng thân thủ kéo lại một cánh tay của Tiểu Thiên Nhi: “Tốt xấu cũng là tôi đi cùng cậu ấy, ông chủ Lê có thể đừng có cướp người đi được không?”

Vừa nghe lời này, Lê Việt đang tính cùng Diêu Diệu bài xả ai với Tiểu Thiên Nhi có giao tình sâu đậm hơn, nhưng một tiếng “Diêu ca” đã bớt đi phiền phức cho hắn.

Phó Dương nhìn thấy bọn Diêu Diệu đến, chạy tới lên tiếng chào hỏi.

Diêu Diệu bây giờ đã coi Phó Dương như em trai, nói chuyện cũng không kiêng kị gì, “Không phải cậu còn muốn tham gia kỳ thi nghiên cứu sinh (2) sao? Sao lần nào đến cũng thấy cậu ở đây thế?”

“Không phải là vì em biết chắc anh sẽ đến sao?”

Lê Việt vui vẻ, một mặt “Anh tự cầu phúc đi” nhìn Diêu Diệu: “Anh cứ chơi với tâm phúc của mình đi, tôi với Tiểu Thiên đi tâm sự, lát nữa đến chỗ quầy bar tìm người là được.”

Diêu Diệu ít nhiều có chút bất đắc dĩ, dù sao hôm nay y cũng chỉ muốn cùng Cát Tiểu Thiên hai người ở cùng nhau thôi. Nhưng thôi chờ chút nữa đi tìm người cũng được, cũng không thể vừa mới bác mặt mũi của Lê Việt lại để cho Phó Dương mất mặt.

Nhưng nửa giờ sau khi Diêu Diệu tìm Lê Việt đòi người, ông chủ Lê rất có khí phách nói cho y biết: “Người đi rồi.”

“Lê Việt…” Diêu Diệu thử chút vận may.

Lê Việt nhanh chóng xua tay, “Không liên quan gì tới tôi đâu nha, là Tiểu Thiên Nhi tự mình muốn đi, tôi cũng đâu thể giữ cậu ấy lại được.”

“Cậu ấy đi bao lâu rồi?”

Lê Việt không trả lời, ngược lại vứt ra một vấn đề cho Diêu Diệu: “Lão Diêu, tôi phải hỏi anh một lần nữa, anh có ý với Cát Tiểu Thiên đúng không?” Lê Việt còn nhớ lần trước hỏi vấn đề này, câu trả lời của Diêu Diệu là phủ định.

Diêu Diệu cũng nhớ tới lần trước mình đã trả lời như thế nào, vì vậy lần này nhất định phải trả lời cẩn thận: “Tôi đối với cậu ấy không phải chỉ là hứng thú, tôi muốn nghiêm túc theo đuổi cậu ấy.”

Lê Việt cũng thu lại nét cười trên mặt, “Tôi vẫn là câu nói kia, cậu ấy không thích hợp với anh, nhưng nếu anh đã suy nghĩ thông suốt thì tự mình hỏi cậu ấy đi, sao hôm nay lại để cho người ta về trước chứ.”

Lê Việt từ trước đến nay luôn nói đến cùng mới thôi, nhưng Diêu Diệu có thể hiểu, nếu không phải bạn bè thật sự thì ai lại đi làm tới mức này chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.