Lần Trọng Sinh Thứ Ba

Chương 64




[Ngoan và bám lấy tôi nhé.]

Edit: Kally

Trong chăn nóng hừng hực, Diệp Tiêu dựa gần Lăng Thần, mơ mơ màng màng ngủ mất. Cũng không biết cậu đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại, Lăng Thần đang hôn cậu. Một nụ hôn không sâu, chỉ di chuyển qua lại giữa môi và răng, cứ giống như đang ăn kẹo.

Nhận ra Diệp Tiêu tỉnh, Lăng Thần dán bờ môi cậu hỏi, "Bé con tỉnh rồi hả? Có ngủ ngon không? Hửm?"

Diệp Tiêu ngơ ngác gật đầu đáp lại, cả người cậu chìm vào chăn bông mềm mại nên còn chút mơ màng. Nhưng động tác của cậu còn nhanh hơn phản ứng của đại não, cậu li3m môi dưới của Lăng Thần, còn chép chép miệng như đang ngẫm lại dư vị.

Lăng Thần bị động tác nhỏ của cậu chọc cưới, khoái chí hỏi cậu, "Bé con, có phải tôi còn ngon hơn kẹo sữa không?"

Hỏi xong thế mà Lăng Thần lại thấy căng thẳng.

Diệp Tiêu cẩn thận suy nghĩ rồi lắc đầu, "Kẹo sữa vẫn ngon hơn."

Hy vọng cho đã rồi thất vọng, Lăng Thần không nhịn được hung hăng hôn cậu mấy phát, cắn môi Diệp Tiêu nhưng không dám dùng sức mà chỉ nghiến răng.

Diệp Tiêu cười ra tiếng, "Đội trưởng, ngứa quá!"

Lăng Thần: "Đội trưởng có đẹp trai không?"

Lần này Diệp Tiêu không chút do dự gật đầu, "Đẹp trai!"

"Trong số những người em từng gặp, ai đẹp trai nhất?"

"Anh!"

Lăng Thần càng nghe tâm trạng càng tốt, "Vậy ai đánh nhau giỏi nhất?"

Đối mặt câu hỏi này, Diệp Tiêu do dự, một hồi lâu mới trả lời, "Vẫn là anh, bởi vì em không bao giờ rút đao chém anh."

"Chậc, bé con của chúng ta tự tin quá nhỉ," Lăng Thần nghĩ nghĩ, "Chúng ta chắc chắn sẽ hòa, bởi vì tôi cũng không bao giờ nổ súng bắn em."

Hai người nằm trên giường bệnh, vai chạm vai, chân chạm nhau, khoảng cách rất gần, Lăng Thần có thể ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Diệp Tiếu, giống như nho và cam quýt, chua ngọt ngọt ngọt, thơm lừng.

"Em dùng sữa tắm nào thê? Thơm quá."

"Sữa tắm dì lấy cho em á." Diệp Tiêu cong con mắt cười, giơ tay mô tả, "Dì còn làm cơm chiên thịt xông khói cho em ăn, từ trước đến nay em chưa từng ăn món cơm chiên nào ngon như vậy, còn cả một đ ĩa lớn!"

Lăng Thần nhìn vẻ mặt mỉm cười thỏa mãn của cậu, trong lòng thầm nghĩ, em đây là muốn tôi đau lòng chết mất.

Đợi đến chiều, Diệp Tiêu bị Giang Xán Xán cùng Giảm Lan kéo đến căn tin ăn tối, Lăng Thần dựa vào gối đầu nói chuyện với Bạch Hoành Vân.

"Cảm ơn mẹ."

Bạch Hoành Vân thấy bất ngờ, "Con cảm ơn mẹ cái gì? Con bị thương nằm trên giường lâu như thế rồi mà mẹ còn chưa có thời gian chăm sóc con."

Lăng Thần nói rất nghiêm túc, "Cảm ơn mẹ đã đối xử tốt với Diệp Tiêu."

Hắn biết Bạch Hoành Vân là người đam mê khoa học, một khi đắm chìm trong nghiên cứu thì sẽ làm việc ngày đêm, quên ăn là chuyện bình thường. Có lần bà còn thức liền hai ngày hai đêm, chỉ uống bảy tám tách cà phê, cuối cùng rồi ngất xỉu trong phòng thí nghiệm, xuất huyết dạ dày và nằm viện mấy ngày.

Bây giờ lại sẵn sàng dành thời gian để làm cơm chiên thịt xông khói cho Diệp Tiêu, còn lo lắng cả những vấn đề nhỏ nhặt như sữa tắm cậu dùng.

