Lần Trọng Sinh Thứ Ba

Chương 31




[Tôi có chút nhớ đội trưởng.]

Edit: Kally

Beta: Phong

"Xin chào." Diệp Tiêu học theo Lăng Thần, thả lỏng dựa vào thân cây, nghĩ hồi thì bổ sung, "Noah, đã lâu không gặp."

Âm thanh máy móc điện tử nghiêm túc phát ra tiếng cười, "Ha ha ha, đã lâu không gặp."

Diệp Tiêu thành thật tỏ vẻ, "Noah, cậu đừng cười như vậy, tiếng cười dị quá.".

Âm thanh máy móc điện tử biến mất trong chốc lát, bỗng nhiên, tiếng cười khẽ của Lăng Thần vang lên bên tai Diệp Tiêu. Cậu đột nhiên mở mắt ra và nhìn xung quanh, chỉ thấy khoảng không gian yên tĩnh, không có một ai.

Diệp Tiêu thất vọng nhắm mắt lại lần nữa, kéo chiếc áo khoác to rộng mặc trên người mình lên.

Noah: "Xin lỗi, tôi tưởng cậu thích giọng cười này lắm chứ, dường như cậu rất buồn? Các số liệu trong cơ thể cậu đang dao động, bao gồm huyết áp, nhịp tim, tận suất hơi thở."

Diệp Tiêu ôm đầu gối, cuộn tròn người, mãi lâu sau mới nhỏ giọng trả lời, "Ừ, tôi hơi nhớ đội trưởng."

Noah: "Xin lỗi, tôi không hiểu."

Diệp Tiêu lắc đầu, "Không sao." Cậu hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc, "Noah, nhiệm vụ tiếp theo là gì?"

Thời gian và địa điểm cho mỗi lần sống lại là hoàn toàn khác nhau, Noah sẽ cho cậu biết điểm hẹn ngay từ đầu. Chỉ sau khi đến điểm hẹn này, cậu mới có thể thiết lập một cuộc đối thoại với Noah và biết được nội dung nhiệm vụ cụ thể.

Âm thanh máy móc điện tử của Noah lần nữa vang lên, "Diệp Tiêu, mở mắt ra."

Diệp Tiêu theo lời mở mắt ra, phát hiện trước mặt mình có một quả cầu ánh sáng màu xám bạc lơ lửng, rất nhỏ, cậu vừa nhìn đã nhận ra, cậu hơi bất ngờ: "Sao cái này giống lõi trung tâm mà đội trưởng mang đi vậy!"

Noah: "Đây là lõi trung tâm của khu D, thứ mà những người kia mang đi chỉ là bản sao."

Diệp Tiêu không hỏi vì sao Noah lại đưa cho nhóm Lăng Thần bản sao mang về, chỉ đưa tay cầm lấy quả cậu màu xám bạc, hỏi, "Tôi phải làm gì đây?"

Noah: "Tự mình đưa lõi trung tâm này cho Bạch Hoành Vân."

Diệp Tiêu ghi nhớ tên này, "Bạch Hoành Vân là ai?"

Noah:: "Nhà khoa học trưởng của Chi nhánh Dự án Trái đất của Học viện Kỹ thuật, nữ, bốn mươi bảy tuổi, một trong những người sáng tạo của tôi, người đã viết chương trình cốt lõi của tôi và là người phụ nữ đẻ ra Lăng Thần."

Diệp Tiêu ngơ ngẩn, "Mẹ của đội trưởng sao?"

Noah: "Mẹ? Đúng, có thể nói như vậy."

Diệp Tiêu cầm lấy trường đao nhảy xuống cây, vừa đi vừa nói chuyện với Noah, đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại, "Noah, tôi có một câu hỏi, cậu có thể trả lời không?"

Noah không nói được hay không được, chỉ nói: "Cậu hỏi đi."

"Ồ." Diệp Tiêu hỏi, "Bây giờ tôi nên đi hướng nào đây? Tôi lạc đường rồi."

Noah mấy giây sau mới trả lời, "Hướng bốn giờ. Tôi tưởng cậu sẽ hỏi những câu hỏi khác, chẳng hạn như ai muốn giết cậu sau lần trọng sinh thứ hai."

