Đó đã ngày thứ năm Hoàng Cảnh Du không nhìn thấy Hứa Ngụy Châu. Hắn hiện tại đang ngồi trong văn phòng tỏa hàn khí ra xung quanh. Hoàng Cảnh Du giương đôi mắt đầy tơ máu nhìn về chiếc bàn bên cạnh, đó chính là bàn làm việc của Ngụy Châu trước khi y rời đi. Hắn từ lúc nào chân mày nhíu chặt, khớp hàm nghiến lại một cái lập tức đống hồ sơ trên bàn bị hất văng xuống sàn nhà. Thư ký đang đứng bên ngoài cửa, chần chừ mãi vẫn không dám bước vào, cho đến khi nghe bên trong "rầm" một tiếng y liền giật bắn mình.
Hoàng tổng mấy ngày nay vô cùng khó chịu, không khí làm việc căng thẳng, ai nấy đều không muốn đụng phải ngọn núi lửa là hắn, nhưng mà công việc bắt buộc bọn họ phải nhiều lần trong ngày tìm hắn báo cáo. Những lúc đó, Hoàng Cảnh Du không chửi mắng thì cũng ném đồ, thực sự bọn họ đều sắp không chịu đựng được nữa. Trợ lý Hứa năm ngày nay đều không đến công ty làm việc, không nhắn tin càng không xin phép. Bên nhân sự mấy ngày trước có gọi hỏi Hoàng Cảnh Du nên xử lý thế nào, thì đều hứng chịu cơn phẫn nộ của hắn. Bọn họ lúc này vô cùng mong mỏi trợ lý Hứa có thể lập tức quay trở về, những khi y có ở đây, Hoàng tổng tâm trạng đều thực sự tốt. Nếu y còn chơi trò mất tích, e là những ngày tháng sau này của bọn họ sẽ vô cùng vất vả.
"Alo."
"Hoàng tổng, chúng tôi đã cật lực tìm kiếm nhưng vẫn chưa có bất kỳ tung tích gì của Hứa Chính Kỳ."
"Tôi cho các anh thêm hai ngày, qua ngày đó không tìm được hắn thì văn phòng các người chuẩn bị đóng cửa đi!"
Hoàng Cảnh Du vừa dứt lời liền đứng bật khỏi ghế ném điện thoại văng vào tường vỡ nát. Hắn chống hai tay bên hông liên tục thở dốc.
"Hứa Chính Kỳ, em vì cái gì mà chơi trò mất tích với tôi? Em chơi đủ chưa?"
Năm ngày trước sau khi đi xem mắt về, hắn đã ghé qua nhà lớn nói chuyện cùng Nhược Lan. Cuộc gặp mặt này chính là nàng một tay sắp xếp, phía nhà gái là ái nữ danh gia vọng tộc, dung mạo đoan chính xinh đẹp lại nổi tiếng tài sắc vẹn toàn. Nhược Lan vô cùng hài lòng nên nhờ mai mối nhanh chóng tiến hành.
Ban đầu Nhược Lan còn tưởng sau lần lộ video đồng tính kia, thì Hoàng Cảnh Du không chịu phối hợp cùng mình. Nhưng cuối cùng hắn lại dễ dàng đồng ý khiến nàng vô cùng hài lòng. Hắn còn nhớ rõ khi đó Nhược Lan gọi mình vào phòng, hai người ngồi đối diện nhau, nàng nâng tách trà lên môi vừa uống vừa nhàn nhạt lên tiếng. Hôm nay nàng mặc một bộ sườn xám cách tân sang trọng, trên cổ đeo chuỗi ngọc trai lấp lánh. Tóc vấn cao lộ ra vầng trán cao ngất. Trên người nàng vô thức tản ra nét quý phái khó nói thành lời.
"Cảnh Du, đàn ông chơi bời bên ngoài một chút không sao, bất quá phải biết mình nên làm cái gì mới đúng."
Nói đến đây, Nhược Lan liền dừng lại nhìn thẳng vào đứa con mà nàng luôn ôm theo kỳ vọng khi mang nó. Nhược Lan còn nhớ rất rõ, áp lực gả vào hào môn nhưng nhiều năm không thể sinh con nối dõi đã làm nàng một năm trời đổ bệnh. Hoàng Thiếu Hoa khi đó cũng không thường xuyên ở nhà, nhiều lời đồn đoán bên ngoài hắn đang cùng một nam nhân qua lại khiến nàng vô cùng đau khổ. Cho đến khi nàng thụ thai Hoàng Cảnh Du, khi đó Nhược Lan mới phần nào an tâm. Tất cả kỳ vọng đều dồn vào đứa con trai này. Chỉ là mong mỏi khi nó được sinh ra có thể giúp nàng bảo toàn được địa vị con dâu trưởng của nhà họ Hoàng.
