Lăng Hề

Chương 14




Một đêm mộng đẹp.

Tỉnh lại, trời đã sáng rõ. Xoay đầu, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn dị thường đang ở trước mắt của mình.

Lăng Hề phát hiện mình đang chôn ở trước ngực Lạc Gia, ngẩng đầu là nhìn thấy rõ ràng mỗi một sợi lông mi của Lạc Gia. Trước đây, cậu chưa từng quan sát một nam nhân đang ngủ gần như vậy, tuy cậu biết thế giới này có một chút khác biệt, nhưng cậu cảm thấy Lạc Gia nhìn rất đẹp nha.

Lạc Gia……

Ngay tại thời điểm này, quá khứ giống như một giấc mơ hư ảo. Trước kia Lăng Hề không bao giờ nghĩ tới có một ngày cậu lại ngủ cùng một nam nhân khác trên một cái giường, còn dùng tư thế thân mật như vậy.

Mọi thứ luôn luôn thay đổi không thể đoán trước được.

Lăng Hề cẩn thận trở mình, động tác không lớn, nhưng Lạc Gia gần như là ngay lập tức tỉnh dậy. Lăng Hề nhìn Lạc Gia chậm rãi mở mắt ra, động tác trì trệ.

Giây tiếp theo, còn chưa mở miệng nói bất kì điều gì, đã bị Lạc Gia trở mình, nhấc cơ thể lên, chăn mềm trên người hai người theo động tác mà rơi xuống, tay Lạc Gia ôm lấy đầu Lăng Hề. Dùng một loại tư thái vương giả nhìn từ cao xuống bao quát Lăng Hề.

Mắt Lạc Gia hơi nheo lại, nhìn khuôn mặt thiếu niên đang mở to cặp mắt xinh đẹp ngơ ngác nhìn hắn. Khuôn mặt trắng nõn của Lăng Hề nổi lên màu đỏ ửng nhàn nhạt, đôi mắt sáng ngời bởi vì vừa tỉnh ngủ nên có thêm một chút trong trẻo mơ hồ, mái tóc đen rối tung rơi lả tả trên bờ vai xinh đẹp, cổ trắng nõn lộ ra nhìn vô cùng hấp dẫn và quyến rũ.

Đột nhiên Lạc Gia cảm thấy có một ngọn lửa vô danh từ dưới bụng chạy khắp cơ thể, từ trên xuống dưới. Giống như là không thể khống chế được nữa.

Lăng Hề phản ứng không kịp, vừa mới nói ra một chữ, cái cằm đã bị nắm lấy, đôi môi bị bịt kín, trong thời gian tiếp theo, đại não của Lăng Hề gần như là ở trạng thái trống rỗng, thực sự vô dụng.

Đến khi Lạc Gia buông Lăng Hề ra, cậu mới phát hiện áo choàng tắm trên người chẳng biết từ lúc nào đã bị Lạc Gia cởi bỏ.

Lúc này toàn thân trên dưới chỉ còn mỗi cái quần lót. Thân thể của đối phương vô cùng nóng, trong nháy mắt đại não phát ra tín hiệu nguy hiểm, Lăng Hề vội vàng đẩy nam nhân đang không ngừng cắn liếm trước ngực mình. Thân thể của đối phương lại giống như sắt đá, không chút di chuyển.

Lạc Gia ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh lam thâm thúy thẳng tắp nhìn Lăng Hề, nheo nheo mắt, thanh âm khàn khàn: “Phải chờ tới khi nào thì…… anh mới có thể chạm vào người em?”

Lăng Hề sững sờ, chợt hiểu Lạc Gia đang muốn nói điều gì, lập tức từ mặt một đường hồng đến lỗ tai. “Dừng lại a. ”

“Đừng mà” Lạc Gia chôn trước ngực Lăng Hề cười nhẹ lên tiếng: “Ai kêu em mê người như vậy.”

Mặt Lăng Hề càng đỏ hơn.

Khó trách trước kia Địch Nam hay nói giỡn với cậu, nam nhân vào sáng sớm là nguy hiểm nhất.

