*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Năm đó, phụ hoàng ta qua loa đại khái, nhưng ta không thể… Không thể để cho ấu đệ của ta có người thân không thể nhận, có nhà không thể về.”
Mười hai năm qua, ngày ngày vì triều chính vất vả, nhưng đêm đêm lại không khỏi buồn giận. Thiên gia phụ tử tình bạc, nhưng đó là ấu đệ do hắn một tay chăm lớn, từ ê a học nói đến tập tễnh học đi, từ mới biết chữ đến lần đầu giương cung, từ một hài đồng non nớt đến thiếu niên nhanh nhẹn… Mỗi một đoạn nhân sinh của Tiêu Cảnh Diễm, chẳng có nơi nào không có người Đại ca này bồi bạn.
Thân thủ của người cùng Phi Lưu đối chiêu không tầm thường. Trong triều mặc dù chẳng thiếu người võ công cao tuyệt, nhưng phần lớn Lâm Thù đều nhận thức được, nếu hắn cảm thấy không quen thì chỉ có thể đến từ giang hồ, đây là điều thứ nhất. Hơn nữa, người đánh nhau với Phi Lưu rõ ràng là thủ lĩnh của bọn thích khách. Bọn chúng lấy mạnh đối mạnh, lấy yếu đối yếu, có lẽ đối với đám người Lâm Thù đã biết được tương đối. Nếu không phải sớm có mưu đồ thì chính là một đường từ Đông Hải theo tới đây, có sự chuẩn bị, đây là điều thứ hai. Nếu như từ bờ biển theo đến đây, lại chọn chỗ phồn thịnh này hạ thủ thì e rằng cũng không có sát ý, chỉ thử dò xét, đây là điều thứ ba.
Nhưng, nếu chỉ là thử dò xét thì tại sao thời điểm Lâm Thù mua sơ hở, hắn còn để lộ chủ ý, nhắm kiếm vào Tô Diễm?
Đầu mối rõ ràng, chân tướng lại là một đống lộn xộn. Ngay cả Lâm Thù và đương triều Đại Lý Tự Thiếu khanh quen thuộc phá án cũng không cách nào hoàn toàn phân biệt, đừng nói đến đám người Tô Diễm đầu óc mơ hồ.
Xác định cũng không phải Tô Diễm ở giang hồ kết thù, Lâm Thù càng thêm khổ não. Trong lòng hắn âm thầm phát thệ, nhất định phải bảo vệ Cảnh Diễm chu toàn. Hắn căn dặn Hạ Đông từ nay về sau tận lực chọn quan đạo mà đi, dù có chậm ngày vào kinh một chút, nhưng đây là vì an toàn. Đối với đề nghị này, mọi người đều không có dị nghị, chỉ là như thế thì bọn họ không thể nào lên đường một cách thoải mái ung dung được nữa, khó tránh khỏi dọc đường buồn bực.
Thời gian trôi qua hơn nửa tháng, đoàn người cuối cùng đã đến quận Hoài Nam, nơi gần Kim Lăng nhất, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Đoạn đường vừa qua, Lâm Thù tất nhiên lấy ra mười hai vạn phần cảnh giác, vì vậy giờ phút này có chút tiều tụy.
Tô Diễm đối với hắn tràn đầy lo lắng, còn đối với tình cảnh của mình ngược lại thoải mái. Thứ nhất, y quả thật không biết những người ấy là ai, vì sao phải tập kích bọn họ, đó gọi là ‘người không biết không sợ’. Thứ hai, có Phi Lưu và Lâm Thù ở đây, y đối với người bên cạnh là toàn tâm tín nhiệm.
Hôm nay, bọn họ đến sớm, an trí thỏa đáng xong thì trời đã quá trưa. Tô Diễm do đi xe mệt mỏi, nên sau khi dùng chút cơm xong đã an giấc. Lâm Thù nhìn y ngủ an ổn, mới nhỏ giọng gọi Lê Cương ra ngoài, dặn dò:
“Ngươi hồi kinh trước, diện kiến bệ hạ… Không, trước tiên đi đến Mục vương phủ một chuyến.”