"Mẹ mấy chục năm trước gả về nhà này, trải qua biết bao sóng gió cũng phải chịu đựng người đàn ông trăng hoa như ba con. Nhưng mà bất quá ông ấy vẫn là chủ nhân của ngôi nhà này, vẫn biết bên ngoài dù có chơi bời bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn còn vợ con chờ đợi ở nhà...Mẹ hận ba con rất nhiều nhưng cũng yêu ông ấy rất nhiều! Thiếu Hoa mấy năm nay vẫn là chỗ dựa vững chắc cho hai mẹ con chúng ta. Nhưng mà thời thế thay đổi, không thể như lúc xưa mà hô phong hoán vũ nữa. Chúng ta đều đã già cả rồi..."
Hoàng Cảnh Du nghe đến đây, phút chốc khóe mắt một trận ê ẩm. Hắn nhìn nhìn mái tóc đã có vài sợi bạc của mẹ mình, đuôi mắt nàng từ lúc nào đã hằn sâu vết chân chim mà không rõ tư vị gì. Hắn đã rời nhà quá lâu để có thể nhìn thấy sự thay đổi trên dung mạo của mẹ mình. Bất giác Hoàng Cảnh Du khàn khàn giọng.
"Mẹ..."
"Ta cũng chỉ có một mình con là con trai. Năm xưa đã phải dùng trăm phương ngàn cách để giữ vững vị trí của mình, con có được địa vị như ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì. Đám tình nhân đê tiện của Thiếu Hoa luôn bám theo ông ấy, khiến mẹ sống trong nơm nớp lo sợ. Nhưng mà cuối cùng thì cái gì của chúng ta vẫn thuộc về chúng ta."
Nói đến đây, bất giác Nhược Lan đôi mắt không tiêu cự, dường như nàng đang chìm đắm vào một hồi ức xa xôi nào đó.
"Nếu năm đó đứa trẻ kia còn sống...nhất định sẽ trở thành mối đe dọa của con. Là họa cũng là phúc!"
Đứa trẻ đó tất nhiên Hoàng Cảnh Du hiểu được chính là Nhược Lan đang nhắc đến Hứa Ngụy Châu. Hắn nghe đến thì tròng mắt bất giác di động, chân mày hơi nhíu lại. Mẹ hắn nói như vậy có nghĩa cái chết của Ngụy Châu là may mắn của bọn họ hay sao?
"Có nhiều việc, xét theo luân thường đạo lý thì là tàn nhẫn, nhưng mà chúng ta là người của hào môn, có những thứ thân bất do kỷ. Mình không hại người người cũng hại mình. Trách là trách ở ả đàn bà đó, nếu gia đình nàng ta không si tâm vọng tưởng thì mẹ cũng không vô tình như vậy! Đứa trẻ đó sinh ra là phải chịu đựng nghiệp chướng mà mẹ nó gây ra."
Hoàng Cảnh Du chớp mắt vài cái, nhớ đến hình ảnh của Hứa Ngụy Châu, bất giác cảm thấy nơi lồng ngực ẩn ẩn đau. Nếu ngày hôm nay y còn sống, phải chăng bọn họ sẽ diễn ra một cảnh long hổ tranh đấu? Biết đâu được, hắn cũng sẽ không từ thủ đoạn mà đối phó cùng với y giống như cách mà mẹ hắn đã làm với Lan Lăng nhiều năm về trước. Con người nếu không phải trải qua cũng sẽ không biết mình nhất định sẽ làm những gì. Người ngoài nhìn vào có thể tùy ý phán xét nhưng mà khi họ đối mặt chắc gì sẽ làm khác đi? Tình cảm không thay đổi, hoàn cảnh không thay đổi, chỉ là lòng người đổi thay mà thôi!
"Thế lực của ba con ở Hoàng thị không còn như xưa. Những người họ hàng kia hiện tại như hổ rình mồi, chỉ cần sảy chân liền bị bọn chúng cắn cho một nhát. Vì vậy, chúng ta cần củng cố thêm thế lực. Ái nữ Đới gia tuy không phải người làm ăn nhưng mà gia đình của nàng ta thì phải. Đới thị xưa nay đứng đầu ngành hàng trang sức cả nước, con trai trưởng nhà đó còn là bộ trưởng bộ tài chính. Chỉ cần liên hôn, con liền như hổ mọc thêm cánh. Sau này muốn chơi thế nào thì kết hôn xong cũng có thể. Đàn ông hay đàn bà mẹ đều không ý kiến, chỉ cần con có tiền và thế, quyền định đoạt sinh mệnh là ở trong tay con!"
Hoàng Cảnh Du vẫn âm trầm nét mặt, những lời này của Nhược Lan trước đây hắn chưa từng nghe nàng nói, nhưng mà lần này hắn hiểu mẹ mình hẳn là đã trải qua không ít tranh đấu mới có thể trở nên tâm cơ như vậy!
