Láng Giềng

Quyển 3 - Chương 100: Trân châu xuất giá




Sang xuân liền nghe tin Mạnh Nha nội thành đông hạ sính với nữ nhi Anh Anh của Ngô phò mã, Lý Quả từng gặp qua vị tiểu nương tử quyền quý này, vì nàng đã cứu cậu nên cậu luôn nhớ rõ chuyện này, trong lòng hi vọng nàng có thể gả cho một người tốt.

Sang thu, sau khi đổi mới trang trí toàn bộ, cửa hiệu Lý Chu hai mặt tiền khai trương lớn, ngày đầu tiên đã nghênh đón rất nhiều khách nhân, trong đó, có cả A Hợp, người hầu của Ngô trạch.

A Hợp mười tám tuổi, là người hầu bên người Ngô Bá Tĩnh, rất được Bá Tĩnh coi trọng, bởi vậy quần áo tươi mới, rực rỡ, dáng vẻ dương dương tự đắc hơn hẳn. Song lúc hắn đi vào cửa hàng trân châu, tự giác thu bảy phần đắc ý lại, gương mặt của Chu đông gia của cửa hàng tràn ngập vẻ không hoan nghênh, A Tiểu còn trợn mắt lên nhìn.

Người tới là khách, Lý chưởng quỹ qua bắt chuyện.

“Ta có vụ làm ăn lớn phải để Lý đông gia làm, mời hắn đến quý phủ thảo luận.”

Dáng vẻ A Hợp một bộ lợn chết không sợ bỏng nước sôi, mấy tháng trước, hắn cũng chính là dùng danh nghĩa mua châu, lừa Lý Quả đến khiến cậu chịu không ít khổ.

“Lý đông gia không ở đây, xin hỏi là vụ buôn bán lớn gì vậy?”

Chu Chính Mẫn vẫn mang lòng cảnh giác với A Hợp.

“Đến khi Lý đông gia tự mình tới cửa, là vụ buôn bán gì sẽ nói cùng Lý đông gia.”

A Hợp cắn chết không nói, chỉ bảo muốn tìm Lý Quả.

“Được rồi, lúc Lý đông gia trở về, ta sẽ nói với hắn, làm phiền bảo nghĩa đến đây thông báo.”

Lý chưởng quỹ đáp ứng trước, cung kính đưa A Hợp ra khỏi cửa.

Nhìn A Hợp đi xa, Chu Chính Mẫn ảo não nói:

“Ai biết mời đến Ngô trạch để làm gì, hừ, lần trước hãm hại Quả viên ngoại chúng ta như vậy, còn chưa tính sổ với bọn họ đấy.”

“E rằng đây thực sự là vụ làm ăn lớn.”

Lý chưởng quỹ đang trầm tư. Bọn họ mở cửa hàng trân châu, rất để ý tới tin tức đón dâu trong các gia đình quyền quý, mấy ngày trước, Lý chưởng quỹ nghe nói Ngô phò mã sắp gả nữ nhi.

Lý Quả ngày hôm đó mang Lục Châu, cầm theo rất nhiều trâm cài, dây chuyền, khuyên tai, đi tới một nhà phú gia ở trạng nguyên lâu phố. Nữ nhi phú gia sắp xuất giá, muốn làm riêng đồ trang sức. Lý Quả đang ở đại sảnh cùng chủ nhà uống trà nói chuyện phiếm, Lục Châu tiến vào khuê phòng cho tiểu nương tử cùng mẫu thân xem đồ trang sức, bàn chuyện đặt làm.

Lý Quả đã từng không muốn để Lục Châu xuất đầu lộ diện, sợ nàng sau này lấy trượng phu sẽ bị người ta ghét bỏ, nhưng mà Lục Châu bảo có tiền thì còn có thể gả cho người khác. Lại nói ta là kỹ nữ hoàn lương, cũng bị đầy người ghét bỏ, chẳng kém gì đâu.

Nhìn Lục Châu quả thực yêu thích làm ăn, Lý Quả cũng không cản nàng nữa. Có Lục Châu đi cùng, nàng có thể ra vào khuê phòng, rất nhiều vụ làm ăn cũng nhờ nàng thúc đẩy.

Một canh giờ trôi qua, Lục Châu rất vui vẻ đi ra, Lý Quả biết sự tình xong rồi. Cuộc trao đổi này nói một chút, có thể kiếm rất nhiều tiền, sao có thể không vui.