“Mục vương phủ?”
“Đúng.” Thần sắc Lâm Thù nghiêm nghị, khóe miệng ẩn chứa lãnh tiếu, “Quận chúa trước mắt không ở kinh thành, lấy tính tình Mục Thanh, chắc chắn có thể môn khả la tước[1]. Phân lượng của Mục vương phủ lại nặng, hiếm có kẻ can đảm điều tra. Lần này ngươi hồi kinh giúp ta gửi lời đến Tiểu vương gia, bảo hắn sau khi ta hồi kinh hai ngày thì đến cổng thành phía tây giúp ta đón người. Ngươi chuyển tin xong thì mau trở lại, chúng ta cùng nhau phi xe ngựa vào kinh trước.”
“Ngài là nói…”
Lê Cương cẩn thận suy nghĩ, bị ý tứ trong lời nói của Lâm Thù dọa hết hồn. Hắn hẳn là muốn binh phân hai đường, một sáng một tối, nhưng làm như vậy vì cái gì?
“Ta dự cảm sau khi vào kinh, bọn chúng sẽ còn xuất thủ. Hiện tại đã thăm dò xong, không đạt được mục đích thì như thế nào dễ dàng từ bỏ ý đồ. Bản thân ta muốn xem một chút, có thể ở Lâm phủ ta thính quân nhập úng[2] hay không.”
Bất kể là người giang hồ cũng được, người trong triều cũng được, dám chọc đến Lâm Thù thì sợ rằng khó còn có quả ngon để ăn.
Lê Cương lĩnh mệnh, lập tức khoái mã lên đường. Bên này, Lâm Thù xếp đặt cho mọi người ở lại, đợi Lê Cương trở về thì sẽ chia nhau vào kinh, bảo đảm kế hoạch không gây nghi ngờ.
~*~
Về phần thành Kim Lăng gần ngay bên cạnh lúc này, không nói đến chuyện làm sao lừa gạt được Tĩnh thái phi trong cung, ngay cả chỗ phủ Lâm soái cùng Hoàng thái hậu cũng là không cách nào lừa gạt. Cho dù Lâm Tiếp sớm hiểu rõ tính ngang bướng của nhi tử nhà mình, nửa năm một đi không về cũng thật là quá đáng, nhưng đương kim bệ hạ đối với vị cữu cữu này rất là kính trọng, nếu cứ tiếp tục thoái thác trách nhiệm e là không tốt. Ngày hôm đó, sau khi kết thúc đại triều hội, Lương đế gặp riêng Lâm soái, suy nghĩ nửa ngày mới lên tiếng:
“Không ngại cho cữu cữu biết ngọn nguồn, Tiểu Thù hắn… Sợ rằng tìm được Cảnh Diễm rồi.”
Người từng là Lâm soái một thời cũng kinh hoàng sau khi nghe chuyện. Ông từ chỗ Nhiếp Phong nghe được một chút sự tình không rõ ràng, chỉ nghĩ là nhi tử của mình viện cớ, chưa từng xem là thật. Bất luận như thế nào, ông cùng sinh mẫu của Thất hoàng tử là đương kim Tĩnh thái phi nương nương cũng coi như có chút ân tình, không khác gì muội tử, năm đó ở trong cung còn nhờ phúc của bà mới điều dưỡng tốt thân thể. Lâm Thù lại từ nhỏ cùng Thất hoàng tử thân thiết, càng không cần nói đến chuyện Tấn Dương Công chúa đối với đứa cháu này thật sự yêu quý.