"Ta biết con là người thông minh, xưa nay chưa từng làm ta thất vọng, con biết phải làm thế nào chứ?"
Nhược Lan nhìn sâu vào đáy mắt con trai mình làm hắn không khỏi thở dài một cái.
"Dạ con biết!"
Nhược Lan nghe được câu nói này thì mỉm cười một cái, tay nâng tách trà khẽ xoay xoay.
"Được rồi, cũng không còn sớm, con trở về đi. Nhớ dành thời gian để trao đổi tình cảm với con gái người ta!"
"Dạ, mẹ cẩn thận, con đi!"
Hôm đó sau khi rời khỏi nhà lớn, hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Về quá khứ, về mẹ hắn, về mối quan hệ ngoài nóng trong lạnh của hắn và Hoàng Thiếu Hoa, về những chịu đựng mà hắn đã phải vượt qua ngần ấy năm trời để lớn lên, và cuối cùng chính là Hứa Ngụy Châu.
"Nhìn người trong lòng hàng ngày cùng người khác gọi vợ xưng chồng, hoặc xuất hiện trên báo chí, việc đó em làm không được!"
"Từ bỏ cái mình không thể có được, như vậy sẽ không đau khổ, không phải sao?"
Những lời nói này của Ngụy Châu ngày hôm đó hắn còn nhớ rất rõ. Từng câu từng chữ Hoàng Cảnh Du đều khắc ghi trong lòng. Bất quá hắn chưa thể làm như lời y nói. Hai mươi bảy năm hắn đã phải gồng mình lên mà sống, vì sao chứ? Chính là vì để có thể trở thành đứa con hoàn mỹ, trở thành người thừa kế đáng giá của Hoàng thị. Hai mươi mấy năm hắn luôn sắm vai là một kẻ khác, cũng đã từ bỏ rất nhiều thứ mình thích để có được ngày hôm nay.
Hoàng Cảnh Du có yêu Hứa Ngụy Châu không? Có, hắn yêu y! Y cho hắn cảm thấy thế nào là hơi ấm của tình thân, thế nào là được sống thực sự. Nhưng mà yêu nhau đó là việc của riêng hai người. Công khai, việc đó mang được lợi ích gì chứ? Ngoài sự gièm pha của ngoại nhân, ngoài sự chống đối của gia tộc? Hắn dù có kết hôn vẫn sẽ một lòng yêu thương y, sẽ cho y có một cuộc sống tốt. Yêu nhau như thế là đủ, y còn đòi hỏi hắn công khai hay sao?
Hoàng Cảnh Du trước nay rất phong lưu, nhưng sau khi đồng ý cùng Ngụy Châu, thì hắn cũng không qua lại với bất kỳ ai khác. Hắn đã từ bỏ rất nhiều thói quen trước đây cũng vì y, nhưng mà lúc này đứng trước tiền đồ của hắn, y không thể nghĩ cho hắn một chút nào hay sao? Không thể vì hắn mà hy sinh thêm một chút?
Trên đường trở về Mễ Túc, Hoàng Cảnh Du đã nhìn thấy hình ảnh của mình cùng Đới Như Ngọc tràn ngập trên các trang báo mạng. Hắn khẽ nhíu mày suy tư một chút rồi lại nghĩ đến Hứa Ngụy Châu, ngón tay khẽ gõ gõ vào sườn xe.
"Cũng tốt, em có lẽ cần thêm một chút thời gian để thích nghi!"
Phải, đúng như Phùng Nhược Lan từng nói, Hoàng Cảnh Du tuyệt nhiên không thể vì chuyện tình ái nhất thời mà phá bỏ đi tương lai của chính mình. Có những thứ hắn có thể thỏa hiệp cùng Ngụy Châu, nhưng về khoản này thì không thể. Hắn biết y là người cứng rắn, chỉ có điều, trong tình cảnh này nếu muốn vẫn tiếp tục ở bên nhau thì y phải học cách chấp nhận. Ngay từ lúc đồng ý làm tình nhân của hắn thì phải xác định việc sống trong bóng tối. Hào môn chính là một nơi lung linh huyền ảo mà người bên ngoài nhìn thấy đều thèm khát, chỉ có điều những khuất tất bên trong thì có mấy ai thấu hiểu! Bao dưỡng tình nhân bên ngoài khi đã kết hôn cũng không phải là chuyện xa lạ gì, chỉ là nó được khéo léo che đậy mà thôi. Tựa như hai mươi lăm năm về trước, Hoàng Thiếu Hoa cùng Lan Lăng sinh ra Hứa Ngụy Châu nhưng thân phận của y vẫn được giữ kín.
Xe chạy được một đoạn thì Hoàng Cảnh Du đổi ý không về Mễ Túc nữa mà đến quán K bar uống vài ly rượu, đến hơn tám giờ tối mới trở về nhà. Hắn muốn cho Ngụy Châu thêm thời gian để suy nghĩ, hắn biết y là người thông minh, nhất định sẽ biết được những gì mình cần phải làm.
