Tần Dục kéo mạnh Lục Giác vào phòng vệ sinh, ầm một tiếng đóng cửa lại, thế giới này chỉ còn lại mình hắn và Lục Giác.
“Tần, Tần Dục?” Lục Giác khẩn trương mà nuốt một ngụm nước bọt.
Tần Dục nhìn cậu chăm chú trong chốc lát, trong lòng càng ngày càng cảm thấy nóng nảy, nhưng lý trí nói cho hắn biết, lúc này mà hắn hôn xuống một cái kết quả chỉ đẩy Lục Giác ra càng xa mà thôi, hắn ngoại trừ lén lút chiếm một chút tiện nghi của Lục Giác, hắn còn có thể làm gì!
Tần Dục có một loại uất ức trước nay chưa từng có, nên khẩu khí cũng có chút nóng nảy: “Buồn tè!”
“Ồ”. Hàng mi như cánh quạt của Lục Giác hơi run run, cậu xoay người lại, đưa lưng về phía Tần Dục.
Tần Dục nhìn bóng lưng săn sóc của cậu, càng giận không có chỗ phát tiết. Những lúc thế này, hắn hy vọng dường nào tính tình của Lục Giác không phải ngoan như thế, nếu như cậu có thể cố tình câu dẫn hắn, thì hắn cũng không cần phải cố đè nén như thế này.
Lục Giác đợi một hồi lâu, nhưng vẫn không nghe được âm thanh, liền nhỏ giọng hỏi: “Xong chưa?”
“Nước tiểu không ra”. Tần Dục làm bộ kéo khóa quần.
“Tôi biết một bác sĩ, hắn...”
Lục Giác còn chưa nói hết liền bị Tần Dục ấn lên vách tường, trong nháy mắt liền ủ rũ, không nói nữa.
“Nói tiếp đi”. Khí tức ấm ấp của Tần Dục phun lên trên mặt Lục Giác.
Lục Giác nuốt một ngụm nước bọt, dùng thanh âm như muỗi kêu khuyên: “Không được... Không được giấu bệnh sợ thầy”.
Tôi có bệnh hay không cậu còn không rõ sao?! Tần Dục vốn định hô lên một câu như vậy, nhưng hắn biết, nếu nói lời này ra, không biết trong đầu Lục Giác có thể nghĩ đến chuyện gì, chuyện lần trước ở khách sạn đối với Lục Giác mà nói là một vết thương.
Bất đắc dĩ, Tần Dục lớn tiếng nói: “Tôi không có bệnh”.
Trong giọng nói mang theo chút buồn bực và oan ức, không sai, bây giờ Tần Dục cảm thấy mình oan ức muốn chết, thịt ở trước mắt vậy mà hắn không thể ăn no chỉ có liếm liếm thử vài miếng đã không tính, vậy mà còn bị thịt hoài nghi năng lực, quả thực là ¥%*&!
Tần Dục rất hận mà đá đá bồn rửa mặt.
Lục Giác thì lẳng lặng mà nhìn Tần Dục lên cơn.
Khi hai người đang ở trong phòng vệ sinh, màn hình đã bị quét điên cuồng, trong phòng vệ sinh còn truyền đến âm thanh ầm ầm, càng làm cho người xem run sợ, ngay lúc Hải Đạt Đạt vừa muốn hô hoán lên, Tần Dục đã lôi Lục Giác đi ra, sau đó hướng máy quay khoát tay áo một cái, nói.
“Không có chuyện gì”.
Sau đó mọi người suy đoán, đại khái chính là ba việc gấp của con người đi, khúc nhạc dạo này rất nhanh liền đi qua.
Cuối cùng, gian mật thất thứ hai lấy việc Tần Dục và Lục Giác ăn xong kẹo sôcôla mỹ vị mà kết thúc. Sau khi Tần Dục thông qua hai gian mật thất, cũng phần nào hiểu được quy luật ở trong này, nên tốc độ vượt qua gian mật thứ ba rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, Tần Dục và Lục Giác trở thành đội đầu tiên thoát ra ngoài, họ tổng cộng bỏ ra thời gian ba ngày để thoát khỏi mật thất. Khi hai người vừa ra tới thì đã được Hải Đạt Đạt nhiệt liệt hoan nghênh.