Thời điểm xảy ra chuyện không may mười hai năm trước, ông đang ở Mai Lĩnh cùng quân địch huyết chiến, Lâm Thù dẫn đầu Xích Vũ doanh còn xâm nhập vào nội địa quân địch, một phen chém giết, tình huống không thể nói là không hiểm ác. Hai người đối với tin tức trong kinh gần như chẳng biết gì, khi trở lại kinh thành thì mọi chuyện đã trần ai lạc định[3]. Vị Quận thủ trình báo tin tức ở đại điện một thân tố y, chữ chữ như đinh, nhưng ngay cả một thi thể cũng không có. Lúc đó, Lương đế bởi vì năm ấy mưa gió không thuận kèm theo biên cảnh xâm phạm mà sứt đầu mẻ trán, nghe nói là do thiên tai nên cũng chỉ cho người tìm kiếm mấy ngày tượng trưng, sau khi không có kết quả thì liền phát tang nhập táng. Chính là hạ táng vị Đại Lương Hoàng tử đầu tiên từ khi bắt đầu lịch sử, gần tuổi trưởng thành lại không phẩm cấp, bên trong lăng chỉ có một ít y quan.
Kỳ vương cùng Thất hoàng tử thủ túc tình thâm, dĩ nhiên cảm thấy bất mãn, nhưng khi ấy triều đình cấp bách, đám người Ngôn hầu toàn lực khuyên can, phòng ngừa phụ tử Lương đế sinh ra hiềm khích. Lâm Thù muốn vào cung náo loạn, liền bị Lâm Tiếp ra sức đánh một trận, dẫn đến bệnh nặng. Sau khi lành bệnh, hắn lập tức đi trấn thủ biên quan ở nơi xa. Từ đó, phụ tử hai người bọn họ đã rất lâu không nói chuyện, gặp nhau chỉ biết im lặng.
Cho đến khi Kỳ vương lên ngôi, thi hành tân chính. Chuyện cải cách trong triều tuy quá hao tổn tinh lực, nhưng Lâm Tiếp tin tưởng đương kim bệ hạ chưa bao giờ quên đi chuyện này. Sở dĩ hắn một mực không đề cập tới sợ rằng cũng giống như nghịch tử nhà ông, không thể tin Tiêu Cảnh Diễm lại chết như vậy. Đại hạnh trong bất hạnh, giờ đây Lâm Thù đến Đông Hải, rốt cuộc thật sự tìm được tung tích Thất hoàng tử. Tuy rằng Lâm Tiếp mang phong độ của một Đại tướng lưỡng triều, nhưng sau khi nghe xong thì sắc mắt vẫn không khỏi kịch biến.
“Bệ hạ… Chuyện này…”
“Cữu cữu.” Lương đế trẻ tuổi nâng cùi chỏ Lâm Tiếp, đáy mắt bao phủ ẩm ướt, “Hai người chúng ta vốn là người một nhà, không nói lời xa lạ. Bất luận như thế nào, ta chỉ hy vọng Cảnh Diễm có thể trở về. Năm đó, phụ hoàng ta qua loa đại khái, nhưng ta không thể… Không thể để cho ấu đệ của ta có người thân không thể nhận, có nhà không thể về.”
Mười hai năm qua, ngày ngày vì triều chính vất vả, nhưng đêm đêm lại không khỏi buồn giận. Thiên gia phụ tử tình bạc, nhưng đó là ấu đệ do hắn một tay chăm lớn, từ ê a học nói đến tập tễnh học đi, từ mới biết chữ đến lần đầu giương cung, từ một hài đồng non nớt đến thiếu niên nhanh nhẹn… Mỗi một đoạn nhân sinh của Tiêu Cảnh Diễm, chẳng có nơi nào không có người Đại ca này bồi bạn.
Hắn vốn tưởng rằng huynh đệ hai người sẽ liên thủ triều đình, vì hạnh phúc của dân sinh, vì thiên hạ bách tính, cùng nhau mở ra thanh minh thịnh thế. Người nào từng hy vọng…
Điều này, bảo hắn có thể nào quên được?
“Nhưng… Nếu thật chỉ vì thiên tai, Thất hoàng tử lưu lạc bên ngoài mười mấy năm cũng không có chút tin tức, người trong thiên hạ phải nghĩ thế nào?”
“Sai lầm là sai lầm, sơ suất là sơ suất, bình luận của người trong thiên hạ trẫm không quản được, cũng không muốn quản!”
