Láng Giềng

Quyển 4 - Chương 104: Gặp lại ở Hồng Châu




Nhậm chức thông xử tại Hồng Châu bất giác đã hai năm. Sang xuân, trong nhà gửi thư báo tin Tần Yên Nương muốn giải trừ hôn ước, Triệu Khải Mô đáp ứng ngay tức khắc. Phu thê lão Triệu rất lo lắng chuyện kết hôn của Triệu Khải Mô, bảo Triệu Khải Mô hết ba năm nhiệm kỳ, phải hồi kinh kết hôn, không thể chậm trễ nữa. Triệu Khải Mô biết sớm muộn không che giấu nổi nữa, đợi hết nhiệm kỳ, hắn sẽ nói thật cùng người nhà.

Giải trừ hôn ước xong, Triệu Khải Mô viết thư báo cho Lý Quả, Quả tử năm đó có nói, chờ hôn ước được giải trừ, cậu sẽ đi tìm Khải Mô. Hai năm qua, Triệu Khải Mô vô cùng nhớ Lý Quả. Hắn biết Lý Quả đang làm hải thương, hàng năm đều mấy tháng ròng rã ở hải ngoại, chứ không ở Thứ Đồng.

Nhận được thư nhà không lâu, Tần Trọng Bình vốn đang nhậm chức Tư lý tham quân ở Việt Châu đột nhiên đến bái phỏng. Đó là một buổi hoàng hôn, Triệu Khải Mô từ quan giải trở về chỗ ở, sai dịch bẩm báo cho hắn biết Tư lý của Việt Châu cầu kiến. Triệu Khải Mô vội vã vào nhà, nhìn thấy Tần Trọng Bình ngồi ngay ngắn ở trong sảnh, khẽ mỉm cười với hắn.

Hai người đều tha hương, đến nay vẫn có thư từ qua lại, song cũng hai năm chưa từng gặp mặt.

“Trọng Bình, ngươi đến Hồng Châu khi nào thế?”

Việt Châu và Hồng Châu đường xá xa xôi, Tần Trọng Bình có chức quan, không thể tự ý nghỉ việc, đại khái là đã xảy ra chuyện gì rồi.

“Hôm nay mới vừa đến, ta phải hồi kinh vì có đại tang (giữ đạo hiếu với cha nương), mấy ngày trước, nương kế đã qua đời.”

Tần Trọng Bình bất đắc dĩ nhắc tới, hắn phải về nhà giữ đạo hiếu ba năm.

Tuy rằng vị nương kế này đối đãi với hắn cùng A Yên vô cùng cay nghiệt, song dẫu gì cũng là mẫu thân của hắn.

Triệu Khải Mô nghe thế cũng biết vì sao A Yên lại giải trừ hôn ước, người bức bách nàng đã chết rồi. Với kiểu người khoan dung như Tần Trọng Bình gia sản về sau tất nhiên sẽ chia cho A Yên một phần, vô luận nàng có xuất giá hay không.

“Tử Hi, việc của A Yên, nhờ có ngươi hỗ trợ.”

Tần Trọng Bình nói cám ơn, hắn lần này tới Hồng Châu là tiện đường đi ngang qua, vừa vặn tới thăm bằng hữu một chút.

“Quả thật hổ thẹn, ta cũng là theo nhu cầu đôi bên thôi.”

Thời điểm quyết định định sính rồi sau này giải trừ hôn ước, Triệu Khải Mô đã không coi là quang minh lỗi lạc, hắn vì không từ bỏ được tình yêu mà làm ra việc hổ thẹn. Nhưng mà hắn cũng không hối hận.

“Hôn ước được giải trừ, nghĩ ngươi sang năm hồi kinh, không tránh được việc phải thành thân.”

“Là như vậy.”

Triệu Khải Mô nhẹ nhàng trả lời, đây là chuyện trong dự liệu.

“Ngươi cũng không phải ẩn sĩ, hạc tử mai thê (vợ mai, con hạc) là không thích hợp, sẽ bị người ta nói ra nói vào.”

Nếu như bởi vì không thê không con bị người khác bắt lấy khuyết điểm kết tội, vậy chỉ sợ sẽ có chút phiền phức.

“Ta không sợ những lời ra tiếng vào, lại nói nhậm chức nơi xa cách ngàn dặm, sao biết người đó có thê thiếp con cái hay không, xa như vậy mà.”