Nhưng mà khi về đến thì trong nhà sớm đã lạnh lẽo, không có dấu hiệu Hứa Ngụy Châu trở về. Hoàng Cảnh Du âm trầm thở ra rồi đến bên sofa ngồi xuống, từ từ tháo caravat vứt xuống đất rồi ngửa đầu lên ghế dưỡng thần. Hắn hôm nay không gấp gáp như lần trước, có lẽ sau khi xác nhận người kia yêu mình và mình là người đàn ông duy nhất của y, thì hắn liền cảm thấy không còn lo lắng như lúc trước nữa. Hắn biết y giận dỗi, có lẽ chỉ đi đâu đó cho khuây khỏa một lúc.
Sau khi tắm rửa xong, Hoàng Cảnh Du nằm lên giường chợp mắt nhưng hắn không tài nào ngủ được dù cơ thể đang rất mệt mỏi. Hắn lăn qua, tay đặt trên chiếc gối Hứa Ngụy Châu nằm. Hoàng Cảnh Du bất giác mở mắt, đưa tay sờ soạng một chút, mũi khẽ hít hà mùi hương quen thuộc của người yêu còn lưu lại. Đêm qua không phải hai người còn rất tốt hay sao? Vì sao y không thể hiểu cho hắn, một chút giận dỗi liền bỏ đi, ít nhất y cũng nên thể hiện chút thái độ ghen tuông nhưng đằng này hoàn toàn không có. Cái gì hắn có thể chiều y riêng việc này thì không được. Trước khi Hứa Ngụy Châu đến thì cuộc đời hắn sớm đã an bày như vậy. Cho dù có y đi chăng nữa thì cũng không thể vì thế mà thay đổi.
"Em vì sao cứ chống đối tôi? Là em háo thắng hay do tôi bạc tình? Nhưng tôi không có bỏ rơi em, tôi vẫn yêu thích em, vì cái gì lại làm mọi chuyện trở nên rắc rối như vậy?"
Đến khuya vẫn không nhìn thấy Hứa Ngụy Châu trở về, Hoàng Cảnh Du liền không giữ được bình tĩnh nữa. Hắn lấy ra điện thoại nhìn nhìn rồi lại đặt lên bàn. Hắn lúc này gọi y chính là thỏa hiệp không phải hay sao? Nếu có một lần hẳn sẽ có thêm nhiều lần nữa. Hoàng Cảnh Du trong quá khứ cũng chưa từng nhượng bộ bất kỳ ai, Hứa Ngụy Châu đã là một ngoại lệ rất lớn. Nhưng mà lần này hắn không thể.
Một lúc lâu sau, trời bên ngoài rì rầm đổ mưa, Hoàng Cảnh Du lại cầm điện thoại lên, nhìn nhìn dãy số trên màn hình cuối cùng quyết định ấn nút gọi. Từng hồi chuông vô nghĩa cứ vang lên bên tai nhưng không nghe thấy Ngụy Châu trả lời. Bất giác bên kia tắt máy, Hoàng Cảnh Du nhíu mày không thể tin nổi Ngụy Châu cư nhiên lại ngắt điện thoại của hắn.
"EM DÁM KHÔNG NGHE?"
Hoàng Cảnh Du gầm lên một tiếng, hắn từ trên giường bước xuống ấn số gọi lần nữa, nhưng mà lúc này bên kia đã tắt máy, hắn không thể liên lạc được với y. Đồng hồ đã điểm mười một giờ đêm, hắn liền chống tay bên hông liên tục gọi, nhưng hàng chục cuộc gọi đi vẫn không có hồi âm. Hoàng Cảnh Du bắt đầu mất khống chế, đèn phòng hắt ánh sáng lên mặt kính cửa sổ phảng phất hình bóng của hắn đang đập nát chiếc ly đặt trên bàn.
Sáng hôm sau Hứa Ngụy Châu cũng không có trở về, Hoàng Cảnh Du lập tức tìm đến Giang thị nhưng y không có ở đó. Sau đó, hắn đành cho thuộc hạ tìm kiếm khắp nơi, thậm chí thuê cả văn phòng thám tử nhưng bất lực, hắn điều tra cả những chuyến bay, những chuyến tàu nội địa hay xe khách đều không có bất kỳ thông tin nào của y. Hứa Ngụy Châu hoàn toàn mất hút vào không khí, tựa như trước nay chưa từng có y xuất hiện.
Sang ngày thứ ba thì hắn bắt đầu hoảng hốt, hắn hủy cuộc hẹn đã định trước với Đới Như Ngọc và nhiều đối tác khác. Hắn không có tâm trạng. Lúc này, Hoàng Cảnh Du mới hiểu được dường như Hứa Ngụy Châu ở trong lòng mình không đơn giản chỉ là chuyện tình cảm nào đó như lời Nhược Lan nói. Cả ngày làm việc đều không có tinh lực, đêm đến lại mất ngủ triền miên, kể cả rượu cũng không làm hắn cảm thấy quên đi hình ảnh người đó.