Cái này, giống với những lời mà Kỳ vương điện hạ tiêu sái lỗi lạc năm đó có thể nói ra.
Lâm Tiếp từ chỗ Lương đế lấy được đáp án, hồi phủ chọn chọn lựa lựa lời báo cho Tấn Dương. Sau đó, Tấn Dương vào cung, tự nhiên biết cái gì nên nói, cái gì phải lược qua. Mọi người đều bị che giấu, vô luận Hoàng thái hậu có phát hiện hay không, tóm lại Tĩnh thái phi không hề truy hỏi, như vậy đã đủ.
~*~
Bên kia Lâm Thù đợi đến lúc Lê Cương trở lại, sau khi an bài xong đoàn người mới bắt đầu cuộc hành trình cuối cùng. Lâm Thù giả vờ mang theo Tô Diễm gấp rút lên đường, trên thực tế Tô Diễm cùng Liệt Chiến Anh chậm rãi đi phía sau, trong xe ngựa của đoàn người Lâm Thù chỉ có mỗi Yến đại phu.
Cảm thấy bất mãn đối với an bài này chỉ có hai người, Yến đại phu cùng Phi Lưu. Lão đại phu nhận ủy thác của người phải làm cho bằng được, đối với Tô Diễm hận không thể một tấc không rời, một mặt lẩm bẩm khí trời dần lạnh, Tô Diễm không được rời xa dược thảo, một mặt trách cứ Lâm Thù nghĩ kế vớ vẩn. Lâm Thù thuyết phục bất thành, liền trực tiếp bảo Lê Cương dùng vũ lực trấn áp. Hắn cũng chẳng quan tâm ánh mắt không đồng ý của Tô Diễm và Liệt Chiến Anh, xoay người nói với Phi Lưu:
“Phi Lưu, đệ muốn bảo vệ Trâu ca ca đúng không?”
“Đúng.”
“Vậy đệ phải nghe ta, đi theo ta!”
“Không muốn!”
“Đệ nghĩ xem, trên đường có kẻ xấu đúng không? Kẻ xấu kia nhắm vào ta mà tới, Trâu ca ca cùng chúng ta tách ra mới không bị thương. Đệ giúp ta bắt kẻ xấu lại, Trâu ca ca càng không bị thương, có đúng hay không?”
Lâm Thù mở miệng gọi một tiếng ‘Trâu ca ca’ đã khiến cho Tô Diễm nổi lên gân xanh, lại thấy hắn dùng mấy suy luận chẳng ra gì nhiễu động Phi Lưu, càng làm y cảm thấy không thích. Chỉ là khi Tô Diễm vừa muốn mở miệng thì đã bị Lâm Thù ôm lấy, áp sát vào lỗ tai y nhẹ giọng:
“Nghe lời. Đợi khi triệt để an toàn, ta sẽ nói cho huynh biết tất cả mọi chuyện.”
Bao gồm cả chuyện huynh vẫn chưa biết… Tâm ý của ta.
Bị Lâm Thù bày tỏ như vậy, Tô Diễm há còn nói được gì. Y đẩy hắn ra, bịt lấy lỗ tai, hận không thể đem đôi mắt hươu nai trừng thành đao kiếm, đâm mấy lỗ vào cái tên Đăng Đồ Tử[4] ngày càng không đứng đắn này.
Lâm thù thấy Tô Diễm đỏ ửng mang tai, liền nhếch mép mỉm cười, sau đó choàng tay qua cổ của Phi Lưu. Hắn kéo theo Tiểu Phi Lưu đang quyến luyến không ngừng lên đường, chẳng hề quay đầu lại.