Hai người rời khỏi gia đình phú gia, Lục Châu nói: “Quả ca, vụ này xong, sang năm ăn dùng không lo.” Lý Quả nhấc theo hòm châu nặng trịch, cười bảo: “Lục Châu, cửa hàng Lý Chu chúng ta vẫn luôn làm ăn tiếp, đương nhiên là cả đời ăn dùng không lo rồi.”

Không chỉ là ta, còn có ngươi, Chính Mẫn, Lý chưởng quỹ cùng A Kỳ, đều sẽ nhờ cửa hàng này mà được lợi.

Hai người trở lại cửa hàng, Lý chưởng quỹ cùng Chính Mẫn kể chuyện A Hợp đến, Lý Quả cười mà mắt cong tít, xua tay như xua ruồi nói: “Khách lớn tới cửa rồi!”

Cũng không sợ Ngô Bá Tĩnh tiếp tục nhốt cậu, tuy rằng tiếp xúc không nhiều, nhưng cậu biết người này đã chấp nhận mối quan hệ của Khải Mô với cậu rồi. Lần này phái A Hợp đến đây nói có vụ làm ăn lớn, vậy tất nhiên là chuyện của hồi môn của tiểu nương tử Anh Anh, xem ra là muốn đặt làm riêng đồ trang sức.

Cửa hàng trân châu Lý Chu từ sau vụ bán trâm cài, danh tiếng ở kinh thành tăng cao, các vụ làm ăn tìm tới cửa từ từ tăng lên nhiều.

Cách ngày, Lý Quả nhấc hòm châu, mang theo A Tiểu đi tới Ngô trạch. Vẫn là A Hợp tiếp bọn họ, vẫn là để A Tiểu ở lại trong viện, Lý Quả tiến vào trong phòng. A Tiểu đơn giản chống cằm, ngồi trên bậc thềm của sảnh chính, trông vào cửa. Hắn là cậu người hầu thành thật trung hậu, ngã một lần liền khôn thêm chút. A Tiểu nhìn lá rụng trong viện, quay đầu lại nhìn thấy A Hợp từ trong nhà đi ra, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Lý Quả đi qua hành lang đầy hoa, đến đại sảnh trong viện Ngô Bá Tĩnh cư trú gặp Ngô Anh Anh. Vị mỹ nữ trẻ trung xinh đẹp này vẫn làm bừa như trước, bước ra khỏi khuê phòng, cùng Lý Quả ngay mặt trò chuyện

Lý Quả cảm kích nàng, chân tâm thành ý vì nàng phục vụ, mang đồ trang sức tốt nhất, tinh xảo nhất đến, thậm chí ngay cả tranh trâm cài Nhị Nương mới vẽ cũng mang đến.

Ngô Anh Anh ánh mắt xoi mói, liếc mắt một cái chọn trúng bức vẽ của Nhị Nương.

“Kiểu này, đã chế tác chưa?”

“Mẫu này mới vẽ xong mấy ngày trước, chưa chế tác.”

“Nói như vậy, đây đều là mẫu mới, người khác không có?”

“Nhà ai cũng không có, độc nhất vô nhị của tiểu nương tử.”

Giọng điệu của Lý Quả giống như dụ dỗ muội tử của mình, cậu thường xử sự ôn hòa với mọi người, đối với nữ tử, sự ôn hòa này còn tăng thêm gấp đôi.

“Tốt, vậy ta muốn cái này, còn có cái này nữa.”

Ngô Anh Anh từ tranh vẽ chọn ra hai cái trâm.

“Chỗ ta có một chuỗi trân châu, dùng trân châu mới năm nay của Liêm Châu, viên nào viên nấy đều nhau, trơn bóng rực rỡ.”

Lý Quả nói xong liền cầm một hộp dài dẹt trong rương ra, đặt ở trên án, hai tay cậu nâng hộp, bởi vậy lộ ra cái nhẫn trên tay trái. Ngô Anh Anh nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cái nhẫn trên ngón trỏ của Lý Quả.

Cái đêm Triệu Khải Mô ôm Lý Quả ra khỏi viện Ngô trạch, Ngô Anh Anh đứng ở hành lang nhìn theo, dẫu thời gian qua đã lâu, Ngô Anh Anh vẫn còn nhớ rõ tình cảm của mình lúc đó, rất thương tâm khổ sở, mà lại tựa hồ bị cảm động.