Hôm nay đến công ty, như cũ Hoàng Cảnh Du không thể nào tập trung giải quyết công việc. Vài người trong Hoàng thị bắt đầu đồn đoán, nhất là những kẻ đối đầu cùng cha con bọn họ, liền thừa nước đục thả câu mà buông lời gièm pha. Sáng nay sau cuộc họp, Hoàng Cảnh Du gặp chú và cô họ ở ngay cửa, bọn họ nhìn nhìn hắn rồi để lại một câu.
"Cảnh Du, có những việc chú không muốn nói, bất quá con như thế này làm sao bọn ta có thể tin tưởng mà giao Hoàng thị để con gánh vác chứ? Con xem con, từ đầu đến cuối đều không tập trung. Còn có...gần đây bọn ta có nghe được con đang cặp kè với đàn ông. Chặc chặc...Cảnh Du à, thứ trò chơi hạ đẳng đó mà con cũng chơi được hay sao? Không phải con gái Đới gia không thích hợp với con chứ? Đới tiểu thư mà nghe chuyện này, có phải sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của con hay không?"
Người này là em họ của Hoàng Thiếu Hoa, tên gọi là Hoàng Sâm, y nắm giữ 30% cổ phần của Hoàng thị, chính là kẻ luôn dòm ngó chiếc ghế chủ tịch của Hoàng Thiếu Hoa từ nhiều năm nay. Hoàng Thiếu Hoa nắm giữa 40% cổ phần, Hoàng Cảnh Du nắm 5%, còn 25% còn lại chia cho cổ đông cùng những người anh em họ khác của hắn. Nhiều năm nay, Hoàng Sâm âm thầm lôi kéo hòng thu mua lại số cổ phần kia, nhưng tiếc là mọi chuyện vẫn chưa diễn ra như mong đợi của y.
Hoàng Cảnh Du nghe những lời miệt thị này của Hoàng Sâm thì mày cũng không thèm nhíu một cái, bất quá ánh mắt của hắn từ lúc nào đã trở nên tàn nhẫn cùng khinh bạc.
"Chú Sâm, cảm ơn chú đã quan tâm. Gần đây vì nhiều hạng mục phải triển khai cùng lúc nên con rất mệt mỏi. Bất quá những cái đó đều nằm trong lòng bàn tay của con, cho nên không phiền chú quan tâm. Tiền hàng tháng vẫn đều đặn chảy vào túi chú, chú còn không cảm thấy vui vẻ hay sao? Còn Hoàng thị con đủ tư cách gánh vác hay không thì nhiều năm nay cũng đã chứng minh được, không phải nhất thời qua lời của chú thì liền thay đổi. Chơi trai hay chơi gái gì đó cũng chỉ là lời đồn nhảm của những kẻ ăn không ngồi rồi, chú không phải dễ dàng tin họ chứ? Còn Đới tiểu thư và con hiện tại rất tốt, không phiền đến chú lo lắng. Giờ con không có nhiều thời gian để nói chuyện, con đi đây!"
Dứt lời, Hoàng Cảnh Du liền rời khỏi, Hoàng Sâm bất giác trừng mắt, ngón tay trỏ chỉ chỉ bóng lưng của hắn.
"Mày..."
Người đi cùng chính là cô họ của Hoàng Cảnh Du gọi là Hoàng Tiểu San. Nàng ở một bên nắm lấy cánh tay y níu lại.
"Anh Sâm, đừng để ý đến nó, chỉ là một thằng ranh con, từ từ dạy dỗ nó, đường dài mới biết ngựa hay. Chúng ta trở về, em mời anh một bữa!"
Hoàng Sâm vẫn không cam tâm nhưng cánh tay từ từ hạ xuống, ánh mắt âm trầm, trong dạ liền nổi bão.
"Hoàng Thiếu Hoa, Hoàng Cảnh Du, hai cha con mày chờ đó đi. Ít ngày nữa tao nắm được Hoàng thị liền đập chết chúng mày!"
Hoàng Cảnh Du lúc này nhớ lại vẻ mặt của Hoàng Sâm mà hết sức bực mình. Hắn xưa nay gặp y đều không trực tiếp nói lời cay nghiệt như vậy, nhưng mà mấy ngày nay vì chuyện của Hứa Ngụy Châu sớm đã muốn tìm người phát tiết, khi không lại chọc hắn làm gì. Hắn đang nhắm mắt dưỡng thần thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.
"Vào đi!"
Thư ký của Hoàng Cảnh Du tiến vào cúi đầu nói với hắn một câu.
"Dạ chủ tịch nói muốn gặp Hoàng tổng!"