~*~
Không ngoài dự liệu của Lâm Thù, những người đó thật sự tiếp tục xuất hiện trước khi bọn họ vào kinh, vẫn như cũ không hiếu chiến, cũng không hạ thủ. Lâm Thù lần này ngược lại toàn lực ứng phó, đả thương mấy người, cũng không cho bọn chúng chạm vào xe ngựa. Kẻ dẫn đầu thấy có người bị thương liền trở nên nôn nóng một chút, xuất ra mấy kiếm chiêu, nhanh chóng thoát thân. Nào ngờ, mấy kiếm chiêu này lại bị Hạ Đông nhìn ra một hai kẽ hở. Nàng chung quy đã từng là người của Huyền Kính Ty, đối với chuyện giang hồ coi như hiểu rõ, bèn nghi hoặc hỏi, “Thiên Tuyền kiếm?”
“Đông tỷ nhận ra?” Lâm thù hơi thêm suy tư, chỉ cảm thấy cái tên này quen tai, “Thiên Tuyền…”
“Chẳng lẽ bọn họ là người của Thiên Tuyền Sơn Trang?”
“Thế nào?”
“Thiên Tuyền Sơn Trang này thật sự có liên hệ với người trong triều đình.” Hạ Đông cười lạnh nói, “Còn nhớ rõ năm đó Xích Diễm quân đánh một trận ở Mai Lĩnh, bởi vì tiếp viện chậm trễ, làm lỡ mất thời cơ chiến đấu, dẫn đến các người thiếu chút nữa bại trận. Người đó chính là Ninh Quốc hầu Tạ Ngọc, đúng không?”
Trận chiến ấy đắc tội không chỉ với người trong Xích Diễm quân. Hạ Đông với tư cách là thê tử của tiên phong Tướng lĩnh Xích Diễm quân Nhiếp Phong nhớ rất rõ việc này, Tạ Ngọc khi đó chỉ bị bãi chức, bảo dưỡng tại gia.
Lâm Thù phán đoán, ánh mắt trầm xuống, nói, “Đúng rồi, ta nhớ được Đại tiểu thư Tạ phủ gả cho người trong giang hồ… Khá lắm Tạ ngọc! Xem ra không chỉ có Xích Diễm quân, hắn năm đó còn hạ thủ với Cảnh Diễm! Đây chính là muốn trừ khử tất cả cánh tay của Kỳ vương! May mắn phụ thân nhạy bén, nhưng Cảnh Diễm…”
Cảnh Diễm bất quá là một Hoàng tử không được sủng ái. Dù có tài học cùng lòng báo quốc thì năm đó cũng chỉ là thiếu niên không có mẫu thân quyền lực làm chỗ dựa, vẫn chưa can thiệp chuyện triều đình, thế mà bọn họ lại có thể thủ được!
“Không có chứng cứ, tất cả đều là vu khống.” Hạ Đông thấy Lâm Thù nói đến cắn răng nghiến lợi, biết trong lòng hắn vô cùng căm hận, sợ hắn lỗ mãng. Trong mắt Hạ Đông, Lâm Thù rốt cuộc vẫn còn là hài tử, “Trước hết đừng nói những điều này, bình an vào kinh, thu xếp ổn thỏa cho Thất điện hạ mới đúng.”
Có lẽ lời xưng hô ‘Thất điện hạ’ này đã làm cho tâm tư Lâm Thù hơi bình ổn lại. Hắn hướng về phía Hạ Đông gật đầu một cái.
Trên mặt Lâm Thù không tiếp tục gợn sóng nhưng ba đào lại lặng lẽ trào dâng trong lòng, đã bắt đầu tính toán phải đối phó Tạ Ngọc như thế nào.
Dẫu có lỗi với Lỵ Dương di mẫu, hắn cũng phải đem mọi chuyện ra ngoài sánh sáng, càng đừng nhắc tới ngọn nguồn sâu xa của Lỵ Dương di mẫu cùng vị Tạ hầu gia này…
Những người đó khổ tâm luồn cúi, năm ấy chiếm cứ chức vị quan trọng ở triều đình, lại luôn muốn phiên thủ vân vũ[5], còn dám mưu hại người trong gia tộc, thật là ghê tởm.
~*~
Hoa nở ở hai nơi, không thể làm gì hơn là mỗi bên một cành.
Lại nói đến Mục Thanh.