Diệp Tiêu nhớ rõ lúc ấy Noah nhắc nhở cậu ba giây sau sẽ chết bởi một tay bắn tỉa, thế là cả thế giới buộc phải tua lại, sau khi cậu mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên một cái cây, nhanh chóng tìm thấy nhóm Lăng Thần bị bao vây bởi đàn sói xương.

"Cậu cũng đâu nói cho tôi biết." Diệp Tiêu dựa theo hướng Noah chỉ đi về phía trước, đi ngang qua một dóng suối trong veo, cậu ngồi xổm xuống cẩn thận rửa mắt, hỏi trong lòng, "Nhiệm vụ đưa lõi trung tâm thật sự giao cho mẹ đội trưởng có hạn chế thời gian không?"

Noah: "Có, kỳ hạn ba tháng."

Diệp Tiêu tùy ý lau khô nước trên mặt, "Được, tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ."

Quận 1

Mặc trời đã mọc, Phan Vệ ngồi ở ghế phụ, nhìn chiếc xe bọc thép rách nát theo sau qua kính chiếu hậu, giọng điệu có chút khinh thường, "Tổng chỉ huy Cục Hai trong truyền thuyết hóa ra cũng chỉ như vậy thôi."

Nụ cười trên mặt gã khi đối mặt với Lăng Thần đã biến mất, khóe mắt gã hơi cụp xuống, gò má cao, vẻ mặt có chút u ám và hèn hạ.

Trong xe ba người còn lại đều không có đáp lại lời của gã, gã nói thêm mấy câu rồi mới lấy máy liên lạc ra, gửi tin nhắn về trung tâm chỉ huy: "Đã đón mục tiêu nhiệm vụ, đang trên đường trở về."

Lúc này, người lính ngồi trên ghế lái nói: "Xe phía sau đang bật đèn pha."

Đoàn xe dừng lại, vị trí của họ vẫn rất gần với khu D, vô cùng hoang vu, trong bán kính một km không có ai.

Đoàn xe ngừng lại, bọn họ nơi vị trí tới gần khu D, phi thường hoang vắng, phạm vi một km đều sẽ không có người.

Lăng Thần sắc mặt lạnh lùng nhảy ra khỏi xe bọc thép, nói với Phan Vệ đang vội đi tới: "Thiếu tá Phan, vết thương trên người cấp dưới tôi bị rách, cần phải chữa trị ngay lập tức!"

Phan Vệ bị giọng điệu và khí thế muốn giết người của hắn làm cho hoảng sợ, nhanh chóng trả lời: "Có người ở Cục Hai bị thương sao? Cũng may cũng may, trước khi đi trung tâm chỉ huy có yêu cầu tôi dẫn một quân y đến, ở ngay chiếc xe kia!"

Quân y là một thanh niên đeo kính gọng đen, sau khi theo Lăng Thần vào thùng xe, cậu ta mở túi y tế mang theo bên mình ra.

Giang Xán Xán nằm trên ghế, đang r3n rỉ không ngừng, khả năng diễn xuất vô cùng tệ, nhưng vết thương ở chân là thật, có thể bù đắp cho việc thiếu kỹ năng diễn xuất.

Sau khi cởi băng, quân y nhìn kỹ, có chút bối rối, "Vết thương đang hồi phục rất tốt, không có mủ hay vết nứt, vì xương và dây thần kinh không bị tổn thương nên sau khi vết thương lành lại có thể đi lại bình thường."

Lăng Thần nghịch viên kẹo sữa trong tay, cụp mắt xuống, "Khi đang thực hiện nhiệm vụ ở khu D, cậu ấy đã bị một con rắn vòng bạc vua cắn. Nọc độc vẫn chưa được lọc sạch sẽ, sau khi bị thương, cậu ấy trở nên rất nhạy cảm với cơn đau, đau đến mức mỗi đêm không thể ngủ được, có biện pháp nào không?"

Giang Xán Xán nghe xong lời Lăng Thần nói liền bị dọa sợ —— quao quá trời quá đất, mở miệng là bịa cái gì cũng được, không cần phải dừng để suy nghĩ luôn! Gã bắt đầu yên lặng tự hỏi, bọn họ đổi nghề thành lập băng nhóm lừa đảo, bầu Lăng Thần làm đại ca chắc cũng được kha khá.