Bạch Hoành Vân đứng dựa vào tường, hai tay đút trong túi áo khoác phòng thí nghiệm dài màu trắng, nụ cười trong sáng dịu dàng, "Diệp Tiêu khiến người khác thấy rất đau lòng." Giọng nói của bà trở nên nhẹ nhàng hơn, "Đêm con bị thương nặng được đưa về, xe dừng ở trước cổng căn cứ, quây y lấy cáng nâng con xuống. Đứa nhỏ Diệp Tiêu lúc nhảy xuống xe cả người dính đầy máu của con, đôi mắt đỏ hoe bước tới nói xin lỗi với mẹ."

"Sau đó con được đưa vào phòng cấp cứu, thằng bé muốn đứng canh cửa thì bị mẹ đẩy vào phòng tắm. Một lát sau, thằng bé mở vòi nước, dùng tiếng nước che đi tiếng khóc nức nở trong phòng."

Bà thở dài, "Đứa bé kia vừa nhìn đã biết đã trải qua nhiều khổ cực, những vết sẹo lớn nhỏ trên người mẹ nhìn mà thấy đau lòng. Chuyện gì cũng kiên nhẫn chịu đựng, không tranh không đoạt, không tham lam, thằng bé luôn ghi nhớ dù chỉ là một chút lòng tốt mà người khác dành cho mình trong lòng.

Nhưng khi đối diện với con lại khác, ánh mắt đó lấp lánh tựa những vì sao có giấu cũng không được."

Lăng Thần không nói gì.

Bạch Hoành Vân nhìn hắn, "Thật ra, lúc trước bởi vì mẹ và lão Lăng mà con mới phải vào Cục Hai. Sau đó con trở thành chỉ huy của Cục Hai, con có thể giao phó phía sau lưng cho những người anh em tốt, nhiều lần vào sinh ra tử, nguy hiểm vô cùng, cả mẹ cùng lão Lăng đều hoàn toàn tôn trọng sự lựa chọn của con. Làm con người luôn có quyền lựa chọn cách sống của mình.

Nhưng Lăng Thần, giống như cách con đã dạy Diệp Tiêu phải bảo vệ mạng sống, mẹ hy vọng chính con cũng phải học được cách bảo vệ bản thân mình. Không vì điều gì khác, còn cứ nghĩ lại thử đi, nếu con chết, Diệp Tiêu làm sao bây giờ?"

Bạch Hoành Vân đi không lâu thì Diệp Tiêu quay về, trong tay cầm cơm hộp.

"Đội trưởng, hôm nay đầu bếp trong căn tin hầm canh, anh uống thì vết thương sẽ nhanh chóng lành lại."

Lăng Thần hỏi, "Sao lại đột nhiên hầm canh?"

Lúc trước đã từng hầm canh, nhưng từ khi đầu bếp căn tin nhận ra những người lính tham gia quân ngũ đều rất không biết điều, húp chén canh hầm năm tiếng cùng uống nước máy cũng không nhận ra có điểm gì khác biệt giữa chúng thì ông ta lười phí sức nữa.

"Hôm qua em đã năn nỉ đầu bếp hầm canh," Diệp Tiêu mở nắp hộp ra, nở nụ cười e thẹn, "Để trao đổi, em đã giúp chú ấy chuyển mười túi bột mì vào phòng bếp."

Trong lòng Lăng Thần bỗng có cảm xúc gì, hắn cũng không biết, "Em có mệt không?"

"Không đâu, em mạnh lắm."

Uống sạch canh không chừa lại một giọt nào, Lăng Thần bỗng nhiên nghĩ, Diệp Tiêu luôn lén lút vì hắn làm rất nhiều chuyện nhưng cậu chưa bao giờ nói. Nếu hắn không hỏi thì hắn cũng không biết, Diệp Tiêu đã trả giá những gì ở nơi mà hắn không biết.

Trong đầu dấy lên nghi vấn là ai đã giao nhiệm vụ cho Diệp Tiêu ở bãi thử nghiệm lần trước, Lăng Thần lại lần nữa áp xuống. Nếu cậu không muốn hắn biết thì hắn cũng không hỏi.

Những ngày tiếp theo, Lăng Thần mỗi ngày đều ăn canh, canh sườn heo, canh cá, canh gà thay phiên nhau, khiến hắn lo lắng không biết cơ bụng tám múi của mình có biến thành cái bụng nhỏ hay không.

Có lẽ nhiều canh như vậy quả thật có tác dụng, nằm trên giường bệnh nửa tháng, Lăng Thần cuối cùng cũng được phép xuống giường đi lại.