“Anh….. không phải nói cái gì cũng không làm…..”

Lần đầu tiên Lạc Gia cười có chút vô lại: “Đúng vậy, anh nói là ngủ thì cái gì cũng không làm, nhưng đây là buổi sáng.”

Lăng Hề trừng hắn.

Lạc Gia lại hôn xuống.

“A….. Đau …..” Lăng Hề nhíu mày, vừa rồi Lạc Gia hôn một đường xuống phía dưới bụng của Lăng Hề, kết quả là cậu quơ tay trong không khí đụng đến cột giường. Tay bị thương làm sao có thể chịu nổi một hồi lăn qua lăn lại như vậy được.

Lạc Gia lập tức phát hiện, kéo tay phải bị thương của Lăng Hề qua xem, không thấy có bị gì quá lớn mới yên tâm một chút.

“Được rồi, không đùa em nữa.” Lạc Gia bất đắc dĩ thở dài, cúi xuống in vài dấu trên da thịt cực kì co dãn này, lưu lại vài cái ấn kí rồi mới thỏa mãn rời đi.

Khuôn mặt Lăng Hề vẫn còn ửng đỏ nhưng cũng đã giảm bớt một chút, trừng mắt nhìn Lạc Gia, bộ dáng kia thật sự là cực kỳ mê người, Lạc Gia yêu thương khẽ hôn một cái trên cái trán còn bọc băng gạc của Lăng Hề:“Em đã chấp nhận anh, anh sẽ không cho em cơ hội thoát khỏi anh.”

…..

Không bao lâu sau, Lăng Hề mới phát hiện, từ ngày cậu nói bọn họ có thể bắt đầu thử xem, Lạc Gia chính là được một tấc lại muốn tiến một thước.

Quan hệ của bọn họ cũng dần dần đi xa hơn, thậm chí có nhiều lần làm chỉ còn một bước nữa, tuy nhiên cuối cùng đều là Lăng Hề ngăn cản kịp thời.

Sau Lăng Hề nói sẽ phân phòng ngủ riêng, Lạc Gia không chịu, đành phải lui một bước, hứa với Lăng Hề sẽ không làm bất kì chuyện gì nữa.

Lạc Gia đáng thương mỗi ngày có thể xem, có thể sờ nhưng lại không thể ăn, nhưng những dấu vết xanh tím mập mờ trên người Lăng Hề cũng xuất hiện càng ngày càng nhiều.

Lạc Gia phát hiện tiểu tử kia rất thích ăn đồ ngọt. Trong nội tâm suy nghĩ một chút, lập tức mua cho Lăng Hề một đống lớn đồ ngọt chất chồng trong nhà. Đương nhiên cũng thường xuyên chú ý đến những món ăn ưa thích của tiểu tử kia, yêu cầu đầu bếp trong nhà không ngừng thay đổi đa dạng các món ăn mới lạ. Sợ Lăng Hề ngán.

Nhờ kế hoạch nuôi dưỡng cẩn thận của Lạc Gia, cuối cùng Lăng Hề cũng hơi chút mập mạp hơn.

Bởi vì tay phải của Lăng Hề bị thương, ngay cả các kì thi trong trường học cũng được cấp giấy thông qua.

Kì nghỉ hè tiếp theo đến, chân Lăng Hề bị thương không nặng, tịnh dưỡng hơn hai tuần là tốt rồi. Nhưng chấn thương ở tay lại rất lâu mới tốt lên được. Đối với Lăng Hề dùng việc vẽ tranh để kiếm sống mà nói, tay thật sự rất quan trọng. Không thể vẽ tranh, cái gì cũng không thể làm, Lăng Hề cảm thấy mình quả thực chính là một phế nhân.

Nghỉ hè, ở ký túc xá không có người ở, Lạc Gia kêu Lăng Hề ở lại biệt thự. cậu dường như không có chút lo lắng liền đồng ý.