“Chúc mừng hai vị, chúc mừng chúc mừng”. Hải Đạt Đạt vô cùng nhiệt tình.
Tần Dục cười giỡn nói: “Lời chúc mừng này của anh, giống như đang chúc mừng chúng tôi kết hôn”.
“...” Đây là lần đầu Hải Đạt Đạt gặp nghệ sĩ cao tay hơn mình, mình đào hố toàn mình tự nhảy! Tên này đúng là cướp công việc chủ trì của hắn.
Hải Đạt Đạt lệ rơi đầy mặt nhìn thẻ nhỏ trong tay, nói: “Căn cứ theo thống kê trong bốn ngày nay, hai vị là đội được theo dõi nhiều nhất, được ủng hộ cao nhất, có thể thấy nhân khí của hai vị quả nhiên danh xứng với thực! Không biết Tần Dục có gì muốn nói hay không?”
Hải Đạt Đạt đưa micro cho Tần Dục, bình thường vào những lúc này các nghệ sĩ đều sẽ nói mấy lời cảm ơn các loại, nhưng Tần Dục tất nhiên không giống với người thường.
Tần Dục hài lòng gật gật đầu, cười đến tự tin, thản nhiên nói: “Đương nhiên là danh xứng với thực”. Tần Dục rất không biết xấu hổ, nhưng fan của hắn lại biểu thị bọn họ yêu thích chính là bộ dáng không biết xấu hổ hả hê này của Tần Dục.
Chỉ vậy? Liền chỉ có vậy? Trong lòng Hải Đạt Đạt như có một màn đạt bay qua, sau đó khóc không ra nước mắt chuyển micro qua Lục Giác, mong đợi Lục Giác có thể nói thêm mấy câu khách sáo, quả nhiên Lục Giác không phụ kỳ vọng của hắn.
“Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, cũng cảm ơn tổ chương trình đã làm việc vất vả, đương nhiên tôi càng muốn cảm ơn Tần Dục đã chăm sóc tôi trong suốt thời gian ở mật thất, lần tham gia này tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ”. Lục Giác cười nhìn Tần Dục, sau đó hướng máy quay nói: “Trước mắt hai chúng tôi chỉ có thể tính là tạm thời dẫn trước, hi vọng trong những vòng tiếp theo chúng tôi cũng có thể may mắn như vậy”.
Hải Đạt Đạt thầm khen Lục Giác một tiếng, đây mới là câu trả lời tiêu chuẩn khi được phỏng vấn a, còn thái độ của Tần đại thiếu gia căn bản là không thể hợp với lẽ thường!
Tần Dục quơ quơ dây khóa giữa tay hai người, nói: “Tôi nói nha, huynh đệ đồng lòng, kỳ lợi đoạn kim”. Tần Dục vừa dứt lời, nhân viên ở bên cạnh đã tiến lên giúp hai người họ mở khóa.
Hải Đạt Đạt cầm dây khóa nói: “Xem ra sợi dây khóa này đã mang đến sức mạnh cho hai vị”.
“Không sai, cho nên hãy cho tôi cái này để làm kỷ niệm đi”. Tần Dục cầm sợi dây khóa màu đỏ trong tay Hải Đạt Đạt, bỏ vào trong túi.
Hải Đạt Đạt đương nhiên sẽ không để ý một sợi dây khóa nho nhỏ như vậy, nhưng Tần đại thiếu gia ngài đường hoàng lấy đạo cụ của người ta như thế có được hay không!
Phỏng vấn kế tiếp, Tần Dục và Lục Giác hết sức phối hợp, tiết lộ, phùn tào, trêu chọc, đều phối hợp lẫn nhau, khiến việc phỏng vấn của Hải Đạt Đạt hết sức thuận lợi.
Rời khỏi máy quay, Hải Đạt Đạt như biến thành người khác, trầm ổn hơn không ít, hắn thấy Tần Dục, cười nói: “Tần thiếu cùng tưởng tượng của tôi hoàn toàn khác nhau”.