Giang Xán Xán cùng Giảm Lan chạy vào bếp lấy một cái chậu, ném một nắm cành và lá khô vào đó rồi nhóm lửa.

"Thần ca mau nhảy qua chậu lửa đi! Xua đuổi tà ma!"

Lăng Thần cười mắng, "Đầu óc của hai đứa bị tư tưởng mê tín ăn mòn rồi hả?" Nói thì nói như vậy, nhưng hắn vẫn vươn đôi chân dài nhảy qua chậu lửa.

Giang Xán Xán cùng Giảm Lan hoan hô rồi lại mang chậu ra khỏi phòng.

Hai người ồn ào vừa đi, trong phòng lập tức trở nên an tĩnh, Lăng Thần hỏi Giang Mộc, "Hai tuần nay sao rồi?"

Giang Mộc: "Việc huấn luyện đội dự bị đang đi đúng hướng, em đã nhờ Giảm Lam và Xán Xán làm người hướng dẫn và kết quả rất tốt. Đội dự bị thứ ba chỉ còn lại Bánh Bao và Tiểu Thụ, theo nguyện vọng riêng của họ thì họ sẽ sáp nhập vào đội hai. Tuy nhiên, dù đội ba trống nhưng cơ sở vẫn còn đó.

Lăng Thần gật đầu, "Có tin tức gì từ Thánh Tài cùng trung tâm chỉ huy không?"

"Có. Giảm tướng quân đã đưa người vào trung tây chỉ huy, theo tin tức, hai viện nghiên cứu nữa lần lượt mất kiểm soát, các sản phẩm thí nghiệm bên trong đã chảy khỏi viện nghiên cứu sau khi gi ết chết tất cả các nhà nghiên cứu. Họ không có lý trí của con người, chỉ có bản năng giết chóc của dã thú, phải mất gần trăm người mới trấn áp được tình hình.

Nhưng bởi vì chuyện này, người ta cũng đưa ra ánh sáng rằng những quan chức cấp cao đã đánh cắp công nghệ tổng hợp gen của Thánh Tài."

Lăng Thần trầm ngâm, "Bọn họ sẽ không xé rách mặt nhau đâu. Thánh Tài chỉ là một tổ chức lính đánh thuê quy mô lớn, sau này dựa vào công nghệ dung hợp gen để dần dần thôn tính và mở rộng, sau đó bắt đầu tiến hành điều chỉnh và cải cách nội bộ. Họ vẫn chưa dám đoạn tuyệt với ban lãnh đạo cấp cao.

Hai bên cứ như lũ côn trùng hút máu, hút máu nhau để xem bên nào chết trước."

Hắn lại hỏi Giang Mộc, "Liệp Báo thì sao? Họ đã quay về chưa?"

Giang Mộc lắc đầu, "Vẫn chưa. Ngày 9 họ rời đi để đón các nhà khoa học từ Học viện Kỹ thuật quận 1. Bây giờ đã là ngày 18, chắc họ đang trên đường về."

Lăng Thần luôn cảm thấy có chút bất an, nhưng cũng không nói gì, chuyển chủ đề.

Buổi tối, Lăng Thần thật sự không muốn như kẻ vô dụng nằm trên giường bệnh, liền dẫn Diệp Tiêu đi dạo bên ngoài.

Trong căn cứ tạm thời có rất nhiều cây cối, không biết là hoa gì đang nở, trong gió đêm còn có hương thơm thoang thoảng. Nơi họ đi rất xa, không có đèn đường, phía trước và phía sau đều không có người. Lăng Thần đi được một lúc, ánh mắt dán chặt vào một cái cây to thân dày, chân đổi hướng.

Diệp Tiêu không để ý tới, xoay người đi theo.

Cành cây to rậm rạp lá, tán cây to đến nỗi ngay cả ánh trăng phía trên cũng không thể chiếu xuống được. Diệp Tiêu có khả năng nhìn ban đêm rất tốt, bước từng bước rất ổn định. Bỗng nhiên, Lăng Thần dừng lại, duỗi tay ôm lấy eo Diệp Tiêu, kéo người về phía thây cây. Sợ cảm giác thô ráp của thân cây không thoải mái, hắn còn dùng tay đặt sau lưng Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu không hiểu sao mà miệng đắng lưỡi khô, trong bóng đêm nhìn chằm chằm đường nét không rõ trên gương mặt Lăng Thần, "...... Anh muốn hôn em sao?"

Tiếng cười khẽ của Lăng Thần rất rõ ràng trong im lặng chỉ có tiếng gió: "Ừ, tôi muốn hôn em."