Quân y cũng bị dọa cho bất ngờ, "Rắn vòng bạc vua? Loại rắn này rất độc, tôi cần thiết bị xét nghiệm máu để kiểm tra phụ trợ." Nói xong, cậu ta đứng dậy, quay người chuẩn bị bước ra ngoài.

Giảm Lan đứng bên cạnh giơ tay vỗ một cái, người nọ hôn mê.

Giang Xán Xán vẫn đang rên la ngắt quãng, thừ dịp nhỏ giọng hỏi, "Sau đó thì sao nữa? Xán gia em phải làm gì nữa đây?"

"Mày cứ kêu tiếp đi." Lăng Thần nhìn về phía Giảm Lan, "Em đi đi."

Giảm Lan gật đầu, đứng ở sau cửa thùng xe, vươn tay đẩy một khe hở, nhoài người ra ngoài, "Thiếu tá Phan, quân y nói phải tiến hành kiểm tra máu, phiền đem dụng cụ đến đây."

Phan Vệ lại nở nụ cười, "Là thiếu tá Giảm Lan sao? Tôi đi kêu người mang đến liền!"

Giảm Lan trên mặt vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, thể hiện rất tốt hình tượng quan tướng thế hệ thứ N, cô khẽ cau mày, tựa hồ có chút thiếu kiên nhẫn: "Ừ, đi nhanh lên."

Không lâu sau, có hai người lính mang theo máy kiểm tra tới. Giảm Lan tránh đường, đợi người mang máy dò lên xe, cô phớt lờ Phan Vệ và đóng cửa thùng xe sau một cái "bụp".

Lúc này, hai người lính đi lên đã bị khống chế, vũ khí lục soát trên người bị vứt sang một bên, bọn họ đang nhìn quân y đang ngồi trong góc, hiển nhiên là bất tỉnh, trong lòng kinh hãi.

Giảm Lan dựa vào cây súng, "Thần ca, tiếp theo nên làm gì đây?"

Lăng Thần nhìn người lính bị Giang Xán Xán khống chế, đứng thẳng thực hiện động tác chào quân đội tiêu chuẩn, trực tiếp nói, "Tôi là tổng chi huy Cục Hai Lăng Thần, cậu có biết tôi không?"

Đối phương chần chờ gật đầu.

Giới thiệu thành công, Lăng Thần ra lệnh cho Giang Xán Xán, "Thả cậu ta ra đi."

Giang Xán Xán nhận lệnh, trực tiếp buông lỏng tay nhưng không né ra, vẫn đứng ở chỗ cũ đề phòng đối phương đột nhiên động thủ.

Lăng Thần ngữ khí bình tĩnh, ra lệnh, "Báo số đi."

"y463871, Trần Ứng Bang." Gã ta nhìn thẳng vào Lăng Thần, "Chỉ huy Lăng, ngài đây là muốn làm gì?"

"Yên tâm, tôi sẽ không làm tổn thương đồng đội mình." Lăng Thần chỉ đứng im một chỗ cũng có một khí chất khiến người khác tin phục, Trần Ứng Bang rõ ràng thoải mái hơn khi nghe thấy điều đó, ngay cả khi không rõ có chuyện gì đang xảy ra nhưng hắn ta vẫn có một sự tín nhiệm với Lăng Thần.

Lăng Thần hỏi, "Cậu đã từng gặp tôi chưa?"

Trần Ứng Bang gật đầu, "Báo cáo chỉ huy Lăng, tôi đã gặp anh rồi. Bốn năm trước, tôi phục vụ trong đối tác chiến đặc biệt Liệp Báo, từng chấp hành chung với anh hai lần."

"Trước kia cậu ở Liệp Báo sao?" Lăng Thần lại hỏi, "Lần này mọi người đi theo một đội nhỏ hay là tán binh (*)?"

(*):散兵 là bộ binh được trang bị nhẹ được triển khai theo đội hình lỏng lẻo, tham gia một cuộc giao tranh nhỏ.

Trần Ứng Bang trầm ngâm trả lời, "Là tán binh, Để giữ bí mật cho nhiệm vụ, cấp trên đã chọn ngẫu nhiên. Tôi và những người trong xe đều không biết nhau."

"Điểm đến là gì?"