Hoàng Cảnh Du bất giác mở ra đôi mắt đỏ ngầu của mình, sau đó thì đứng dậy từ từ rời khỏi phòng bước vào thang máy. Hắn không biết Hoàng Thiếu Hoa gọi mình để làm gì, vì cũng lâu rồi hai cha con bọn họ chưa có dịp nói chuyện riêng như vậy. Công việc đều là trao đổi qua trợ lý của chủ tịch, hoặc gặp nhau tại những buổi họp. Từ sau lần gặp nhau tại nhà lớn cách đây hơn một tháng, thì hiện tại chính là lần giáp mặt riêng tư đầu tiên của bọn họ.
Hoàng Cảnh Du đứng trước cửa phòng hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.
"Vào đi!"
Bên trong truyền đến giọng nói khàn khàn quen thuộc của Hoàng Thiếu Hoa, bất giác làm Hoàng Cảnh Du cảm thấy có một chút ngoài ý muốn. Người này bao nhiêu năm nay chính là nhược điểm chí mạng trong lòng hắn, thật vẫn chưa có cách nào vượt qua.
"Chủ tịch gọi con!"
"Ngồi đi!"
Hoàng Thiếu Hoa đang ngồi trên ghế bành lớn, y vận tây trang màu xám vô cùng lịch lãm, mắt kính ngự trên chiếc mũi cao thẳng tắp không che được ánh mắt tàn khốc, môi mỏng mím lại, tóc hơi dài chảy ngược ra phía sau lộ ra vầng trán cao ngất. Nhìn vóc dáng này thật không ai nghĩ y đã ngoài năm mươi, còn rất trẻ trung. Thời gian dường như chỉ càng làm y trở nên phong độ hơn trong mắt người nhìn.
"Nghe nói mấy ngày trước Lý Ngọc có đến đây, chuyện đó là thế nào?"
"Dạ con đã xử lý xong thưa chủ tịch!"
Lý Ngọc chính là vị hôn thê trước đây của Hoàng Cảnh Du. Tháng trước vừa hủy hôn nhưng nàng ta vì sự cố của gia đình mà chưa thể xuất đầu lộ diện, gần như chỉ trong một đêm cả nhà liền biến mất khỏi C thị. Cho đến khi tin tức Hoàng Cảnh Du xem mắt con gái Đới gia tràn ngập trên báo chí, thì Lý Ngọc tìm cách lén lút trở về đến Hoàng thị mà khóc lóc, thậm chí còn đánh nhau với lễ tân, nhưng vẫn không có cách nhìn thấy Hoàng Cảnh Du. Sau đó thì bị bảo vệ lôi ra ngoài.
Hoàng Cảnh Du từ ngày hủy hôn cũng không liên lạc với nàng ta, Lý Ngọc nhiều lần gọi nhưng hắn không nhận máy. Vì cha nàng liên quan đến vụ án tham nhũng nên Lý Ngọc đành phải rời đi. Hoàng Cảnh Du nắm được nhược điểm này liền hăm dọa để nàng không đến quấy rầy hắn nữa.
Chỉ có điều trước khi Lý Ngọc bị lôi ra ngoài, qua màn hình camera, Hoàng Cảnh Du nhìn thấy nàng bên dưới đại sảnh gào thét, vì bị lôi kéo mà tóc mai tán loạn, trên thân thể mảnh mai còn nhiều vết trầy xước. Hoàng Cảnh Du bất giác nhíu mày, hình ảnh người thiếu nữ xinh đẹp mà lần đầu hắn nhìn thấy liền lướt qua trí nhớ. Như vậy, sợi dây cuối cùng níu kéo kỷ niệm cùng hắn với Hứa Ngụy Châu ở thời trung học đã hoàn toàn chấm dứt. Nhưng mà ngược lại, hắn cũng không có một chút cảm giác khó xử nào. Có phải bởi vì hiện tại hắn đã có Hứa Chính Kỳ rồi hay không? Đã bao lâu rồi hắn không còn mơ về thân ảnh nhỏ nhắn của thiếu niên Hứa Ngụy Châu mười năm về trước nữa? Quả nhiên, thay đổi chính là ở lòng người!
Lý Ngọc vừa bị người lôi đi vừa gào lên trong uẩn ức. Lời nói ngày hôm đó đến bây giờ Hoàng Cảnh Du vẫn còn nhớ rất rõ.
"Hoàng Cảnh Du, tôi theo anh hơn mười năm, đổi lại chỉ là sự phũ phàng của anh. Một câu xin lỗi tử tế anh cũng không thể cho tôi hay sao? Được lắm, anh nhất định sẽ bị báo ứng. Tôi cầu cho sau này, người anh yêu nhất cũng sẽ bỏ rơi anh, cả đời anh cũng đừng hòng có được chân tình. Đến ngày đó, Lý Ngọc tôi nhất định cười thật lớn, anh chờ đi!"