Ngay khi âm cuối cùng tan biến trong gió, Lăng Thần đã hôn cậu. Bàn tay thô ráp rộng lớn của hắn bảo vệ đầu Diệp Tiêu, tay còn lại theo sau lưng luồn vào trong quần áo, xoa bóp eo Diệp Tiêu rất chậm rãi và tinh tế, chỉ trong chốc lát, hơi thở của Diệp Tiêu đã trở nên dồn dập.

Hai người dán sát nhau đến mức có thể cảm nhận rõ ràng những phản ứng tinh tế của nhau. Lăng Thần tăng cường độ hôn, nhốt người vào giữa thân cây và mình, tự do di chuyển. Hơi thở của hai người chuyển từ thiêu đốt sang bỏng rát, như đang đốt cháy không khí.

Đầu óc Diệp Tiêu hỗn loạn, thân thể yếu ớt, cậu vô thức ôm lấy cổ Lăng Thần, cọ sát cơ thể mình vào người hắn, gần như theo bản năng. Loại ma sát này khiến người ta nóng nảy, nụ hôn của Lăng Thần trở nên cực kỳ hung hãn, sức lực càng ngày càng tăng, khiến đầu Diệp Tiêu bị đẩy ra sau, âm thanh môi và lưỡi khuấy động trong mơ hồ, khàn khàn.

Lúc này, cả hai người đều nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía xa.

Lăng Thần móc ngón tay vào trong cạp quần Diệp Tiêu, ghé sát bên tai cậu, "Shh, chúng ta yên lặng thôi nhé." Hắn an ủi hôn khóe môi Diệp Tiêu, cảm giác Diệp Tiêu đang vô thức cọ mình liền dùng tay nhẹ nhàng vỗ mông Diệp Tiêu, "Ngoan, cứ cọ anh đi, anh sẽ thỏa mãn em."

Ở phía bên kia, hai người mới đến bắt đầu tranh cãi sau khi chắc chắn rằng không có ai xung quanh.

"Thạch Đầu, con mẹ nó mày nói rõ ràng cho tao nghe xem chuyện tọa độ là như thế nào?" Là một giọng nam, tuổi không lớn lắm, hắn là sốt ruột nên cố ý thấp giọng, nhưng nghe vẫn sắc bén.

"Mày đang nói tọa độ nào? Sao tao không biết?" Người nói lời này chắc là người tên Thạch Đầu, giọng nói hơi khàn, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng có thể dễ dàng nghe thấy sự hoảng sợ không thể che giấu.

Người trẻ tuổi kia nóng nảy, "Tao thấy rồi! Lúc kết thúc huấn luyện mày đã lặng lẽ gửi tọa đồ cho người khác, là tọa độ của chỗ này!"

Lăng Thần vẫn hôn hôn khóe môi và cằm Diệp Tiêu, nhận ra Diệp Tiêu rất thích mình sờ eo cậu, động tác tay không dừng.

Thạch Đầu tức giận, "Mày đổ oan cho tao!"

Người trẻ tuổi kia tạm dừng trong chốc lát, "Chuyện này tao sẽ báo cho Ngô đội, nếu điều tra ra đúng thật là tao đổ oan cho mày, tao sẽ nói xin lỗi với mày, quỳ xuống cũng được. Nhưng nếu không phải tao đổ oan mày, thì Thạch Đầu, mày chính là thẳng phản bội."

Nói xong, tiếng giày giẫm lên cỏ vang lên, chứng tỏ cậu ta có lẽ đang chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên bắt được một tia chuyển động đặc biệt, Lăng Thần hành động như tia chớp, con dao găm cắm trên thắt lưng ném ra ngoài, đánh chính xác vào cổ tay Thạch Đầu một tiếng "bốp". Cùng lúc đó, khẩu súng có gắn ống giảm thanh trên tay Thạch Đầu cũng rơi xuống cỏ.

Một phút sau, Lăng Thần nắm chặt tay Diệp Tiêu, chĩa khẩu súng hắn nhặt được dưới đất vào đầu Thạch Đầu, lười biếng hỏi: "Biết tao không?"

Ánh mắt Thạch Đầu lóe lên, thận trọng gật đầu.

Lăng Thần lại nhìn sang một bên, "Đồng chí này cho tôi biết thân phận của cậu đi?"

"Báo cáo chỉ huy Lăng, số hiệu te985527, Trương Thành, thánh viên đội dự bị Du Long!"