“Có phải càng yêu tôi hơn không”. Tần Dục nhíu mày.
Hải Đạt Đạt cười ra tiếng: “Vâng, tôi cũng là fan của cậu, trong tổ chương trình của chùng ta có rất nhiều người đều là fan của cậu”. Mấy ngày nay, mặc dù Tần Dục vẫn ở trong mật thất, nhưng phụ tá của hắn Triệu Tân mỗi ngày đều ân cần tặng đồ uống cho nhân viên, tuy chỉ là món đồ nhỏ, nhưng cũng là một phần tâm ý, thêm vào việc nhờ có Tần Dục can thiệp, mới có thể dễ dàng giải quyết mối phiền toái Cam Điềm Điềm, bây giờ em gái chương trình không biết có bao nhiêu cảm kích đối với Tần Dục, không ít lần đối chiến với mấy anti-fan của Tần Dục trên mạng.
Kỳ thực Tần Dục không có thay đổi, hắn vẫn rất kiêu ngạo như cũ, nhưng kiêu ngạo của hắn là ở trong xương.
Hải Đạt Đạt lại nhìn Lục Giác đứng bên cạnh Tần Dục một chút, nếu như Tần Dục là ánh mặt trời, không ai có thể lơ là ánh sáng trên người hắn, thì Lục Giác là ánh trăng, luôn yên lặng nhưng lại rất ôn nhu, Hải Đạt Đạt cảm thấy khi hai người này đứng chung một chỗ ngược lại lại có một loại cảm giác hòa hợp đến kỳ diệu.
“Lục Giác cũng nỗ lực lên, mẹ tôi rất yêu thích cậu, ở lại một chút ký tên cho tôi đi”.
“Không thành vấn đề, cảm ơn Hải ca cổ vũ”.
Sau khi Hải Đạt Đạt quay người rời đi, Lưu Kiến Chương, Triệu Tân cùng trợ lý của Lục Giác cùng đi lại đây.
“Tần ca, Lục ca”.
Lưu Kiến Chương lộ ra nụ cười thân thiện, hỏi thăm một chút: “Tần thiếu, đa tạ ngài đã chăm sóc Tiểu Giác của chúng tôi”.
Lưu Kiến Chương là người quản lý của Lục Giác, mặc dù không tính là cao siêu, nhưng khả năng làm việc và làm người cũng giống như cân nặng 150 cân của hắn, rất nặng rất vững vàng.
Lục Giác ở trong vòng giải trí này thuộc về loại thích hợp với mọi hoàn cảnh, hợp tác với người quản lý như Lưu Kiến Chương ngược lại lại thích hợp.
Lưu Kiến Chương nói chuyện phiếm với Tần Dục vài câu, liền mang theo Lục Giác rời đi.
Tần Dục nhìn phương hướng Lục Giác rời đi mà xuất thần, Lục Giác đi được mấy bước còn quay đầu lại ngốc hề hề phất phất tay với Tần Dục, như một thằng bé con, làm Tần Dục không nhịn được cười.
Triệu Tân thẳng đến khi Lục Giác biến mất ở trong tầm mắt, mới lên tiếng nói: “Tần ca, công ty có việc gấp nên gọi Thẩm ca về rồi”.
Thẩm Diệu Dương đi đâu, Tần Dục không thèm để ý, nhưng mà đi vội như vậy, thì lại làm cho hắn rất lưu ý.
“Có chuyện gì?”
Triệu Tân nhìn quanh một chút, mới thấp giọng nói bên tai Tần Dục: “Em chỉ biết là vì Phó Nhã, những chuyện khác thì không rõ ràng, còn có bốn ngày nay, Phó Nhã vẫn luôn lợi dụng danh tiếng của anh, em đã sửa lại các tin tức có liên quan gửi vào hộp mail của Tần ca”.
Tần Dục vỗ vỗ vai Triệu Tân, tán thưởng nói: “Rất tốt”.
Trên mặt Triệu Tân lộ ra thần sắc cao hứng.
“Cậu một chút cũng không hiếu kỳ sao?” Ánh mắt Tần Dục khó lường hỏi.