Triệu Khải Mô thích làm quan địa phương, bổng lộc nhiều hơn làm quan trong kinh, hơn nữa lại tự tại.

“Người kia cũng không thành thân sao?”

Tần Trọng Bình nói không lại Triệu Khải Mô, hắn không thể hiểu được lựa chọn không kết hôn của Triệu Khải Mô, lại biết hắn là vì một người.

“Cũng vậy.”

Nhớ lại thư năm xưa Lý Quả gửi, cậu chưa từng giục Triệu Khải Mô giải trừ hôn ước, cậu cũng không nói về hôn phối. Có thể Triệu Khải Mô biết tâm tư Lý Quả, ở cùng một chỗ, một cái giường, bạc đầu giai lão.

Tần Trọng Bình không hỏi nữa, hắn rất khiếp sợ, hắn mới vừa nghe thấy hôn thề giữa hai nam tử.

Bởi vì phải chạy về kinh có đại tang, Tần Trọng Bình không ở lại Hồng Châu lâu, ngày thứ hai Triệu Khải Mô đưa hắn lên đường, Tần Trọng Bình nói: Nghĩ đến thế gian có trăm nghìn loại người, không thể ai cũng giống ai được, lúc trước ta không hiểu A Yên, gần đây tựa hồ đã hiểu.

Luôn có người không chịu tuân thủ lễ giáo, cái gọi là tính tình quái đản, bọn họ vì cuộc sống của bản thân, có thể thật gian nan, song cũng không oán không hối hận.

Tần Trọng Bình nhìn lại, nhìn thấy Triệu Khải Mô vẫn đứng ở cổ đạo tiễn đưa, chưa từng rời đi, người này ngoại hình như long như phượng, ngang tàng bảy thước, nhưng lại phản đạo mà sống. Tần Trọng Bình chắp tay nói lời từ biệt: Tử Hi, con đường phía phải bảo trọng.

Sau hai tuần từ ngày Tần Trọng Bình đi, Lý Quả đến Hồng Châu, hai năm qua, Hồng Châu là nơi cậu luôn nhớ thương.

Trong thư của Triệu Khải Mô có cho cậu biết vị trí, vô cùng tỉ mỉ, còn cố ý vẽ tranh. Lý Quả cưỡi tuấn mã đến đây, bên người có hai người hầu theo cùng. Hai năm qua buôn hương liệu, Lý Quả cực kì giàu có, cậu mặc theo phong cách của các xá nhân nha nội ở kinh thành, trên người có một ít trang sức, toàn là đồ bạc hiếm lạ, huống hồ Lý Quả trẻ tuổi tuấn tú, nói cười thân thiết, đi đến đâu là thu hút ánh mắt đến đó. Người hầu trong nhà không biết thân phận của Lý Quả, nhìn thấy người như vậy đến bái phỏng, không dám thất lễ, ân cần mời Lý Quả vào trong viện chờ.

“Quan nhân muộn chút liền trở về, xin hỏi vị Thừa vụ này tên họ là gì?”

Lão bộc khom người ở bên hỏi thăm, lão nhìn ra Lý Quả là thương nhân, hơn nữa còn là cự thương.

“Họ Lý, tên Nam Quất.”

Lý Quả kích động báo ra họ tên, nhìn chung quanh, đánh giá trạch viện.

Triệu Khải Mô có thể coi là hoa si, trong trạch viện trồng đủ loại hoa cỏ, còn có ghế nằm bằng trúc, trên ghế có sách, nghĩ đến buổi chiều hắn nằm ở trên đó đọc sách, cuộc sống của thông xử này trải qua cũng thật thích ý mà.

Lý Quả mới vừa báo xong tên, Sắt Sắt đứng ở phía sau rèm thăm dò mà cả kinh trong lòng. Nàng thường dọn dẹp bàn làm việc của Triệu Khải Mô, cho nên từng thấy một phong thư ký tên Nam Quất, đó là thư tình. Còn có lá thư ở Triệu trạch tại kinh thành nữa, nàng nhìn thấy trên tầng thư các. Lúc đó nàng hoảng loạn, không dám đọc thư, mà hai chữ Nam Quất, khắc ghi vào ký ức. Bởi vì, đây là tên một nam tử.

Sắt Sắt dặn dò nữ tỳ dâng ấm tử, điểm tâm, cũng để người hầu đi quan giải thông báo cho Triệu Khải Mô.