Lăng Thần gật đầu, Giang Mộc lúc trước đã nói, Du Long Liệp Báo cũng đội dự bị đều có không ít thành viên mới, "Nói cho tôi biết tình huống cụ thể."

Trương Thành rất căng thẳng khi đối mặt với Lăng Thần, nướt nước miếng bốn lần mới dám nói, "Tôi...... Chiều nay lúc kết thúc huấn luyện về ký túc xá thì thấy Thạch Đầu quay lưng về phía cửa không biết đang làm gì nên muốn dọa cậu ta. Ai ngờ lúc tôi vỗ vai cậu ta hai cái thì cậu ta sợ đến mức làm rớt đồ trong tay, tôi lơ đãng nhìn lướt qua nhìn nhận ra trên đó là mấy con số."

Cậu ta sờ gáy mình, "Cũng chỉ là mấy con số nên tôi cũng không để ý nhiều, chỉ là cảm thấy vẻ mặt lúc đó của cậu ta trông có chút kì lạ. Sau đó lúc đi ăn cơm tôi nghĩ nghĩ thì thấy có chỗ không đúng, mấy con số kia trông rất quen mắt nên tôi đi tra thử xem, nhận ra đó là tọa độ chính xác của căn cứ tạm thời." Cậu ta hơi hạ giọng, "Nhưng do tôi không tin nên mới gọi cậu ta ra để hỏi cho rõ ràng."

Lăng Thần đã hiểu, cúi đầu, "Đến lượt mày, tao hỏi một câu, mày đáp một câu."

"Câu hỏi thứ nhất, điểm tọa độ được gửi đến quân khu hay Thánh Tài?"

"...... Thánh Tài."

"Sao mày liên lạc được với Thánh Tài?"

Thạch Đầu không nói gì.

Khí tức của Lăng Thần đột nhiên trở nên sắc bén, hắn dùng chân đi bốt quân sự đá vào bắp chân của Thạch Đầu, mũi giày được trang bị một tấm thép, hắn lại dùng hết sức đá một cái "bốp", chắc chắn rằng xương bắp chân đã bị gãy do cú đá.

Thạch Đầu đau đến mức la lên, trán toát ra mồ hôi lạnh, gã liên tục hít hà, sợ hãi nhìn Lăng Thần, "Lúc tôi đi theo Giảm tướng quân ra ngoài thì người của Thánh...... Thánh Tài tới tìm tôi."

Giọng nói của gã run rẩy, cả người cũng run rẩy, "Nhưng trước đó bọn họ không hề liên lạc tôi. Chỉ...... Ngày hôm qua, đột nhiên liên hệ, nói tôi cung cấp điểm tọa độ cụ thể của căn cứ." Nói xong, gã giống như sắp suy sụp, "Tôi thật sự chỉ cung cấp điểm tọa độ thôi! Chưa từng làm cái gì khác! Đừng giết tôi, đừng giết tôi mà!"

"Chỉ cung cấp tọa độ điểm thôi à?" Tiếng của Lăng Thần giống như phủ một lớp băng, "Thời gian tấn công."

"...... Chắc là lúc trời hửng sáng, bọn họ...... Hình như bọn họ đã ở gần đây rồi."

Lăng Thần không nói nữa, bóp cò súng và bắn chết gã.

Trương Thành nhìn Thạch Đầu biến mất trước mặt mình, trong lòng nghĩ mà sợ —— nếu không phải vừa lúc có Lăng Thần ở đây thì người chết chính là cậu ta. Khi trời vừa sáng Thánh Tài tấn công chỗ này thì những người đồng chí cùng nhau huấn luyện, các nhà nghiên cứu và nhà khoa học đều sẽ chết hết.

Lau mặt, Trương Thành cố gắng để mình thật bình tĩnh, nhìn Diệp Tiêu cầm trường đao lạnh lùng đứng bên cạnh rồi lại quay sang nhìn Lăng Thần, "Chỉ huy Lăng, bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Còn Thạch Đầu nữa ạ, không...... Không thẩm vấn sao?". Web đọc 𝐧ha𝐧h 𝒕ại ~ 𝖳𝘳 ùm𝖳𝘳𝓾yệ𝐧.𝚟𝐧 ~

"Chẳng có gì để thẩm vấn, cậu ta chỉ có một đường dây liên lạc với Thánh Tài, thẩm vấn cũng chẳng tra ra được gì, giữ lại còn dễ xảy ra chuyện."

Lăng Thần ném súng cho Trương Thành, khí thế hung hãn sắc bén, hắn mở máy liên lạc, "Các vị, mười phút sau mở họp, lại có một trận cần đánh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.