Lang Hổ Chi Niên

Chương 19




Khóa kỹ cửa phòng, kéo rèm cửa sổ lên, rót cho mình cốc nước sôi để nguội ừng ực uống vào, cảm giác thanh tỉnh không ít, Cát Tiểu Thiên đặt mông ngồi lên giường, có chút ảo não mà xoa huyệt thái dương, không đâu tự dưng đi thể hiện mà uống gì rượu cái gì chứ?

Nhớ lại biểu hiện của mình dọc đường, mi tâm Cát Tiểu Thiên đều xoắn lại, thật đúng là… Dã tràng xe cát. (Nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì)

Cát Tiểu Thiên tận lực tránh cùng Diêu Diệu có tiếp xúc vốn không phải vì ghét người này, Diêu Diệu tuy rằng khá mạnh thế, nhưng vẫn rất có chừng mực, vì vậy dù cho bình thường trên mặt biểu hiện như thế nào, thực tế Cát Tiểu Thiên không hề ghét cùng Diêu Diệu ở chung.

Hơn nữa còn một điểm, Cát Tiểu Thiên rất dễ dàng ỷ lại người lớn tuổi hơn so với mình hay đối với mình có ấn tượng tốt, đây là việc mà người bạn tốt nhất của hắn bây giờ Lê Việt cũng không biết.

Cát Tiểu Thiên không thể khống chế bản thân sẽ bị loại người nào hấp dẫn, nhưng hắn có thể khống chế chính mình sao cho không chết đuối trong một dòng sông, vì vậy ngay từ đầu hắn mới xây lên một bức trường xung quanh mình, nhưng bức tường lại không được hoàn hảo cho lắm, nó có một vết nứt.

Cát Tiểu Thiên kéo chăn chùm kín đầu, nhưng không quá mấy phút đã chui ra, trong chăn thiếu không khí, càng khó chịu hơn.

Sau đó thẳng thắn nhảy xuống giường, ngủ không được nhìn chằm chằm vào bóng tối cũng là một loại dằn vặt, nhưng không ngủ thì có thể làm gì đây? Từ ngăn kéo bàn làm việc rút ra một cuốn sổ tay, Cát Tiểu Thiên cứ như phải hạ quyết tâm thật lớn mới lật trang bìa ra, bên trong kẹp một tấm hình, trong hình có bốn người, có vẻ là ảnh chụp gia đình.

Cát Tiểu Thiên cầm lấy bức ảnh, sau đó che chính mình đi, cười khổ một cái, e rằng như vậy mới có thể tính là ảnh gia đình chân chính.

Hắn là con nuôi, cùng cha mẹ với anh trai đều không có quan hệ máu mủ, tuy rằng người trong nhà đều không nhắc tới, cả cái khu phố hỗn tạp cũng rất ăn ý mà bảo toàn bí mật này, nhưng luôn có người không giữ được miệng, cho nên lúc Cát Tiểu Thiên mới học tiểu học đã biết mình không phải con ruột.

Người lớn đều nói trẻ con cái gì cũng không hiểu, kỳ thực thời niên thiếu chính là lúc chúng mẫn cảm nhất, trong nhà có anh trai lớn hơn mình sáu tuổi, hai ba tuổi đã bắt đầu biết nhớ, lúc nào cũng ngậm bình sữa chạy theo sau anh, tuy rằng hồi đó đều nhận được câu “Đi đi tự mình ra chỗ khác chơi!”, nhưng Cát Tiểu Thiên luôn cảm thấy có anh trai rất tốt, cũng chưa bao giờ cân nhắc tại sao anh trai người khác luôn đưa em mình theo chơi đùa, còn anh mình thì lại cứ lơ mình đi.

Ngày đầu tiên khai giảng, Cát Tiểu Thiên nhảy nhảy nhót nhót rất hưng phấn mà đeo cặp sách nhỏ đến trường, không chỉ vì hắn rốt cuộc cũng chính thức trở thành học sinh lớp một, mà còn bởi vì anh trai vừa mới lên trung học cơ sở sẽ tiện đường đưa hắn đi học.

Nhưng vào lúc tan học, Cát Tiểu Thiên lại không chờ anh trai tới đón hắn, cũng không đi cùng bạn bè, một mình ủ rũ trở về nhà.

Trong nhà bốn miệng ăn thì có hai người kiếm tiền, người lớn không có thời gian đi lưu ý đến những thay đổi nhỏ trong tâm tư của một đứa trẻ con, cứ bình an mà về là được, chớ nói chi đến Cát Tiểu Thiên vốn cũng không phải là đứa trẻ hoạt bát nói nhiều.

Nhưng Cát Đại Chí lại không an tâm như vậy, bản thân hảo tâm hảo ý mà đi đón em nhỏ tan học, đứng ở cửa trường học chờ nửa ngày không thấy bóng người, một đường sốt ruột chạy về nhà, nghĩ không được phải gọi ba mẹ cùng đi tìm, lại phát hiện người đã trở lại, lại còn đang rất hữu mô hữu dạng (1) mà ngồi cầm sách giáo khoa ngẩn người.

(1) Hữu mô hữu dạng: là hình dung việc làm hay mô phỏng mà kết quả rất giống với hình mẫu nào đó hoặc đạt được chuẩn mực nào đó; có thể nói là “ra dáng”. (nguồn: Teddy)

Cát Đại Chí là một thằng nhóc vừa mới bước vào thời kỳ trưởng thành, vào nhà tuy rằng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lửa giận cũng theo đó bốc lên, nhéo Cát Tiểu Thiên qua muốn đánh.

Hai anh em bình thường không bao giờ gây gổ, nói đúng hơn là không đánh được, nhưng hôm nay Cát Tiểu Thiên cũng gắt, một phát ngăn Cát Đại Chí lại, hai người liền thật sự xoay ra đánh nhau.

Đây là lần đầu tiên Cát Tiểu Thiên động thủ cùng anh hắn, người mà cả ngõ đều không có ai là địch thủ, thật sự là không cùng đẳng cấp, hai ba phát liền bị áp trên đất không có sức lực chống đỡ, người lớn trong nhà phí rất nhiều sức lực mới tách ra được.

Cũng không cần biết tại sao lại bị anh mắng, nhưng Cát Tiểu Thiên đã một bên nước mắt lộp bộp rơi xuống.

Cuối cùng hỏi ra nguyên nhân, cả nhà đều trầm mặc, biết giấy không thể gói được lửa, cũng không định sẽ giấu con trai cả đời, nhưng vẫn chưa hề chuẩn bị để đưa vấn đề này ra ánh sáng, làm sao giải thích được với một thằng bé còn chưa tới bảy tuổi chứ?

“Không phải ruột thì làm sao? Dù sao anh vẫn là anh của em, bọn họ vẫn là ba mẹ em, nếu có đứa dám bắt nạt em thì anh đánh chết nó!” Cát Đại Chí là kiểu tính khí khó đổi, tuy rằng trước đây bản thân đôi khi cảm thấy rất khó chịu khi cứ có gì ngon là phải chia cho đứa nhỏ ba mẹ mang về, nhưng hắn cũng đã nhận định đây là người nhà mình, cho nên dù bản thân đã từng đi bắt nạt người khác, nhưng người khác nếu dám bắt nạt Tiểu Thiên Nhi thì tuyệt đối không được!

Thói quen hình thành, chính thức trở thành chu trình hàng tuần…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.