Triệu Tân đã phát hiện khoảng thời gian này Tần Dục và Thẩm Diệu Dương không bình thường, nhưng hắn chưa bao giờ hỏi, hắn chỉ biết rõ mình đến tột cùng là làm việc cho ai, nếu đã là Tần Dục, vậy thì Tần Dục sai hắn làm cái gì hắn chỉ cần làm cái đó, không cần phải biết lý do.
Triệu Tân lắc đầu một cái, biểu tình nghiêm túc nói: “Biết quá nhiều sẽ bị diệt khẩu, trong phim không phải đều diễn như thế hay sao!”
Tần Dục bị ngôn từ chính nghĩa của hắn chọc cho cười cười.
“Tần ca, nếu không có chuyện gì khác, vậy em đi lấy mấy món ăn hôm nay đã đặt”.
“Ừm”. Cam Điềm Điềm mất đi người phụ tá như Triệu Tân chính là tổn thất của cô ta.
Tần Dục ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, hai chân bắt chéo, như một vị vương tử tao nhã.
Phó Nhã là bạn gái tin đồn mà Thẩm Diệu Dương và Tần Phương Vĩ an bài cho Tần Dục, sinh ra trong một gia đình bình thường, thành tích xuất sắc, tốt nghiệp trường học danh tiếng, cô dịu dàng hiền thục cùng Tần Dục diễn chuyện tình lọ lem phiên bản hiện đại, khiến cho không ít fan cảm động, cp Tần Phó cũng là cp hàng đầu trong giới giải trí.
Tần Dục trước giờ chỉ thích đàn ông nên lúc trước đã từ chối chuyện này, vẫn là Thẩm Diệu Dương thuyết phục hắn, làm cho hắn phối hợp, kết quả một nghệ sĩ mới như Phó Nhã nhờ hấp thụ ánh sáng của hắn mới một bước trở thành tiểu hoa đán nổi tiếng.
Hiện tại Tần Dục đã hiểu rõ, scandal này thứ nhất là để ép khô giá trị của hắn lăng xê cho Phó Nhã, thứ hai nếu như lúc trước chuyện tình một đêm giữa hắn và Lục Giác bị lộ ra, vậy hắn liền bị phát hiện là gay, hơn nữa còn là một tên gay đi lừa gạt tình cảm của người khác, chuyện này đối với fan nữ mà nói tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Thực sự là lòng dạ độc ác. Tần Dục vuốt ve ngón tay, thần sắc thoáng trở nên lạnh lùng.
Phó Nhã không phải là nghệ sĩ do Thẩm Diệu Dương phụ trách, lần này lại bị gọi về khẩn cấp như vậy, nhất định là Phó Nhã đã gây ra chuyện lớn gì cần có người thu thập gấp.
Trong hơn ba tháng qua, Phó Nhã cũng không ít lần bỏ đá xuống giếng đối với chuyện của Tần Dục, mặc dù cô ta chưa công khai nói Tần Dục bắt cá nhiều tay, nhưng ở trên weibo cô ta vẫn thường đăng những tin mình bị tổn thương này nọ, ném đá giấu tay trên weibo, khiến fan hữu tâm sửa sang lại rồi cho ra kết luận chính là: Tra nam Tần Dục bắt cá nhiều tay, làm Phó Nhã si tình cả người đều bị tổn thương, thậm chí muốn ra nước ngoài giải sầu.
Chuyện bắt cá nhiều tay này cũng là tội do bọn họ gán lên người Tần Dục, với Tần Dục mà nói, Phó Nhã Tần Phương Vĩ và Thẩm Diệu Dương đều là cá mè một lứa.
Tần Dục gõ gõ ngón tay, bấm điện thoại gọi cho thám tử tư, hắn cần điều tra Phó Nhã một chút, nếu như cô ta đúng là đơn thuần vô hại như truyền thông vẫn đưa tin, thì cũng sẽ không đạp lên hắn để đi lên như thế.
Sau khi Tần Dục đem tất cả mọi chuyện đều an bài thỏa đáng, liền lên mạng xem hướng phát triển gần đây của dư luận.
“Xin hỏi vị trí bên cạnh có người ngồi hay không?”