Trần Ứng Bang thấy hơi kì lạ, "Điểm đến đương nhiên là trung tâm chỉ huy." Dường như gã ta nhận ra được gì, sắc mặt khẽ biến, bổ sung, "Người ngồi trên xe bán tải quân sự của thiếu ta Phan có lẽ là cấp dưới của anh ta, chưa từng nói gì với chúng tôi. Tám người còn lại là những người như chúng tôi cũng không nói được quá hai câu, nhiệm vụ nhận được chỉ là phối hợp với thiếu tá Phan hộ tống mọi người về trung tâm chỉ huy an toàn."

Lăng Thần tiếp tục nói, "Có tin tôi không?"

Trần Ứng Bang không chút do dự, "Tin!"

Lăng Thần gật đầu, "Được, tôi cần cậu phối hợp một chuyện."

Đợi tới khi Giang Mộc xuống xe cùng Trần Ứng Bang, Giang Xán Xán không nhịn được nhỏ giọng nhiều chuyện với Giảm Lan, "Vãi chưởng, đúng là rửa sạch mắt, trong mắt mấy đám nhóc này Thần ca của chúng ta có quyền uy như vậy sao? Trực tiếp dùng mặt kích động luôn?"

Giảm Lan liếc nhìn gã một cái, "Anh bị mất trí nhớ à? Em nhớ rõ lúc anh mới vào Cục Hai chẳng phải cũng tế Thần ca lên đàn, chỉ ước gì ba bữa một ngày có thể dâng hương cho anh ấy sao?"

Giang Xán Xán xua xua tay, "Cái đó không có tính, lúc đó còn trẻ trâu, mắt bị mù!"

Lăng Thần thính lực tốt, nghe không sót một chữ nào. Hắn nắm chặt viên kẹo trong tay —— quả nhiên vẫn là Bé Con ngoan nhất!

Giang Mộc quay lại rất nhanh, "Đã xong rồi."

Bọn họ lục đục xuống xem phát hiện ngoài trừ Trần Ứng Bang, tất cả mọi người đều đã ngất xỉu. Giang Xán Xán nhảy nhót chạy tới, muốn thể hiện một chút, "Tiểu Mộc, tay em có đau không? Có muốn anh trai xoa tay giúp em không?"

Giang Mộc sờ trán Giang Xán Xán, "Anh bị sốt à?"

Giang Xán Xán: "......"

Bên kia, nhìn thấy Lăng Thần đi lại, Trần Ứng Bang lập tức đứng thẳng, cúi chào, "Chỉ huy Lăng!"

"Làm rất tốt, vật vả rồi." Lăng Thần chào lại, nói, "Lát nữa chúng tôi rời đi, nhiệm vụ của mọi người sẽ là không hoàn thành, cậu có gặp vấn đề nào không?"

Trần Ứng Bang trả lời, "Dạo gần đây trong quân khu rất loạn, chúng tôi đều là tán binh được điều động, trước khi chỉ huy Lăng rời đi thì đánh tôi ngất xỉu là được, cấp trên không có thời gian để ý đến chúng tôi đâu."

Lăng Thần gật đầu: "Được. Trước khi đi chúng tôi sẽ bố trí lại hiện trường. Ở Liệp Báo chắc cậu cũng học được cách phản thẩm vấn rồi đúng chứ? Nếu bị kéo vào phòng thẩm vấn, nhớ đừng để liên quan đến mình."

Lúc trước ở khu D, bọn học đánh cướp không ít nhóm nhỏ của Thành Tài, trong xe còn chất không ít vật tư của bọn họ, chọn lựa một hồi, cầm chút vũ khí ra để bố trí hiện trường, rất nhanh hiện trường "Bị Thánh Tài đánh cướp người " liền hoàn thành.

Lấy dụng cụ ra, xóa sạch dấu vân tay, Lăng Thần đứng trước mặt Trần Ứng Bang chuẩn bị động thủ. Trần Ứng Bang nắm chặt tay, dơ dự hỏi, "Chỉ huy Lăng, quân khu...... Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Lăng Thần không giấu giếm, "Đúng vậy."

Nghe thấy đáp án này, cục đá treo lơ lửng trong lòng Trần Ứng Bang gần nửa tháng cuối cùng cũng rơi xuống đất. Gã ta là binh cũ, trước khi là đội đặc chủng Liệp Báo, khứu giác rất nhạy. Hít sâu một hồi để tâm trạng được bình tĩnh, gã hỏi, "Chỉ huy Lăng, tôi có thể giúp mọi người làm gì nữa không?"