Ngày hôm đó, Mục tiểu vương gia dậy rất sớm, suy nghĩ một chút liền ăn mặc đẹp lên, sau đó mới chạy ra cổng thành tây. Hắn không phải là nương môn nhi[6] gì, kỳ thực, hắn được nhờ cậy của Lâm Thù ca ca, tưởng rằng Lâm Thù ca ca cuối cùng cũng tìm được thê tử. Bởi vì không phải là phụ mẫu chi mệnh, nên mới lén lút đón trở lại, còn căn dặn hắn giúp chăm sóc hai ngày.
Nói đến hiểu lầm này thì cũng chỉ có vị Mục tiểu vương gia mới có thể suy nghĩ như vậy. Hắn thuở bé đã mất đi phụ mẫu, toàn nhờ Trưởng tỷ nuôi lớn, từ nhỏ đối với vị tỷ tỷ cân quắc bất nhượng tu mi[7] này vô cùng bám dính, tất cả nam tử bên cạnh tỷ tỷ hắn đều nhìn không vừa mắt, chỉ trừ Lâm Thù.
Khi đó, hắn mới tới kinh thành, tuy là tướng môn hổ tử gặp người không sợ, nhưng chung quy vẫn bỡ ngỡ, không thích nghi được với các thiếu gia ở kinh thành. Chỉ có Lâm Thù vì thích chơi cùng Nghê Hoàng nên đối với hắn cũng không tệ, sau đó lại có Thái hoàng thái hậu trêu chọc, muốn đem Lâm Thù và Mục Nghê Hoàng ghép thành một đôi, dẫn đến có một đoạn thời gian rất dài, Mục Thanh cũng nhận định Lâm Thù chính là tỷ phu của hắn. Cho đến mười hai năm trước, Thất hoàng tử xảy ra sự cố, hắn và Mục Nghê Hoàng một lần nữa vào kinh gặp Lâm Thù. Nhưng Lâm Thù giống như đã thay đổi một dạng, đối với Mục Nghê Hoàng kính cẩn lễ độ, như là xa lạ. Khi ấy, Mục Thanh mới biết tỷ tỷ của hắn cùng Lâm Thù sợ rằng không thể nào. Mục tiểu vương gia vì chuyện này mà làm ầm ĩ một trận, cho rằng Lâm Thù phải có trách nhiệm với tỷ tỷ của hắn. Sau đó, Mục Nghê Hoàng mắng hắn một hồi và gả cho Đại tướng Nhiếp Đạc của Xích Diễm quân, hắn mới dần dần hiểu ra, khôi phục nhiệt tâm đối với Lâm Thù.
Nhưng Lâm Thù lại một mực chưa thành gia, Mục Thanh liền đem chuyện này treo ở giữa khóe miệng, phảng phất như Lâm Thù thú thê, hắn mới hoàn toàn buông xuống. Lần này, Lâm Thù nhờ hắn hỗ trợ đón người, hắn lại tiếp tục nghĩ lệch lạc, chỉ chờ xe ngựa dừng lại là vội vén mành lên, cười đùa nói:
“Lâm gia tẩu tử, mau…”
Trước mắt rất rõ ràng là gương mặt của một nam nhi. Tuy rằng hơi có vẻ tái nhợt, lại bởi vỉ lời của hắn mà tức giận mím môi, mở to hai mắt, nhưng nửa điểm mang thần thái của nữ nhi cũng không có. Mục tiểu vương gia sững sờ ngay tại chỗ, đợi Tô Diễm sắc mặt không tốt bước ra khỏi xe ngựa, hắn cũng không thể nói được một câu đầy đủ. Liệt Chiến Anh ngược lại giành phần trước, chậm rãi nói, “Ngươi chính là Mục tiểu vương gia? Thế nào ngẩn ngơ như vậy?”
“Ngươi, ngươi, ngươi… Ngươi mới ngẩn…”
“Chiến Anh, không được vô lễ!” Tô Diễm âm thầm nhếch khóe môi, nhưng biểu tình lại nghiêm túc, nói, “Kiến quá Mục tiểu vương gia!”