Hiện giờ ngẫm lại, nhiều người yêu thích Triệu Nhị lang như vậy, cố tình hắn lại yêu thích nam tử, như vậy các tiểu nương tử như nàng cũng không cần tranh đoạt, ai cũng không có phần, rất công bằng.

Nữ tử không biết chuyện này, giống như A Đào, phi thường căm ghét Triệu Khải Mô hạ sính với tỷ tỷ khác mẹ A Yến của nàng, nhưng mà Ngô Anh Anh cũng không nói cho A Đào biết chuyện của Triệu Khải Mô, không chỉ vì Bá Tĩnh đã căn dặn, mà càng bởi vì Anh Anh không đành lòng hủy hoại danh dự của Triệu Khải Mô, thậm chí là vì chuyện đó mà thương tổn nam tử ôn hòa trước mắt này.

“Cảm tạ tiểu nương tử, lúc đó ra tay cứu giúp.”

Lý Quả hành lễ, đầu cúi thấp, đây là cậu đang thật lòng thật dạ cảm kích.

“Ta có thể nhìn chiếc nhẫn của ngươi không?”

Ngô Anh Anh phảng phất không nghe Lý Quả đang nói cái gì, ánh mắt nhìn đăm đăm vào cái nhẫn.

Hai huynh muội này rất để ý chiếc nhẫn này, Lý Quả không biết Ngô Anh Anh từng chung tình với Triệu Khải Mô, mà suy đoán, sợ tiểu nương tử Anh Anh đã biết chuyện gì rồi.

“Có thể.”

Lý Quả chậm rãi tháo nhẫn ra, đưa cho Ngô Anh Anh.

Ngô Anh Anh cầm lấy, cẩn thận đánh giá, trên mặt tràn đầy nhiệt tình, nàng kích động nói:

“Ca ta nói người phiên kết hôn sẽ dùng nhẫn, ta cũng muốn làm một đôi nạm bảo thạch, cũng khắc hình hoa trà lên.”

Lý Quả vốn đang lo lắng nàng đề ra nghi vấn về lai lịch của chiếc nhẫn này, bây giờ nghe nàng nói như vậy không khỏi nở nụ cười.

“Sẽ đẹp lắm đây.”

“Ừ, rất đẹp.”

Vẻ vui sướng trên mặt Ngô Anh Anh dần biến mất, nàng dùng ánh mắt ưu thương nhìn kỹ Lý Quả, nàng không hiểu người này thân là nam tử, tại sao lại được Triệu Khải Mô yêu. Nàng không biết được tình yêu giữa nam tử, chẳng qua cảm thấy nó hẳn sẽ rất gian nan. Hiện nay Triệu Khải Mô đã xuất sĩ, lại định sính với Tần Yên Nương, trong lòng hắn phải rất khó chịu đi. Ngô Anh Anh trả nhẫn lại cho Lý Quả, hiếm thấy mà than thở.

Lý Quả cầm lấy nhẫn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ mặt nhẫn. Đã mấy tháng, cậu không thể nhìn thấy Triệu Khải Mô, vì đường xá xa xôi, cậu chỉ gửi đi được hai phong thư. Cuộc sống chia lìa rất gian nan, song cậu không ngừng kiếm tiền, để trở thành một cự thương, có thể sử dụng tài phú vượt lên quy tắc thế tục này.

Lý Quả mở ra hộp châu, dây chuyền trân châu sặc sỡ loá mắt hiện ra, ánh mắt Ngô Anh Anh liền bị nó hấp dẫn, nhất thời diệt sạch u sầu trong đầu. Nàng nâng sợi dây chuyền lên, chạm vào cảm thấy lạnh lẽo mà mượt mà, mừng rỡ hỏi Lý Quả nàng có thể đeo thử không? Lý Quả cười nói đương nhiên có thể. Ngô Anh Anh gọi thị nữ lại đây, giúp nàng đeo dây chuyền lên. Cái cổ Ngô Anh Anh tao nhã, da dẻ trắng muốt, những viên trân châu hồng mịn vừa vặn làm nổi bật vẻ xinh đẹp của nàng.

Lý Quả nghĩ nàng sẽ là tân nương xuất giá xinh đẹp nhất, lộng lấy nhất kinh thành ngày thu này.