Hoàng Thiếu Hoa nhìn đôi mắt trầm tư của Hoàng Cảnh Du thì khẽ nhíu mày, y cho rằng hắn còn tiếc rẻ Lý Ngọc.
"Trên đời này quyền lực và tiền bạc chính là vạn năng. Chỉ cần cậu nắm giữ thì đàn bà hay đàn ông đều sẵn sàng quỳ rạp dưới chân nghe cậu sai khiến. Cho nên, thứ tình cảm nhỏ nhoi kia cậu cũng không cần thiết phải nhớ đến làm gì. Không có người này thì sẽ có người khác tốt hơn. Khi cậu có trong tay quyền lực, những thứ tốt nhất tự khắc sẽ tìm đến cậu. Hiểu chứ?"
Hoàng Cảnh Du nhìn nhìn Hoàng Thiếu Hoa, ánh mắt hắn từ lúc nào đã trở nên lạnh lẽo. Lời nói này cũng tương tự những thứ Nhược Lan năm ngày trước đã nói cùng hắn. Bất quá, khi đó hắn nghe thấy đều không cảm thấy sai, nhưng hiện tại sau khi Hứa Ngụy Châu không từ mà biệt khiến hắn mới hiểu rằng trong lời nói đó vẫn còn chút lỗ hỏng. Chính là người ta đã quên đi, trái tim vốn dĩ làm từ máu thịt con người, khi cho đi thì cũng như bị cắt bỏ mất một phần sinh mệnh rồi.
"Ba!"
Bỗng dưng Cảnh Du gọi lên một tiếng làm Hoàng Thiếu Hoa đang nhìn hắn cũng khẽ giật mình. Ánh mắt hắn nhìn y lúc này có bao nhiêu bi ai. Bất giác Hoàng Thiếu Hoa nhíu mày một cái.
"Ba có từng thật lòng yêu ai hay chưa? Con đoán là chưa từng. Bởi vì nếu có một ai đó trong lòng, ba nhất định sẽ không nói ra những lời tuyệt tình như vậy!...Mất đi người mình yêu là cảm giác không dễ dàng gì. Dù là quyền lực hay địa vị liệu có lắp đầy khoảng trống mà người đó để lại trong lòng ba hay không?"
Hoàng Thiếu Hoa nghe đến đây bất giác bàn tay nắm ở ghế từ lúc nào khẽ siết chặt, bất quá sự việc quá nhanh nên Hoàng Cảnh Du không thể nắm bắt được suy nghĩ của y lúc này.
"Con người thiếu tiền thì nhất định không thể sống nhưng thiếu tình yêu thì chưa ai chết bao giờ. Hôm nay cậu nói với ta câu này bởi cuộc đời cậu chưa từng trải qua cái gì gọi là phản bội. Một khi cậu bị người mà mình xem là tâm can đâm vào tim một nhát, khi đó cậu mới hiểu cái gì gọi là chết tâm. Tình cảm không thể đi với cậu đến hết đời, vậy thì dùng tiền bạc lấp đầy đi. Cậu còn quá trẻ, những thứ ta nói có thể hôm nay cậu không hiểu được, nhưng mà sau này nhất định sẽ cảm ơn ta!"
Hoàng Cảnh Du nghe xong thì thoáng rũ mi, hắn cũng chưa từng trải qua cái gì gọi là phản bội như trong lời Hoàng Thiếu Hoa vừa nói. Bất quá hắn cảm nhận được lời nói đó có một chút bi ai. Dường như trong quá khứ người hắn gọi là ba cũng từng trải qua cảm giác này.
"Tối mai Đới gia tổ chức buổi tiệc mừng thọ của của chủ nhân gia tộc đó, tất cả những người có danh vọng ở giới chính trường đều sẽ có mặt. Cậu về chuẩn bị một phần quà lớn thay ta đến đó chúc mừng đi!"
"Ba, con không đi được. Ba tìm người khác giúp con!"
Hoàng Thiếu Hoa nghe xong mày liền nhíu lại, khó tin nhìn người trước mặt mình.
"Không đi được?"
"Hôn sự cùng Đới gia ba cho con một tuần để suy nghĩ. Sau khi thông suốt, con nhất định sẽ có câu trả lời hợp lý nhất cho ba."
"Suy nghĩ? Với địa vị của Đới gia mà cậu còn phải cân nhắc hay sao? Hay trong lòng vốn dĩ đã có con gái nhà khác?"
"Tuần sau con sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho ba!"
Nói xong, Hoàng Cảnh Du đứng dậy định sẽ rời đi nhưng bất giác Hoàng Thiếu Hoa lại lên tiếng.