“Ta, ta, ta… Không đúng, Lâm Thù ca gọi ta Mục tiểu vương gia thì thôi đi, các ngươi thế nào cũng vô căn cứ thêm vào chữ ‘tiểu’?”
“Ngài vừa cho ta là ‘tẩu tử’, chẳng phải vai vế chính là chữ ‘tiểu’?”
Liệt Chiến Anh không chịu nổi nên quay đầu sang chỗ khác. Hiếm thấy công tử gia nhà hắn miệng mồm lanh lợi như thế, chỉ tiếc là lời này nghe thế nào cũng không bình thường.
Mục Thanh suy cho cùng cũng là người dẫn binh, cho nên quẫn bách của bản thân chỉ chốc lát đã xem là quá khứ. Hắn đưa Tô Diễm đi về vương phủ của mình. Trên đường đi, Mục Thanh phát hiện người thoạt nhìn giống như mang bệnh này nói chuyện ngược lại sảng khoái, trong bụng đối với an bài này của Lâm Thù cuối cùng cũng không có một chút bất mãn, một mực cười cười nói nói.
Cách đó không xa, một thanh niên nam tử vận hoa phục hơi có vẻ mập đứng đợi đám người Mục Thanh dần dần đi xa, sau đó hướng về người hầu bên cạnh, nói:
“Chẳng lẽ bổn vương hoa mắt? Người vừa mới xuống xe ngựa kia sao lại giống Thất đệ yểu mệnh của ta?”
Hoàn Chương 08
~oOo~
[1] – Môn khả la tước: ngoài cửa vắng vẻ đến nỗi có thể giăng lưới bắt chim sẻ được.
[2] – Thính quân nhập úng: mời ngài vào vò. Chuyện kể rằng Võ Tắc Thiên sai Lai Tuấn Thần đến thẩm vấn Chu Hưng, nhưng Chu Hưng không biết. Lai Tuấn Thần hỏi Chu Hưng rằng, “Nếu phạm nhân không chịu thú tội thì làm sao?” Chu Hưng nói, “Lấy một cái lu, cho phạm nhân vào đấy, đốt lửa chung quanh sợ gì nó không chịu nói.” Lai Tuấn Thần theo cách ấy buộc Chu Hưng cúi đầu nhận tội.
[3] – Trần ai lạc định: bụi trần rơi xuống, ngụ ý đã đến hồi kết thúc.
[4] – Đăng Đồ Tử: tên một sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc. Vì hiềm khích với Tống Ngọc mà Đăng Đồ Tử phải mang tiếng xấu muôn đời, trở thành danh từ dành cho những kẻ háo sắc.
[5] – Phiên thủ vân vũ: nguồn gốc từ câu thơ trong ‘Bần Giao Hành’ của Đỗ Phủ, là ‘phiên thủ tác vân phúc thủ vũ’. Dịch nôm na là ‘trở tay làm mây, lật tay làm mưa’, tỉ như nhân tình thế thái phản phúc vô thường.
[6] – Nương môn nhi: đa số dùng để bày đó miệt xưng đối với phụ nữ trưởng thành, ẩn chứa tình cảm sắc thái mãnh liệt, đa phần là bày tỏ ghét bỏ. Nhưng, nếu như đem từ này đặt lên người phụ nữ trung niên thì lại là từ trung tính, không mang ý chỉ trích, chê bai. Vì có một nhóm người sẽ ở trước mặt người dùng từ này gọi thê tử của mình, biểu thị quyền sở hữu cô ấy. Cho nên ở phương diện này không hoàn toàn là nghĩa xấu. Nương môn nhi cũng có thể dùng để châm chọc nam nhân lưỡng lự, lòng dạ hẹp hòi nhu nhược, hoặc là giống nữ nhân, tính tình quá nhiều lo lắng.
[7] – Cân quắc bất nhượng tu mi: bậc nữ nhi chẳng kém nam nhi.