Ngày hôm đó, Ngô Anh Anh chọn rất nhiều đồ trang sức, Lý Quả trong lòng than thở, thổ hào quả nhiên không tầm thường. Rời đại sảnh, cậu nhấc theo hòm châu nặng nề, bước chân lại nhẹ nhàng, vô cùng vui vẻ. Không ngờ cậu mới vừa đạp chân xuống thềm đá, liền gặp Ngô Bá Tĩnh vừa từ ngoài trở về. Lý Quả thu nụ cười lại, hành lễ nói: “Kiến quá Ngô lang quân.” Ngô Bá Tĩnh đương nhiên biết Lý Quả đến nhà bọn họ làm gì, chuyện gọi Lý Quả tới cửa, cũng là do hắn phái A Hợp đi.

“Ngươi lá gan cũng không nhỏ ha, còn dám đến đây.”

Ngô Bá Tĩnh chẳng sợ hiềm nghi, còn dám nhắc đến chuyện này. Ở trong nhà này, Lý Quả lần trước rời đi, là được Triệu Khải Mô ôm ra ngoài.

“Ta còn phải đến đây mấy chuyến nữa, đa tạ Ngô lang quân quan tâm.”

Lý Quả cười, là A Hợp đi thông báo cho cậu về đơn làm ăn này, Lý Quả suy đoán được Ngô trạch gả nữ không tìm tới cửa hàng trân châu Chu gia quen thuộc, mà tìm tới cửa hàng trân châu Lý Chu, đại khái là ý của Ngô Bá Tĩnh.

“Đừng nói lời khách sáo, ta muốn phải là hạt châu Liêm Châu tốt nhất, công nghệ tốt nhất kinh thành.”

Ngô Anh Anh là muội muội được Ngô Bá Tĩnh thương yêu, cha hắn là thư ngốc không quản chuyện, chuyện trong ngoài nhà cơ hồ đều giao cho Ngô Bá Tĩnh, hiển nhiên chuyện của hồi môn của muội muội cũng do hắn xử lý.

“Ngô lang quân yên tâm, đương nhiên là tốt nhất.”

Được Ngô gia huynh muội coi trọng, Lý Quả tất sẽ tận lực làm cho tiểu nương tử Anh Anh một bộ đồ trang sức trân châu tốt nhất.

Từ biệt với Ngô Bá Tĩnh, Lý Quả bước ra sân, A Tiểu canh giữ ở cửa viện, thấy Lý Quả đi ra, viền mắt đỏ lên, ngập ngừng nói: “Tiểu viên ngoại, ta lo lắng bọn họ lại nhốt ngươi, may mà.” Nói xong liền lau nước mắt.

Cũng khiến người khác dở khóc dở cười, Lý Quả nghĩ mình và Ngô Bá Tĩnh cũng coi như là không đánh nhau thì không quen biết.

Trong tay có thật nhiều đồ trang sức phải làm riêng, mấy ngày nay, khiến Chu Chính Mẫn bận đến nỗi héo gầy. Hắn mỗi ngày chỉ được ngủ hai canh giờ, trời chưa sáng đã chạy tới xưởng, đến đêm khuya mới về nhà, thường xuyên là bụng rỗng. Lục Châu thương hắn, ban đêm cố ý chờ Chu Chính Mẫn về, nàng lại vào nhà bếp chuẩn bị chút thức ăn cho hắn.

“Quả ca, còn tiếp tục như vậy, chẳng chóng thì Chu đại ca mệt chết mất.”

Lại một đêm khuya nữa, Chu Chính Mẫn ăn như hùm như sói đồ ăn Lục Châu nấu, Lục Châu cũng chưa ngủ, đang trong sảnh nói chuyện với Lý Quả.

Lý Quả kéo cánh tay đầy đau đớn mệt mỏi ra, nắn cổ, nói với Lục Châu: “Để chưởng quỹ nhận thêm người.” Kỳ thực mấy ngày nay, tất cả mọi người đều rất bận, ngay cả A Kỳ trông kho cũng không nhàn nhã được.”Ca của ngươi cũng mệt muốn chết rồi, mà chẳng được ngươi thương.” Lý Quả ngáp một cái, tiếp tục vặn người. Lục Châu đỏ mặt, trộm liếc nhìn Chu Chính Mẫn, thấy Chính Mẫn cầm bát lớn còn đang sung sướng chiến đấu, đại khái hắn không nghe thấy.