Lăng Thần nói ngắn gọn, "Phối hợp chúng tôi diễn xong màn này, sau đó, nhớ phải sống tốt."

"Bang" một tiếng, gót chân chạm vào nhau, Trần Ứng Bang đặt tay trái lên mép quần, tay phải chống vào đuôi lông mày, "Vâng! Anh phải bảo trọng!"

Sau khi xác nhận Giang Mộc đã sao chép toàn bộ dữ liệu trên xe của Phan Vệ, Lăng Thần dẫn mọi người trở lại xe bọc thép.

Trên xe, Giang Xán Xán hào hứng nói, "Thần ca Thần ca, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?"

"Về nhà anh." Lăng Thần lọt vỏ viên kẹo sữa trong tay ném vào trong miệng mình, vị ngọt nhanh chóng lan tràn trong miệng —— chậc, ngọt quá, đúng là chỉ có Bé Con mới thích ăn.

Có Giang Mộc ở bên, bọn họ lái xe thành công tránh được mọi sự giám sát dọc đường, thẳng đến ngoại ô thành phố A.

Giang Xán Xán kinh ngạc, " Thần ca, gia đình anh không phải ở khu gia đình của Học viện Kỹ thuật sao?"

Lăng Thần nhìn bóng cây đi ngang qua bên ngoài để thỏa mãn trí tò mò: "Trong khuôn viên gia đình có một căn nhà, nhưng bố mẹ anh thấy ồn ào quá nên ra ngoại ô xây một căn nhà nhỏ. Đã nhiều năm rồi họ không ề nhà, anh ở đó có mấy ngày, sau đó đến Cục Hai, đều ở trong khu quân sự, rất ít khi quay lại."

Điều hắn không nói là ở ngoài không ai biết ngôi nhà này là do bố mẹ hắn đứng tên. Bây giờ cha mẹ hắn đã bị xếp vào loại "kẻ đào tẩu", chắc chắn sẽ có người theo dõi ngôi nhà trong khuôn viên gia đình suốt ngày đêm. Vậy nên hắn đoán rằng "nhà" được nhắc đến trong câu "Đã đến giờ tưới hoa ở nhà" là ám chỉ ngôi nhà này.

Khi xe đến nời, Giang Xán Xán nhảy xuống trước, lập tức bị sốc, "Mẹ nó, vãi cả căn nhà nhỏ! Thần ca, Xán gia em thấy giàu quá!"

Cái gọi là nhà nhỏ của Lăng Thần là một căn biệt thự ba tầng lớn có gác xép, sân vườn, bãi cỏ và gara, nhìn rất cao cấp.

Lăng Thần không để ý tới gã, trực tiếp đi tới cửa, kiểm tra tròng mắt cùng dấu vân tay, "Bụp" một tiếng, cửa mở ra.

Sau khi đóng cửa lại, có mấy người đi vào phòng, Lăng Thần hỏi: "Ờ nhà có ai tới không?"

Giang Xán Xán đang muốn hỏi Thần ca đang hỏi ai, thì nghe thấy trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh, "Không có ai khác ở đây kể từ khi cậu chủ rời đi."

Giang Xán Xán sợ tới mức nhảy thẳng lên người Giang Mộc, "Có quỷ!"

Lăng Thần một lời khó nói hết nhìn vẻ mặt tái mét của Giang Xán Xán, "Đây là quản gia thông minh do bố mẹ tôi làm ra, tên là Lăng Nhất."

Hắn mới vừa nói xong, giọng nói của quản gia thông minh lại lần nữa vang lên, "Tôi không phải là quỷ, tôi là Lăng Nhất, xin chào mọi người. Đúng rồi, mém nữa là quên, sau khi cậu chủ nhỏ rời đi, bà chủ có về một lần."

Lăng Thần dừng chân lại, "Mẹ tôi đã từng về?"

"Đúng vậy, bà chủ đến rất vội mà đi cũng rất nhanh, chưa gì đã đi."

Lăng Thần: "Bà ấy có gì muốn nói cho tôi biết không?"

Trí năng quản gia: "Có, đây là ghi âm."