Đi nhậm chức ở Hồng Châu, Triệu Khải Mô mang từ kinh thành đến hai gia bộc, một là A Lý, một là Sắt Sắt. Tại Hồng Châu, thân phận hai người này cao hơn so với các người hầu khác.

Lý Quả vội vàng uống xong một bát ấm tử trong veo, cậu ở đại sảnh mà ngồi không yên, thấy Triệu Khải Mô còn chưa về, cậu đi ra viện ngắm hoa.

Hồng Châu kỳ hoa dị thảo không ít, tựa hồ đều bị Triệu Khải Mô tập hợp ở trong viện. Trong này có cái cây nở một loạt hoa nhỏ li ti màu tím nhạt, tỏa ra hương thơm nồng đậm lạ lùng. Ghế tre được đặt bên cạnh, hiển nhiên nó rất được Triệu Khải Mô yêu thích. Cũng làm người ước ao, ta và hắn ly biệt những ngày qua, các ngươi lại được ở ngay cạnh hắn.

Lý Quả cơ hồ sắp ăn dấm chua với hoa, thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng chân chạy, Lý Quả vội vã quay đầu lại, thì thấy Triệu Khải Mô đứng ở cửa viện, vẻ mặt vui sướng nhìn cậu. Lý Quả nhất thời sửng sốt, ánh mắt của cậu đang đánh giá khuôn mặt Triệu Khải Mô, lông mày đôi mắt mũi miệng, người nọ là Khải Mô của cậu, hai năm không gặp, hắn càng hiên ngang vĩ đại, ngũ quan anh tuấn đẹp như đao khắc.

Nghĩ bộ dạng bản thân vẫn không đủ nam tính, ôn nhu lại có thừa. Điều đáng mừng nhất, đại khái là hứng nhiều gió biển nên màu da không còn trắng nõn như nữ tử giống hồi xưa nữa.

“Nam Quất, ngươi tới lúc nào.”

Triệu Khải Mô vòng qua bụi hoa, hai ba bước đi tới cạnh Lý Quả. Hai năm không gặp, Khải Mô lại cao hơn, Lý Quả chỉ tới tai hắn. Lý Quả lưu luyến nhìn kỹ ngũ quan của Triệu Khải Mô, cậu ngửi được mùi Long Tiên Hương trên người Triệu Khải Mô, ánh mắt chuyển sang túi thơm vàng treo lơ lửng bên hông Triệu Khải Mô, còn vòng eo thu hút lòng người dưới bờ ngực dày của hắn nữa. Tim Lý Quả đập nhanh hơn, đột nhiên cảm thấy có chút không tốt, đại khái là mùi hương của hoa tím kia quá mãnh liệt, làm choáng váng cả đầu.

“Sao ngẩn người thế, nhanh vào sảnh nào.”

Triệu Khải Mô kéo tay Lý Quả, đưa cậu vào sảnh.

“Khải Mô, ta chóng mặt quá.”

Lý Quả nhỏ giọng nói cho Triệu Khải Mô, cậu một tay ôm lồng ngực đang đập thình thịch, sắc mặt ửng hồng.

“Lên đường gấp quá, nên mệt quá hả?”

Triệu Khải Mô cầm tay Lý Quả không buông, nếu không phải trong nhà có gia bộc, Triệu Khải Mô đã ôm lấy Lý Quả, trực tiếp ôm tới phòng hắn luôn rồi.

“Thật vui, còn có đói bụng nữa.”

Từ lúc nhận được thư, Lý Quả chạy ngày chạy đêm tới Hồng Châu.

“Vào phòng nghỉ ngơi trước đi, ta bảo nhà bếp làm chút đồ ăn lại đây.”

Triệu Khải Mô đỡ Lý Quả lên, Lý Quả không dám biểu hiện quá thân mật, cậu biểu thị mình có thể đi, đẩy bàn tay đang nâng của Khải Mô ra.

Lý Quả được thu xếp vào phòng ngủ Khải Mô, Triệu Khải Mô trông coi ở bên cạnh cậu.

Sai người hầu ra ngoài, cửa phòng đóng chặt, trong phòng chỉ có Triệu Khải Mô cùng Lý Quả.