Trong những ngày ở nhà dưỡng thương, Lăng Hề còn có thêm một niềm yêu thích mới chính là xem phim kinh dị. Có đôi khi những cảnh quá mức khủng bố, Lăng Hề sợ tới mức mắt trừng thẳng, chân tay đều run lên. Thần thái đáng yêu này Lạc Gia nhìn thấy liền muốn áp đảo hung hăng yêu thương. Nhưng mà kì lạ nhất chính là sau khi xem xong Lăng Hề lập tức giống như là không có việc gì.

Có thể nói Lăng Hề xem phim rất nhập tâm. Khi đó cho dù Lạc Gia quang minh chính đại ăn đậu hủ, Lăng Hề cũng sẽ không phát hiện. Cho nên Lạc Gia gần đây lại có thêm một sở thích mới, chính là cùng Lăng Hề xem phim kinh dị.

Trải qua một tháng tịnh dưỡng, tay Lăng Hề cuối cùng cũng hồi phục, cậu liền nói với Lạc Gia là phải trở về trường học tiếp tục công việc.

“Không được.”

“Tại sao?”

“Không cần phải đi ra ngoài kiếm tiền được không? Dùng tài lực (nguồn lực tài chính) của anh, nuôi mười người như em cũng không có vấn đề gì.”

Lần này Lăng Hề cố chấp: “Em không phải là nữ nhân. Em muốn dựa vào hai tay của chính mình để làm việc.”

“Có anh không phải tốt hơn sao?”

“Đương nhiên tốt, nhưng điều này đối với em rất quan trọng. Em có lòng tự trọng của em, có nguyên tắc sống của mình, bởi vì yêu mến, cho nên em hy vọng có thể có được sự tôn trọng của anh.”

Ánh mắt Lăng Hề chân thành tha thiết cùng thành khẩn.

Lạc Gia cũng không phải không xúc động, dù sao hắn có thể trả giá bất cứ thứ gì vì tiểu tử này, tự nhiên cũng thấy không vui vì Lăng Hề mất hứng chuyện không được đi làm, hơn nữa câu kia của Lăng Hề “Bởi vì yêu mến”, bốn chữ này liền làm cho tường đồng vách sắt trong lòng Lạc Gia nháy mắt sụp đổ.

Thở dài một tiếng, gỡ mặt nạ đế vương lạnh lùng xuống, đôi mắt sáng ôn nhu, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt thiếu niên: “Được rồi. Nhưng anh có một yêu cầu, chính là em nếu như gặp bất cứ chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết.”

Lăng Hề rất biết điều, gật đầu.

Ban ngày Lăng Hề sẽ tiếp tục vẽ tranh ở trường học, nhưng Lạc Gia kiên trì mỗi ngày đều phải tới đón Lăng Hề.

Thời gian bận rộn cũng nhanh chóng trôi qua, mùa hè kết thúc, Lăng Hề vô tình biết được từ quản gia là mấy ngày nữa Lạc Gia sẽ tổ chức tiệc sinh nhật của hắn trong một biệt thự tư nhân khác ở vùng ngoại ô.

Nghe tin tức này, Lăng Hề đầu tiên là kinh ngạc, sau đó rơi vào trầm tư.

Lúc này Lăng Hề mới giật mình phát hiện, yêu thương cùng cưng chiều của Lạc Gia đối với mình quả thực là vượt quá sức tưởng tượng.

Mà chính mình….. Giống như thật sự không có vì hắn mà trả giá. Cũng rất ít khi làm cho hắn cảm thấy thật sự vui vẻ. Lăng Hề cúi đầu xuống, nhìn mặt đất, Lạc Gia trả giá rất nhiều vì mình, mà mình ngay cả cái đơn giản là dâng thân thể ra cũng không làm được. Mỗi lần đều cự tuyệt, Lăng Hề mặc dù không có trải qua cái kia cùng nữ nhân, nhưng cũng biết để thân thể nam nhân nghẹn quá lâu cũng không được.

Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, lão quản gia bắt máy, cung kính hữu lễ (tôn trọng và lịch sự) nói vài câu, rồi đi vào thư phòng của Lạc Gia, đi ra thì trong tay có cầm một tập tài liệu.

Lăng Hề vô thức hỏi một tiếng: “Có chuyện gì không?”

