Láng Giềng

Quyển 2 - Chương 61: Đêm mưa gió, tựa bên nhau




Hồ Cẩn đặt tay ở trên người Triệu Khải Mô, nhẹ nhàng lay hắn tỉnh, Khải Mô mở mắt ngồi dậy, tử bào khoác trên người tuột xuống. Hắn mặc sam tử màu trắng, trên ống tay áo máu thấm ra loang lổ, Hồ Cẩn liếc mắt một cái liền nhìn thấy, sốt ruột hỏi hắn: “Triệu Xá nhân, ngươi bị thương?”

Triệu Khải Mô ngồi ở trên giường, nhìn Hồ Cẩn cùng một lão lang trung, còn có tiểu Dương đứng ở cửa phòng, thần sắc hắn chỉ hoảng hốt thoáng qua một cái, sau đó liền tỉnh đến tám, chín phần.

“Hồ Thừa tín, vậy có chặn được thuyền của Vương gia không?”

Nói xong hắn liền muốn xuống giường, hai chân giẫm trên đất, còn chưa đứng lên, liền cảm thấy trước mắt tối sầm, Hồ Cẩn vội vàng đỡ lấy hắn.

“Đương nhiên là đã chặn lại, đừng nói chuyện này trước, ngươi ngồi đi.”

Hồ Cẩn nhấc cánh tay trái chảy máu của Triệu Khải Mô lên, kéo ống tay áo ra nhìn chỗ buộc vải cầm máu, trên mảnh vải đã thấm đầy huyết dịch. Hồ Cẩn thần sắc ngưng trọng, hỏi: “Làm sao bị thương? Tên béo Vương gia chết bầm kia ăn gan chó hả, ngay cả ngươi cũng dám tổn thương?”

Tay bị thương của Triệu Khải Mô bị Hồ Cẩn đưa cho lão lang trung, lão lang trung cởi miếng vải ra, động tác của lão rất từ tốn.

“Cánh tay ta không đáng ngại, cầm máu xong là tốt thôi, ngược lại Lý Quả, lúc ta ôm đi, cậu ấy vốn nằm trong vũng máu, trán cậu ấy…”

Trên miếng vải có mấy chỗ nhỏ dính vào vết thương, lúc tháo ra khẽ động đến vết thương, Triệu Khải Mô đau đến chớp mắt, cậu nói vì vậy mà dừng lại.

“Trên trán có vết rách dài hai tấc, mất máu nghiêm trọng. Ta kiểm tra tứ chi, bụng của cậu ấy, đều có vết tích bị đánh đập, ngoài thân thương tổn cũng không sao, chỉ sợ là bị nội thương.”

Miếng vải đã được tháo ra hoàn toàn, vết thương của Triệu Khải Mô hiện ra, hơn ba tấc, vết cắt trơn nhẵn, rất sâu, Hồ Cẩn vừa nhìn liền biết là do đao chém, hơn nữa đao còn phi thường sắc bén.

“Ngươi trước tiên đừng kể vụ thương tích của Lý Quả nữa, lang trung đang ở đây, để hắn khám cẩn thận là được rồi, ngược lại ngươi bị thương thế kia, ta thấy rõ ràng là đao chém, ai chém?”

Hồ Cẩn cực kì tức giận, trên địa bàn hắn, tên béo Vương gia đáng chết kia dám lỗ mãng như vậy, gã đánh Lý Quả thì cũng không sao, Lý Quả chỉ là cô nhi nghèo khó, lại từ nơi khác chuyển đến, nhưng đây là đệ đệ Triệu Thiêm phán, đường đường thế gia tử, người nhà họ Triệu, gã chỉ là thương nhân mà cũng dám làm càn?

“Lúc sau ta sẽ kể chi tiết cho ngươi.”

Triệu Khải Mô lúc này vô cùng đau đớn, lão lang trung kia đang lấy thuốc nước dội lên vết thương của hắn, hắn cắn răng cố kìm nén. Lúc này tiểu Dương đã bị gọi vào, sai đi bưng nước, châm đèn.

“Trong rương thuốc có kim khâu, ngươi rửa tay trước rồi lấy nó ra cho ta.”