"Khoan đã! Hôn sự này không thành cũng không sao. Bất quá, ngày mai cứ thay ta đến chào Đới lão gia một tiếng, xem như tạo dựng thêm mối quan hệ làm ăn. Việc hôn nhân người khác có hỏi thì tạm thời giữ yên lặng. Kết hôn việc đó không có cũng không sao, quan trọng chính là vẫn đạt được lợi ích. Người làm ăn đều hiểu rõ đạo lý này, cho nên tuyệt nhiên đừng để mất hòa khí. Chúng ta được lợi khi liên kết với họ nhưng ngược lại họ cũng rất có lợi nếu hợp tác với chúng ta. Cho nên, chúng ta vẫn là ngang cơ với họ. Có những việc không cần quan tâm tiểu tiết!"
Hoàng Cảnh Du nghe xong thì khẽ gật đầu rồi nhanh chóng rời đi. Giữa hắn và Đới Như Ngọc cũng chưa nảy sinh tình cảm gì, bất quá cũng chỉ một lần gặp gỡ nhau. Cho nên đúng như lời Hoàng Thiếu Hoa nói, ngày mai hắn sẽ vẫn đến buổi tiệc kia, còn việc hôn nhân tạm thời không nhắc đến nữa.
------------------
Hứa Ngụy Châu suốt năm ngày nay đều không có rời khỏi nhà. Y tập trung để vết thương trên cơ thể sớm bình phục. Đồng thời nghiên cứu những tư liệu mà Tống Huy vừa thu thập mấy ngày qua. Hiện tại, bọn họ đã tìm một văn phòng thám tử khác. Qua sự việc vừa rồi, Ngụy Châu liền trở nên cảnh giác hơn, y không còn tin tưởng những người mình đã từng hợp tác qua, có rất nhiều thứ khả nghi khiến y không thể nào không cẩn thận.
"Ngụy Châu, kẻ bắt chúng ta vừa rồi rất có thể là Hà Bắc Thiếu."
Tống Huy đang nhìn tư liệu trên màn hình máy tính mà gấp gáp nói một câu. Ngụy Châu nghe xong khẽ nhíu nhíu mày.
"Căn cứ nào mà cậu nghĩ là hắn?"
"Hà Bắc Thiếu này lúc trước em không tra ra được nhiều tư liệu của hắn, kể cả hình ảnh. Trước đây hắn từng ứng cử thị trưởng, nhưng mà vì sao đến cả một tấm ảnh cũng không còn? Phải chăng chính là có người đã cố tình tẩy trắng đi?"
Tống Huy dừng lại một chút rồi ngẩng đầu nhìn Hứa Ngụy Châu.
"Những người chúng ta đang điều tra cũng chỉ có Hà Bắc Thiếu và Hà Bắc Nhu, nhưng mà người này không phải Hà Bắc Nhu. Anh đến đây xem thử!"
Vừa nói, Tống Huy chỉ tay vào màn hình máy tính, trên đó chính là tư liệu của Hà Bắc Nhu mà văn phòng thám tử vừa gửi cho hắn. Ngụy Châu nhìn nhìn liền giật mình.
"Có nét rất giống!"
"Phải. Trong tư liệu này có nói Hà Bắc Nhu có một người anh trai, nhưng mà người đó đã mất từ lúc bọn họ hai mươi hai tuổi. Không tra ra được họ tên người mất. Chỉ có điều gương mặt này thật sự vô cùng giống kẻ đã bắt chúng ta!"
Tống Huy vừa nói vừa mở đoạn video thu được từ camera quay lén của bọn bắt cóc mà Ngụy Châu đã thu được mấy ngày trước. Ngụy Châu nhìn gương mặt kẻ đã bắt mình trên màn hình mà không khỏi trầm tư một lúc.
"Tống Huy, cậu in cái này rồi nhờ văn phòng thám tử lập tức tìm ra thân phận và nơi ở của hắn. Chỉ còn có vài ngày nữa là đến hạn hắn cho tôi, cho nên, tiên hạ thủ di cường, tránh đêm dài lắm mộng!"
"Được. Em lập tức đi ngay!"
Tống Huy đi rồi, Ngụy Châu lại nhìn mớ văn kiện của người tình nghi là Hà Bắc Thiếu đưa cho mấy ngày trước. Y giở ra xem lần nữa, đó chính là văn kiện xác nhận nhượng lại 5% cổ phần mà Hoàng Cảnh Du đang nắm trong tay cho một người có tên là Hoàng Sâm.
"Là nội bộ nhà họ Hoàng tranh đấu hay là có kẻ nhân cơ hội này trục lợi, thừa nước đục thả câu?"
Ngụy Châu đang suy nghĩ, bất giác ngoài cửa có tiếng chuông gọi. Y liền giật mình một cái, người đến có thể là ai? Hiện tại y chỉ có một mình ở nhà, tâm tư bất giác trở nên bất an. Y liền từ từ bước ra cửa sổ, khẽ vén rèm lên, bên dưới liền hiện ra một gương mặt thập phần quen thuộc. Ngụy Châu liền nhíu mày một cái.
"Là anh?"
----------------
HẾT CHƯƠNG 22