“Ông chủ kêu tôi đem tập tài liệu này đến công ty, nghe nói rất quan trọng.”

Lăng Hề a một tiếng, nhìn tập tài liệu, chủ động đề nghị: “Không bằng để tôi đi a, dù sao tôi cũng không có bận chuyện gì. Ông còn bề bộn những thứ khác.”

Lão quản gia có vẻ hơi kinh ngạc, nhìn Lăng Hề một cái, rồi sau đó mỉm cười với Lăng Hề. Đưa tài liệu trong tay cho Lăng Hề.

“Tôi nhờ cậu vậy.”

Lăng Hề tiếp nhận tài liệu. Đây là lần đầu tiên Lăng Hề làm một việc giúp Lạc Gia. Tuy chưa được xem là cái gì quá lớn, nhưng mà cậu vẫn rất cao hứng khi có thể báo đáp lại Lạc Gia một chút a.

Người lái xe đưa Lăng Hề tới công ty của Lạc Gia ở trung tâm thành phố.

Lăng Hề cầm tập tài liệu cẩn thận bước vào trong.

Thiết bị lắp đặt xa hoa, mọi người trong cao ốc đi tới đi lui rất vội vàng. Chỉ là Lăng Hề vừa bước vào một bước, toàn bộ không gian dần dần trở nên yên tĩnh. Sau đó, càng ngày càng nhiều ánh mắt nhìn về phía Lăng Hề.

Phát hiện ra loại yên tĩnh quỷ dị này, bước đi của Lăng Hề thoáng cái dừng lại, làm sao vậy? Có cái gì không đúng sao?

Lăng Hề cúi đầu nhìn nhìn đôi giày thể thao màu trắng Lạc Gia mua cho, cùng quần jean sạch sẽ, trên người cũng là áo thun trắng đơn giản, giống như cái này cùng với nơi toàn tây trang caravat không hợp nhau. Bước đi lập tức có chút lui bước, nhưng ngẫm lại chính mình lại không có làm chuyện sai, tại sao phải lui bước. Vì vậy hít một hơi, can đảm đi vào.

Có người gần như lập tức nhận ra Lăng Hề, thời gian trước, chủ đề cậu và Lạc Gia có quan hệ mập mờ luôn nằm ở trang đầu của các tờ báo.

Bốn phía truyền đến tiếng xì xào bàn tán, Lăng Hề đi đến trước quầy tiếp tân, trên mặt lễ phép cười: “Xin hỏi văn phòng của Lạc Gia…….. Lạc tiên sinh ở tầng mấy?”

Nữ nhân ở quầy lễ tân nhìn sửng sốt Lăng Hề thật lâu, cho đến khi có một người khác đẩy nàng một cái, nàng mới hồi phục tinh thần lại, lộ ra một giọng nói ngọt ngào đến cực điểm, mỉm cười: “Xin hỏi ngài tìm tổng tài có chuyện gì không?”

Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Lăng Hề. Nàng là lần đầu tiên trông thấy người tóc đen mắt đen, thật giống như yêu tinh nha.

Lần trước có người cho nàng xem báo nàng còn không tin, nói nhất định là giả, hiện tại thấy người thật, thật sự là vô cùng tinh xảo, giống như từ trong bức tranh bước ra vậy.

Lăng Hề đưa tài liệu trong tay ra: “Cái này….. Anh ấy quên mang theo, nghe nói rất quan trọng.”

“Là như vậy a.” Nữ nhân ở quầy lễ tân tỏ vẻ có lỗi, cười cười: “Nhưng tôi xin lỗi, khoảng một giờ sau, tổng tài mới kết thúc cuộc họp, đến lúc đó tôi mới có thể gọi điện thoại lên xác nhận. Nếu không thì như vậy đi, ngài tới chỗ kia ngồi chờ một lát.”

Lăng Hề gật gật đầu, ôm tập tài liệu, cúi đầu chậm rãi bước tới ghế sa lon trong đại sảnh sáng ngời ngồi xuống. Có người còn nhiệt tình bưng tới cho Lăng Hề thức ăn cùng đồ uống.