Lão lang trung cũng sai luôn cả Hồ Cẩn, lão là người mặt mũi hiền lành, nói chuyện ấm áp, lời nói cũng rất có trọng lượng.

Đợi Hồ Cẩn lấy kim khâu ra, lão lang trung liền bảo hắn bưng nến tới, sau đó chậm rãi hơ châm trên nến. Triệu Khải Mô nhìn liền biết, một hồi là muốn khâu vết thương lại, hắn là người sợ đau, lúc trước dù sao cũng có quá ít kinh nghiệm bị đau, một hồi nữa khâu, hắn quả thật không dám nhìn, chỉ có thể tận lực thả lỏng cánh tay, quay mặt sang bên cạnh.

“Cắn cái này đi.”

Hồ Cẩn đưa cho Triệu Khải Mô một miễng gỗ để cắn vào, công cụ trong hòm thuốc của lão lang trung ngược lại rất đầy đủ, Triệu Khải Mô lắc đầu.

Lão lang trung tuyệt không khách khí, chậm rãi khoan thai mà châm kim, kéo chỉ, hết châm này sang châm khác, siết chỉ lại, giống như chịu cực hình, đau đến mức khiến mặt mày Triệu Khải Mô tái nhợt, mồ hôi lạnh thi nhau rơi.

Chậm chạp làm việc, rốt cục khâu xong, vết thương được một miếng vải bố nhỏ quấn lấy, Triệu Khải Mô có thể được giải thoát. Triệu Khải Mô đứng dậy ở bên cạnh, lúc này Hồ Cẩn đã đỡ Lý Quả từ trong giường dịch ra ngoài, hắn đánh giá khuôn mặt của Lý Quả, tức giận mắng: “Gương mặt đẹp thế mà bị đánh thành như vậy, có còn vương pháp hay không!” Dường như chỉ cần không làm hỏng mặt, liền có vương pháp.

Lão lang trung thản nhiên kiểm tra thương thế trên người Lý Quả, lão cởi áo của cậu ra, ngay cả quần cũng cởi bỏ, đợi lão lang trung cẩn thận quan sát, ấn ấn khắp nơi xong, Triệu Khải Mô liền vội vàng kéo chăn lên, che cho Lý Quả.

“Vết thương trên trán này phải khâu lại, ai trong các ngươi lên giường đi, nhấc người cậu ta lên.”

Lão lang trung sợ một hồi bệnh nhân đau đớn tỉnh lại, giãy dụa lung tung, liền phiền phức.

Triệu Khải Mô leo lên giường, ôm lấy Lý Quả, để Lý Quả dựa vào trên vai mình, Lý Quả phát sốt khó chịu cà cà trên người Triệu Khải Mô, Triệu Khải Mô nói nhỏ: “Đừng nhúc nhích.” Phảng phất như là ma chú, Lý Quả liền yên tĩnh lại.

“Kéo.”

Lão lang trung lại sai Hồ Cẩn, Hồ Cẩn trông coi y hòm, ném qua một ánh mắt oán giận, ngoan ngoãn đưa kéo cho.

Lão lang trung tiếp nhận kéo, xẹt xẹt cắt đi đống tóc trên trán Lý Quả. Sau đó, mới bắt đầu khâu vết thương, ghim châm thứ nhất, còn chưa kéo chỉ, Lý Quả liền đau tỉnh lại. Cũng may là cậu đang sốt, cả người nóng rực, sốt đến mụ mị, mở mắt ra, nhìn thấy người ôm cậu là Triệu Khải Mô, cũng không giãy dụa phản kháng nữa, yếu ớt gọi: “Khải Mô.” Triệu Khải Mô đưa tay lên che mắt Lý Quả lại, nhẹ giọng động viên: “Đừng nhìn, không đau đâu.” Đây rõ ràng là lừa người, thủ pháp của lão lang trung phải nói là cực kì đau. Lý Quả ngoan ngoãn vùi vào người Triệu Khải Mô, cậu nghiêng mặt, hít mùi Long Tiên Hương trên người Triệu Khải Mô, có một hai lần thực sự đau đến khó chịu, cậu còn lấy ngón tay cào vào ống tay áo hắn. Lão lang trung chậm rãi khâu, Triệu Khải Mô cảm thấy quá trình này còn dài dằng dặc hơn cả khi khâu cánh tay ban nãy.