Cuối thu, Ngô Anh Anh mang theo những món đồ trang sức do cửa hàng Lý Chu chế tác xuất giá, vì các chế tác đều đẹp nổi bật khác hẳn các món khác nên rất được khen ngợi, danh tiếng của cửa hàng Lý Chu tăng vọt. Ngay cả Phò mã phủ gả nữ nhi cũng tìm đến cửa hàng Lý Chu mua châu, nghĩ cửa hàng này ắt hẳn tốt hơn cửa hàng của Chu gia. Mọi người có tâm lý số đông, từ sau sự kiện của hồi môn của Ngô Anh Anh, rất nhiều tiểu nương tử ở kinh thành sắp xuất giá, nhất định phải tìm đến cửa hàng Lý Chu đặt hàng, nhất thời mọi người đổ xô tới.

Bắt đầu mùa đông, thân nhân tập trung về kinh thành, cửa hàng trân châu Lý Chu mỗi ngày thu đấu vàng. Không chỉ Lý Quả kiếm được gia sản đồ sộ, Chu Chính Mẫn cũng kiếm được hàng vạn quan tiền. Người của Chu gia, mấy lần muốn tới hòa hảo với Chu Chính Mẫn, đều bị Chính Mẫn khéo léo từ chối. Cũng như lần hắn từng nói, hắn là người có chí khí, bị đuổi ra ngoài, sẽ không lại trở về Chu gia.

Chính Mẫn mua một tòa nhà ở thành nam, thu xếp cho nương vào ở, có phòng sau rồi thì luôn cảm thấy tòa nhà thật trống trải. Chu Chính Mẫn cũng trưởng thành, đến tuổi cưới vợ. Hắn là Chu đông gia, không ít người đến bàn chuyện kết thân, nhưng hắn đều không chọn trúng được ai. Chính Mẫn chuyển sang nhà mới, nhóm bằng hữu gồm Lý Quả đến chúc mừng, uống rượu đến tận đêm khuya. Lý chưởng quỹ, A Kỳ, A Tiểu uống đến say khướt, đành phải đưa bọn họ về trước. Lúc này ở tiệc rượu, chỉ có hai người Chính Mẫn và Lý Quả, Chu Chính Mẫn dựa vào men say, hỏi Lý Quả lúc trước tốn bao nhiêu tiền chuộc thân cho Lục Châu.

“Sáu ngàn quan.” Lý Quả gặm miếng cá rán chiên giòn thơm phức, lúc nói còn cố ý liếc mắt nhìn sang Chính Mẫn, quả nhiên Chính Mẫn mang vẻ mặt đầy trầm tư, đại khái là đang tính toán sau khi mua nhà xong, mình còn lại bao nhiêu của cải.

“Sính lễ, là huynh đệ tốt ta cũng không thu ngươi nhiều đâu, ta chỉ muốn mười bốn ngàn, cộng lại tổng vừa đủ hai mươi ngàn quan, quá đẹp.”

Lý Quả còn không biết suy nghĩ của Chu Chính Mẫn sao, hôm nay Chính Mẫn chuyển nhà mới, bọn họ bỏ không ít sức lực, Lục Châu lại càng bận rộn trong nhà bếp, vui sướng cứ như tự mình mua được nhà. Hai người này, không chừng đã âm thầm tự định chung thân.

Chu Chính Mẫn suýt nữa đâm đầu vào tô canh, ở kinh thành mua nhà rất đắt, tiêu hết số tiền tích trữ của hắn, hiện tại hắn nghèo vô cùng.

“Tiền này không thể nợ được, ta muốn thấy tiền mặt.”

Lý Quả cười đầy ẩn ý.

“Đây là huynh đệ tốt đấy hả?”

Chu Chính Mẫn quả thực phẫn hận.

“Mà đã qua cửa Chu mẫu chưa, ngươi nói với bà chuyện hôn sự này rồi à?”

Chu mẫu biết Lục Châu không phải muội muội ruột của Lý Quả, hơn nữa điệu bộ của Lục Châu tuyệt không giống phụ nhân đàng hoàng tam tòng tứ đức, lão nhân gia rất yêu thích Lục Châu, song để nữ tử này làm con dâu của bà, có thể bà sẽ không vui.

“Nói qua rồi.”

“Cả chuyện từng là kỹ nữ cũng nói rồi?”

“Chuyện như vậy ngươi ta không nói ai biết?”

Nơi này là kinh thành, Lĩnh Ngoại rất xa đây.

Lý Quả nghĩ, Chính Mẫn hiếm thấy thông suốt, cũng hiểu phải giấu chuyện này. Vừa là hai bên tình nguyện, Chính Mẫn dám thú, Lý Nam Quất cậu có gì không dám gả Lục Châu cho hắn.