Lăng Hề vô thức cầm lấy một ly nước chanh, cắn cắn ống hút, trong đầu suy nghĩ những chuyện hoàn toàn không liên quan tới hiện tại.

Trước kia tại thời cổ đại, sinh nhật chính là bọn ca ca đệ đệ đưa tới một đống lễ vật, thậm chí nói chuyện đơn giản với nhau cũng không tới vài câu. Bây giờ nghĩ lại, tình thân thật sự mờ nhạt, gia đình hoàng gia thực sự đáng buồn a.

Sinh nhật ở thế giới này là trải qua như thế nào?

Cũng đã từng nghe Địch Nam nói qua, sinh nhật chính là có rất nhiều bạn bè tụ tập tại một chỗ, tặng quà sinh nhật rồi cùng nhau vui vẻ cười đùa là được rồi. Hẳn là có chút khác biệt so với sinh nhật trước đây của cậu.

Vậy lần này….. Phải làm như thế nào?

Tặng quà? Nhưng cậu không có đủ tiền để mua quà tặng a. Cậu không còn làm việc trong nhà của Lạc Gia nữa nên không có tiền lương, còn phía trường học, phải đợi cậu hoàn thành công việc mới có thể nhận được tiền.

Phải làm như thế nào đây?

Lăng Hề ngồi ở trên ghế sa lon ngẩn người, không biết qua bao lâu, nữ nhân ở quầy lễ tân tới nói cho cậu biết, cậu có thể lên rồi. Lăng Hề lễ phép nói cảm ơn với đối phương, cầm tài liệu đi về phía cầu thang.

Lăng Hề đi thang máy sẽ cảm thấy chóng mặt, rơi vào đường cùng đành phải từng bước từng bước đi bằng cầu thang bộ.

“Xin hỏi Lạc tiên sinh có ở đây không?”

Cửa đột nhiên bị người từ bên trong dùng lực kéo mạnh ra.

Lạc Gia vốn định kết thúc cuộc họp sẽ ở trong văn phòng xem báo cáo, bỗng nhiên nghe được giọng nói của Lăng Hề thì cười khổ, tưởng mình gặp ảo giác.

Nhưng lập tức lại nghe được một câu “Tôi là tới đưa tài liệu.” Ném báo cáo qua một bên, lập tức mở cửa phòng ra.

Lăng Hề nhìn thấy Lạc Gia, cảm thấy đáy mắt Lạc Gia xẹt qua một tia kinh hỉ, nhưng sau đó lông mày lập tức nhíu lại: “Sao em lại tới đây? Vết thương của em vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn, sao lại chạy loạn. Không phải là anh kêu quản gia tự mình đưa tới sao?”

Đôi mắt đen sáng bóng, trong suốt, cực kỳ xinh đẹp nhìn Lạc Gia: “Em chỉ là muốn làm chút chuyện vì anh mà thôi, đừng trách quản gia. Là em năn nỉ ông ấy để cho em mang tới. Yên tâm, miệng vết thương của em tốt lắm, thật sự.”

Biểu tình Lạc Gia lúc này mới hòa hoãn xuống, quay đầu, mặt không biểu tình, giao việc cho người thư kí đang ở một bên.

Lăng Hề ngoan ngoãn đứng bên cạnh, lần đầu tiên phát hiện nam nhân này là có vẻ mặt như vậy đối với những người bên ngoài, đường cong cương nghị lạnh lùng trên mặt nam nhân, thậm chí có thể nói là rất rất nghiêm túc, ánh mắt lạnh như băng, không có một chút nhiệt độ nào. Toàn thân tản ra khí chất vương giả, đôi mắt màu lam thâm trầm như biển, không sắc bén nhưng lại mang theo ý tứ xâm lược mạnh mẽ.

Lúc Lăng Hề vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, cổ tay đã bị bàn tay to lớn của Lạc Gia giữ chặt, khi âm thanh đóng cửa vang lên, Lăng Hề đã bị Lạc Gia kéo vào văn phòng tổng tài……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.