Khâu xong, lão lang trung hỏi Lý Quả có chỗ nào đặc biệt đau, ngực có bị tức không ? Dạ dày có đau xoắn lại không? Tay chân có thể di chuyển không? Lý Quả sốt đến không còn mấy phần tỉnh táo, chỉ lắc đầu.

Lão lang trung viết xuống mấy phương thuốc, lại lấy ra một bình thuốc nước từ trong hòm, dặn dò Triệu Khải Mô: “Đổ ra lòng bàn tay, xoa nóng lên rồi bôi vào mấy chỗ bị ứ huyết.”

Triệu Khải Mô tiếp nhận thuốc nước, gật đầu.

Hồ Cẩn tiễn lão lang trung đi, thuận tiện sai thủ hạ đi lấy thuốc. Lão Dương lại đây chào từ biệt với Triệu Khải Mô, nói bên ngoài sóng to gió lớn, tổ tôn bọn họ dự định ngày mai trở về, nếu như không có việc gì khác sai phái, thì bọn họ đi trông thuyền.

Trong điếm xá, Lý Quả vẫn mê man, Triệu Khải Mô ngồi ở bên giường, giúp Lý Quả thoa thuốc.

Lý Quả rất gầy, tuy không đến nỗi da bọc xương nhưng trên người cũng chẳng có bao nhiêu thịt. Cậu khi còn bé để chống chọi với cuộc sống đói khát, liền trộm quả dưa từ nhà này quả lê từ nhà kia, không ít lần bị người khác xua đuổi quở trách. Về sau không đến nỗi nghèo một ngày chỉ ăn nổi một bữa cơm, có thể sinh hoạt không dư dả, song ăn cơm thừa canh cặn của người khác cũng vượt qua được một đoạn thời gian. Lúc Triệu Khải Mô rời đi Thứ Đồng, cuộc sống Lý Quả trải qua xem như là ổn, có tiền công, ăn dùng khá đủ, cũng từ đó bắt đầu trổ giò, người cao lên, nhưng lại cực kì gầy.

Đồng dạng một cái mạng, có vinh hoa phú quý, một đời không dính bụi, có người dính đầy bùn đất, mồ hôi tuôn như mưa, tay chân đều sử dụng, cũng bất quá chỉ cầu được một bữa ăn. Triệu Khải Mô hiểu được cõi đời này vốn vậy song vẫn vì Lý Quả mà bất bình.

Nếu Lý Quả có phụ, có huynh, có gia tộc dựa vào, Vương Kình căn bản không dám bắt nạt cậu như vậy, nếu cậu ba bữa cũng có cá có thịt, cũng không đến nỗi gầy thành thế này.

Dùng hai tay xoa thuốc cho nóng lên, tan đều, Triệu Khải Mô nhấc tay, nhẹ nhàng đặt lên một chỗ ứ huyết trên bụng Lý Quả. Hôm nay khí trời ác liệt, lại thêm thương thế làm lỡ, còn chưa thể quay về Quảng Châu. Đợi trở lại hắn sẽ đi tìm lang trung giỏi, xem lại vết thương cho Lý Quả.

Bôi thuốc xong, Triệu Khải Mô kéo áo lại cho Lý Quả, đang chỉnh lý chăn, đột nhiên nghe có tiếng nói ở phía sau:

“Triệu Xá nhân, bên ngoài mưa to quá, rất nhiều quán đã đóng cửa, chỉ mua được chút cháo cá, ăn tạm đi.”

Hồ Cẩn mang đồ ăn đến, dùng một cái bát sứ đựng, đặt trên bàn, còn đang tỏa hơi nóng.

“Đa tạ Hồ lang.”

Triệu Khải Mô đứng dậy cảm ơn, bụng hắn đã đói cồn cào từ lâu.

“Hiện giờ không đi được, đợi ngày mai gió ngừng rồi trở về.”