Rất nhanh, trong phòng vang lên một giọng nữ bình tĩnh, "Thần Thần, Thánh Tài đã thâm nhập vào lãnh đạo cấp cao, trung tâm chỉ huy không còn đáng tin cậy nữa. Mẹ và ba con cùng những người đồng nghiệp sẽ chuyển những số liệu quan trọng của Học Viện Kỹ Thuật đi, còn nhanh chóng tìm lõi trung tâm đi tìm mẹ nhé."

Giọng nói biến mất, quản gia thông minh bình luận, "Giọng nói của bà chủ vẫn hay như bình thường."

Lăng Thần không nói tiếp, xoay qua nói với ba người Giang Mộc nói, "Trên lầu có ba phòng tắm, xự lí trong vòng hai mươi phút, làm xong chúng ta trực tiếp xuất phát."

Giảm Lan nghe xong lập tức phòng cái vù lên lầu, vừa chạy vừa kêu, "Mẹ nó, bà đây suốt một tháng rồi không được tắm rửa đàng hoàng!"

Giang Xán Xán nhanh chóng đuổi theo, bóng dáng hai người biến mất.

Lăng Thần quay về phòng ngủ của mình, dùng mười phút tắm xong, thân trên tr@n trụi đi ra, nước theo đường cơ bụng chảy xuống, hắn cũng không để ý, mở tủ đựng đồ trong góc phòng, toàn bộ đồ bên trong đều là vũ khí.

Quản gia thông minh ngạc nhiên kêu lên bằng giọng nói máy móc, "Cậu chủ nhỏ, cậu giấu nhiều vũ khí như vậy chắc chắn sẽ bị bắt!"

Sau đó, nó bắt đầu đọc quy định của pháp luật để nói cho Lăng Thần biết việc cất giấu vũ khí nguy hiểm là nghiêm trọng như thế nào, khi còn nhỏ Lăng Thần đánh nhau, nó sẽ huyên thuyên về "Sự nguy hiểm của thanh thiếu niên đánh nhau là 80%" đọc từ đầu đến cuối đều giống nhau, rất ồn ào.

Lăng Thần theo thói quen ngăn chặn âm thanh ồn ào kia, lục lọi trong đống vũ khí, nhét hết những thứ mình thích vào một chiếc hộp lớn. Đoán rằng Giang Xán Xán và những người khác đã xong, hắn mang chiếc hộp xuống tầng dưới.

Bốn người từ phòng tiện ích bí mật đi xuống tầng hầm, Lăng Thần bật đèn lên, một chiếc xe với con hổ răng kiếm màu đen đã được cải tạo xuất hiện trước mặt bọn họ.

Giang Xán Xán há to miệng, sửng sốt năm giây, sau đó lao tới ôm lấy đầu xe, "Cái gì thế này? A a a, Thần ca, anh là phú nhị đại ngầm có đúng không? Trông cái này mẹ nó đắt vãi? Răng kiếm hổ! Toàn bộ chiếc xe đã được cải tiến, ngay cả lốp xe cũng có khả năng chống đạn! Thùng xe này lớn đến mức năm người có thể nằm cạnh nhau mà không có vấn đề gì!"

Lăng Thần đá cái chân không bị thương của gã, "Được rồi, đừng lắm mồm nữa, lên xe đi."

Xe khởi động, giọng nói của quản gia thông minh đột nhiên vang lên dưới tầng hầm: "Chúc cậu may mắn!"

Lăng Thần cầm tay lái, khóe miệng hơi cong lên tạo thành một nụ cười, "Ừ, nhớ trông nhà cho tốt nhé."

Lúc này, giọng nói của quản gia thông minh đột nhiên thay đổi: "Có kẻ đột nhập! Cảnh báo!"

Vẻ mặt Lăng Thần không thay đổi, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén: "Có bao nhiêu người?"

"Bảy người, sáu người cầm theo vũ khí nóng."

"Người còn lại thì sao?"

Giọng nói của quản gia thông minh có chút bối rối: "Người còn lại, giới tính, nam, trên cổ tay đeo một vật kim loại."

Lăng Thần đã quen với cách miêu tả này, hỏi, "Còng tay sao?"

"Đúng thế, chính là còng tay."

Lăng Thần mở cửa xe, "Đi thôi, giải quyết xong rồi hẵng chạy."

Sau khi mọi người rời khỏi tầng hầm, quản gia thông minh nhỏ giọng nói: "Hình như lại có một người khác đến, trang bị vũ khí lạnh, trường đao."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.