Nhắm thấy cách ngày tết chỉ còn hơn tháng, Lý Quả nghĩ cũng phải đóng gói hành lý, trở về đoàn tụ cùng người nhà ở Thứ Đồng rồi. Trước ngày đi mấy ngày, Chu Chính Mẫn giao phiếu hai mươi ngàn quan cho Lý Quả, Lý Quả cầm vào tay, xoa xoa tay, vui cười hớn hở nói: “Vậy ta phải ăn tiệc mừng rồi mới đi.”

Trước khi Chính Mẫn giao hai mươi ngàn quan, Lý Quả đã sớm chuẩn bị xong đồ xuất giá của Lục Châu. Lý Quả cho Lục Châu của hồi môn là tiền mặt hai mươi ngàn quan là tiền của Chính Mẫn, một bộ đồ trang sức trân châu có giá trị không nhỏ, hai phần mười tiền góp của cửa hàng trân châu, ngàn vàng cũng không mua được. Bất kể là đồ trang sức hay phần trăm của cửa hàng trân châu đều liệt kê rõ trong thiệp, ngày sau hai phu thê nếu không hợp, hoặc là Chính Mẫn dám đối xử không tốt với Lục Châu, Lục Châu có thể mang số của hồi môn này đi.

Số của hồi môn phong phú, siêu cấp nhiều này trực tiếp thu mua được Chu mẫu. Hết cách rồi, thói đời xuống cấp, tiền gả đi thật thịnh hành.

Chu Chính Mẫn nào biết Lý Quả sẽ cho Lục Châu nhiều của hồi môn như vậy, trợn tròn mắt tại chỗ.

Chu Chính Mẫn cùng Chu gia đoạn tuyệt quan hệ, Lục Châu thì không có cha nương huynh đệ, hai người kết hôn, chỉ mời mấy người, không tổ chức rình rang, tránh bị kẻ khác đến tìm hiểu tân nương xuất thân ra sao.

Lục Châu mặc vào hỉ phục, cầm lấy tay Lý Quả khóc rất lâu. Năm đó nàng là một kỹ nữ nho nhỏ, nào dám nghĩ sẽ có cuộc sống như thế. Cả đời này may mắn gặp được Lý Quả, nếu như không có Lý Quả, nàng lúc này vẫn là người bán rẻ tiếng cười chịu nhục, ráng sống thêm mấy năm thanh xuân ngắn ngủi, sẽ đến lúc rơi vào cảnh đói khổ bần cùng.

“Ngày vui, đừng khóc, xấu lắm.” Lý Quả cầm khăn giúp Lục Châu lau nước mắt, quay đầu lại dặn thị nữ qua hầu hạ, giúp Lục Châu trang điểm lại.

Trang điểm xong, trang phục xinh đẹp, đầu cài đầy trâm trân châu, Lục Châu đứng dậy đứng ở trước mặt Lý Quả, Lý Quả vui mừng nói: “Muội tử nhà ta, hôm nay xinh đẹp vô song.”

Lục Châu cung kính hành lễ, lễ này chính là quỳ lạy.

“Đừng.” Lý Quả vội vã nâng lên.

“Ca ca ngồi xuống, để ta bái xong đi.”

Nói vậy Lục Châu lại muốn khóc, Lý Quả nghĩ do nhận nàng là muội muội, lại là cậu xử lý hỉ yến, nhận cái lạy này cũng là lẽ đương nhiên. Lý Quả ngồi trở lại, nhận cái tạ này của Lục Châu.

Tiệc mừng náo nhiệt, Lý Quả vui mừng, uống rượu say mèm, nằm trên ghế dài trong đại sảnh của Chu gia ngủ say sưa. Tiễn khách đi, Chu Chính Mẫn cùng Lục Châu tiến vào phòng khách nhìn Lý Quả, Lý Quả ngủ đến ngã chỏng vó lên trời.

Bọn họ đã thành đôi thành cặp, nhưng mà Lý Quả vẫn lẻ loi một người, khiến không ai đành lòng được.

Chu Chính Mẫn vác Lý Quả lên, Lý Quả ở trên lưng hắn khẽ gọi: “Khải Mô”, Lục Châu nghe mà không đành lòng, cũng không biết vị Triệu quan nhân kia hiện tại thế nào. Cho dù là người như nàng, cũng có thể có được hạnh phúc, Quả tử cát nhân thiên tướng, đại phú đại quý không nói, ngày sau nhất định cũng có thể trải qua cuộc sống như ý nguyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.