Hồ Cẩn vung tay, tỏ vẻ bảo đừng khách khí. Tự hắn ngồi xuống ghế, gác chéo chân, nhìn còn rất nhàn nhã.

“Vậy thuyền của Vương gia…”

“Ta ra lệnh thuyền hắn ngừng lại, thả neo ở bến cảng, gọi mấy thủ hạ trông coi, tên béo Vương gia đáng chết dám chống lại, nhưng ngày như vầy hắn cũng không còn nơi nào chạy đi.”

Hồ Cẩn hồi tưởng lại bộ dáng ngông cuồng tự đại của Vương Kình, còn có chút căm tức.

“Đáng tiếc, bắt gã trở lại chỉ sợ cũng chỉ bồi thường chút tiền thuốc, không làm gì được gã.”

Hồ Cẩn than thở, đáng thương Lý Quả không cha không huynh, không có thân thích ở Thứ Đồng giúp cậu ra mặt, không công để Vương Kình khi dễ.

“Hắn dùng tư hình với Lý Quả.”

Triệu Khải Mô không thể chịu đựng được chuyện Lý Quả bị đánh thành như vậy, hiện tại còn không biết bị thương nặng bao nhiêu, Lý Quả còn chưa thanh tỉnh.

“Bọn họ lúc trước ở Thứ Đồng có nhiều gút mắc, theo tên béo chết dẫm đó nói, trước khi Lý Quả trốn khỏi Thứ Đồng, từng thông đồng người phiên đánh gã một trận, có bao nhiêu người có thể làm chứng.”

Hồ Cẩn đương nhiên đã tra hỏi Vương Kình, tại sao gã một hải thương có máu mặt lại muốn bắt cóc Lý Quả.

“Vết thương trên cánh tay ngươi là chuyện gì xảy ra? Nếu do Vương Kình gây nên, vậy gã không thoát được bị ăn trượng (đánh).”

Hồ Cẩn vẫn để trong lòng chuyện vết thương trên tay Triệu Khải Mô, trở lại hắn làm sao bàn giao cùng lão Triệu, tuy rằng đây là tiểu Triệu tự mình không nghe lời.

“Đổ quan.”

Triệu Khải Mô nghĩ không che giấu nổi, đành phải nói thẳng.

“Đổ quan?”

Hồ Cẩn trợn mắt lên.

Một lát sau, sau khi Triệu Khải Mô giản lược thuật lại, Hồ Cẩn cuối cùng đã rõ ràng chuyện gì xảy ra rồi.

“Nói như vậy, ngươi và Vương Kình đánh bạc, thắng được Lý Quả, Lý Quả là ngươi thắng được sao?”

Hồ Cẩn sờ cái cằm bóng loáng, cười mờ ám.

Triệu Khải Mô cúi đầu, nhìn ngón tay mình, lúc đó trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, chính là dù thế nào cũng phải đem Lý Quả đi. Bây giờ nghĩ lại, hành động thực sự lệch khỏi lễ giáo, cũng không thể để huynh trưởng biết được.

Sau giờ ngọ ở Nam vịnh đất trời u ám, bạo phong cuồng vũ, Triệu Khải Mô từng ở Thứ Đồng, đồng dạng cũng là cảng biển, hắn biết đây là bão đến.

Đến buổi tối, sấm chớp nổ đùng đoàng, khiến Lý Quả mê man một ngày tỉnh lại. Lý Quả vung vẩy tay chân, hoảng loạn gào khóc: “Đừng mà.” Triệu Khải Mô nằm ở một bên liền vội vàng nhổm dậy, động viên cậu: “Đừng sợ, là sét đánh thôi.” Bốn phía đen kịt, Lý Quả không thấy rõ gương mặt Triệu Khải Mô, nhưng cậu nhận ra được âm thanh, mừng rỡ hỏi: “Khải Mô, đây là nơi nào?” Triệu Khải Mô nghĩ cậu hôn mê hồi lâu không hiểu chuyện, mới vừa tỉnh lại, người còn rất mơ hồ.

“Ngươi an tâm ngủ đi, đây là một khách sạn ở Nam vịnh.”

Triệu Khải Mô nhẹ giọng nói nhỏ, kéo lại chăn trên người Lý Quả.