Lý Quả nằm ở trên giường, Triệu Khải Mô vẫn nắm tay cậu, ngồi ở mép giường. Lý Quả ngẩng đầu si ngốc nhìn Triệu Khải Mô, Triệu Khải Mô cúi người hôn lên môi Lý Quả, sờ tới giọt nước mắt trên má Lý Quả. Triệu Khải Mô dùng sức ôm Lý Quả, khóa chặt Lý Quả trong ngực.

Hai năm chia lìa, cả ngày lẫn đêm, toàn nỗi nhớ.

“Khải Mô, ta rất nhớ ngươi.”

Lý Quả ôm lấy vòng eo ấm của Triệu Khải Mô, nhịp tim đập của cậu vẫn rất nhanh, ngón tay hơi run run. Hồng Châu rất gần, nhưng mà cậu vẫn không cho phép bản thân tìm Triệu Khải Mô, bởi trên người Khải Mô còn hôn ước chưa bỏ, cũng bởi vì mình cần phải hết sức chuyên chú đi buôn hương dược.

“Còn có ta đây cũng thật nhớ ngươi.”

Giọng Triệu Khải Mô thật khàn, hắn phủ lên người Lý Quả, vừa hôn vừa cắn lên cổ Lý Quả, chỉ trong nháy mắt, quần áo trên người Lý Quả liền ngổn ngang, cổ áo cơ hồ cũng bị kéo tới bên hông.

“Ban ngày ban mặt… Ngươi…”

Mặt Lý Quả đỏ lên, đẩy Triệu Khải Mô ra, cậu sợ một hồi nếu người hầu xông tới, cậu sợ lỡ có người ở cửa sổ nhìn lén. Cậu ngược lại không xấu hổ, nhưng sẽ ảnh hưởng danh dự Khải Mô.

Thế nhưng Triệu Khải Mô như hổ như sói, khí lực hắn lại lớn, Lý Quả bị áp chế không thể động đậy. Sau khi hôn môi, âu yếm sau, Triệu Khải Mô mới thả Lý Quả ra, lúc này không chỉ Lý Quả, Triệu Khải Mô cũng là y quan không chỉnh.

Lý Quả thật là mệt muốn chết rồi, cậu nằm ở trên giường, ngủ say. Triệu Khải Mô giúp Lý Quả chỉnh lý quần áo, kéo chăn che lên. Triệu Khải Mô không hề rời đi, hắn ngồi ở mép giường, quan sát cẩn thận khuôn mặt khi  ngủ của Lý Quả, hắn muốn Lý Quả ngủ ở trong nhà hắn, Lý Quả liền ở bên cạnh hắn. Triệu Khải Mô cúi người hôn Lý Quả, hắn xoa nhẹ khuôn mặt của Lý Quả, Lý Quả đen và gầy hơn trong trí nhớ. Hải mậu cực kì khổ cực, hơn nữa đồ ăn trên thuyền cũng không tiện, đồ ăn có thể mang lên thuyền còn không bị hỏng thực sự là có hạn. Hai năm qua, Quả tử của hắn chịu không ít khổ rồi.

Sắt Sắt đứng ở ngoài cửa hồi lâu, nàng nghe được tiếng quần áo cọ xát trong phòng, còn có vài tiếng nỉ non, mặt nàng đỏ tới mang tai, song lại không chạy đi. Nàng sợ bị những người khác phát hiện, không bằng nàng ở đây trông coi. Đợi tiếng động trong phòng ngừng lại, Sắt Sắt mới giơ tay gõ cửa nói: “Lang quân, đầu bếp nấu xong đồ ăn rồi, cái này đưa vào à.” Triệu Khải Mô ở trong phòng chỉnh lý vạt áo, mũ, hắn hờ hững nói: “Không cần, đợt lát nữa lại đưa đến.”

Để Lý Quả nghỉ ngơi thật tốt đã, trời mới biết đoạn đường này, cậu đi như thế nào.

Lý Quả sau khi nhận được thư của Triệu Khải Mô, liền chạy suốt đêm. Trước khi xuất phát, cậu gọi hai người hầu, mang theo một bộ quần áo để tắm thay, lấy ngân phiếu trong rương nhét lung tung vào ngực. Không chuẩn bị lương khô đi đường, phải vào những cửa hàng trước sau đều không có thôn xóm mà ăn, cũng không mang phong bào, để ngừa buổi tối lạnh giá. Nghĩ đến có thể thấy Triệu Khải Mô, cậu không ngừng không nghỉ, hưng phấn muốn ngất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.