“Khải Mô, ta nghĩ mình gặp ác mộng, mơ thấy bị Vương Kình cùng Hầu Phan đánh một trận.”

Lý Quả dịch thân thể tới gần người Triệu Khải Mô, đây là một đêm rét lạnh, lửa than đốt ban ngày đã bị dập tắt, ở ngoài thực sự là rét căm căm.

“Ừ, trên người ngươi có chỗ nào đau lắm không? Tay chân có thể cử động không?”

Triệu Khải Mô nghĩ cậu quả nhiên vẫn mơ hồ, chưa tỉnh lại hẳn.

“Đều đau, hóa ra, đó không phải là mơ.”

Lý Quả rụt rè, liền cuộn người lại, thanh âm cậu mất mát, càng như muốn khóc ra thành tiếng.

“Ngươi không ở đây, ta là đang nằm mơ, ta nghĩ mình vẫn còn ở trong khoang thuyền.”

Nói xong là một hồi nức nở.

Trong lòng Triệu Khải Mô đau đớn, ôm Lý Quả vào lòng, an ủi: “Hồ Thừa tín đã bắt được Vương Kình, tất cả người trên thuyền đều bị giam lại.”

Lý Quả cọ người trong lồng ngực Triệu Khải Mô, lẩm bẩm nói: “Nhưng ta không nhìn thấy ngươi, tối quá.”

“Đó là do không đốt đèn, ngươi nằm đi, ta đi đốt đèn.”

Triệu Khải Mô bật cười, bò dậy, hắn muốn rời đi, Lý Quả lại túm lấy ống tay áo hắn.

“Đèn sáng lên, ngươi liền biết là ta, đây cũng không phải là giấc mộng.”

Triệu Khải Mô gỡ ngón tay Lý Quả ra, hắn xuống giường, ở trong bóng tối lần mò tìm được hỏa chiết, song làm thế nào cũng không đốt lửa được. Ban đêm mưa gió, hỏa chiết bị ẩm.

“Khải Mô.”

Lý Quả lo lắng gọi, trước khi hôn mê cậu đang ở trong khoang tàu tối đen, tỉnh lại vẫn không thấy được chút ánh sáng nào, trong lòng cậu vô cùng sợ hãi.

“Ta ở đây.”

Triệu Khải Mô bất đắc dĩ, mò trở lại giường, hắn ôm lấy Lý Quả, nằm vào lại trong chăn.

Thân thể Lý Quả không còn nóng giống như lúc trước nữa, cậu hạ sốt rất nhiều, song nhiệt độ vẫn cao hơn bình thường. Cánh tay cậu ôm lấy cổ Triệu Khải Mô, người vùi vào trong lòng Triệu Khải Mô, đây là một động tác cực kì thân mật. Nhưng mà trong bóng tối, ai cũng không thấy rõ ai, Triệu Khải Mô nghĩ cậu bệnh đến mơ hồ, không đành lòng đẩy Lý Quả ra, ngược lại đặt nhẹ bàn tay lên eo Lý Quả.

“Khải Mô…”

Lý Quả chôn mặt giữa cổ Triệu Khải Mô, khuôn mặt cọ nhẹ, như chú chó con đang lấy lòng, hơi thở ấm áp vấn vương bên tai Triệu Khải Mô. Không chỉ dùng thân thể cọ, cậu còn đưa tay mò lên mũi lên miệng của Triệu Khải Mô, giống như muốn xác nhận hắn thực sự tồn tại.

Trong đêm đen, có một vật ấm áp, mềm mại kề sát bên mép Triệu Khải Mô, chờ Triệu Khải Mô phản ứng lại, Lý Quả đã nằm nhoài trên người hắn, đang động tình hôn môi hắn. Lý Quả chỉ mặc quần áo bó sát người, Triệu Khải Mô cũng chỉ mặc một cái sam tử, thân thể hai người phù hợp, nhất thời ngay cả Triệu Khải Mô cũng cảm thấy bản thân giống như sốt lên.

Ngoài cửa sổ sấm sét đã ngừng, tiếng mưa gió rền vang suốt đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.