Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 261: Nhị lão thỉnh giáo




- Chuyện thứ hai, đó chính là tông chủ sai ta đem tới một ít đan dược để tạ tội về chuyện đến chậm trễ. Trong đây, mỗi bình có đến mười hai viên Ngưng Khí Đan, hẳn mọi người cũng đã rõ công dụng của chúng rồi chứ! 

Diệp Huyền lấy từ túi trữ vật ra ba bình đan dược, nhếch miệng cười nhạt, đưa cho hai đệ tử mình đem xuống dưới đưa cho họ, đám người Trần Thiên Hàn đơn nhiên cũng không đá động tới, mà mỉm cười nói: 

- Ha ha, vậy bọn ta xin đa tạ tông chủ rồi! 

- Đúng rồi, con gái của ta ở trong đó vẫn khỏe chứ? 

Đổng Thanh Phong giả vờ hỏi, đánh phủ đầu đám người Lưu Vân Tông này trước, phòng hờ có sơ hở xuất hiện, làm như vậy thì ít bị nghi ngờ hơn. 

Diệp Huyền liền chau mày, thầm suy nghĩ “nhìn thái độ có lẽ là con cháu của họ không có về đây, nhưng ta cũng không chắc lắm!”, sau đó cũng nhanh nhạy trả lời: 

- À...à thì ra là chuyện này à, con gái của ngươi ở trong tông môn rất tốt, hiện tại nàng đang tu luyện để chuẩn bị đột phá Bạo Khí Cảnh, nên không cần lo lắng! 

- Ha ha, thì ra là vậy, vậy thì phải nhờ các vị chiếu cố hơn nữa rồi! 

Đổng Thanh Phong nghe vậy thì cười lớn làm hai nhà Vương Trần cũng cười theo, bọn họ cười chính là cười vào mặt của Lưu Vân Tông còn người của Lưu Vân Tông thì tưởng là họ đang cười vì vui mừng. 

Thấy đám người này vui như vậy, Diệp Huyền cũng cảm thấy có phần đáng tin hơn, sau đó nhanh chóng nói tiếp: 

- Còn một chuyện chắc hẳn các ngươi cũng đã biết rồi, đó chính là cuối năm nay tông môn sẽ tuyển đệ tử ưu tú nhất, các ngươi đã cho người chuẩn bị tốt hết chưa? 

- Ha ha, chuyện lớn như vậy thì đơn nhiên là đã chuẩn bị tốt rồi, chuyện này không cần Diệp Huyền trưởng lão phải lo lắng! 

Vương Mạc cười lớn, giả vờ mình đã chuẩn bị kỹ càng cho đợt tuyển chọn đệ tử lần này, nhìn vẻ mặt bên ngoài làm đám người Lưu Vân Tông tin tới bảy phần mười, nhưng ai ngờ được thật sự bên trong mọi người chả thèm chuẩn bị cái gì cả. 

- Các ngươi đã chuẩn bị như vậy thì tốt, vậy ta cũng cáo từ trước! 

Diệp Huyền không phải chỉ ghé qua ba nhà này mà còn phải đi qua những gia tộc khác, nên cũng không cần tốn nhiều thời gian ở đây làm gì, liền đứng dậy bước khỏi ghế, hai tên đệ tử cũng nhanh nhẹn đi theo phía sau. 

- Cung tiễn Diệp Huyền trưởng lão! 

Ba người họ niềm nở tiễn đến cửa lớn của Trần gia, đợi đến khi đám người Lưu Vân Tông đã đi khuất thì nụ cười trên mặt đã tắt, ba người nhìn nhau cười cười sau đó đi vào bên trong bàn chuyện tiếp. 

... 

Tại phòng Tiểu Vũ. 

- Mới đây mà đã nghèo rớt mồng tơi rồi sao? 

Khi hắn lấy hết tiền của mình ra ngoài mới biết mình đã nghèo rồi, trong túi còn không đến hai ức kim tệ, nhưng hắn đang cần chính là hoàn thành xây dựng càng nhanh càng tốt. 

Mà muốn xây dựng càng nhanh thì cần phải tìm nhiều người, như vậy thì tiền cũng sẽ tăng lên rất nhiều, bất quá, đối với hắn thì kim tệ chỉ là một vật ngoài thân, không đáng trân quý, nên cũng không lo sợ sẽ tiếc nuối như bao người khác. 

- Có rồi! Ta sẽ đem đan dược của mình đem bán đấu giá, còn lại nếu không đủ thì chắc ta sẽ mượn của gia gia một ít. 

Vuốt cằm ngồi suy tư, hồi lâu sau gã cũng quyết định đem một ít đan dược đi bán đấu giá, nếu như không đủ thì hắn sẽ luyện ra mấy khỏa đan dược cao cấp đem bán, như vậy mới nhanh chóng có thêm tiền mà xoay xở. 

Cốc cốc! 

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, thần thức quét ngang liền thấy nhị lão đang đứng bên ngoài, nhìn thần sắc hai người có vẻ như đang chờ mong thứ gì đó, thấy vậy hắn liền đứng dậy đi ra mở cửa. 

- Tiểu Vũ, bọn ta có chuyện muốn nhờ đến ngươi một chút!

Khi vừa mở cửa, Vu Lão liền lên tiếng trước, nghe vậy hắn cũng có chút ngạc nhiên, không biết nhị lão định nhờ mình chuyện gì, bất quá nếu chuyện đó nằm trong khả năng của mình thì gã sẽ giúp. 

Tiểu Vũ mỉm cười, hỏi: 

- Nhị lão có chuyện gì cứ nói, nếu như ta đây giúp được thì sẽ giúp, không cần phải lo lắng. 

- Ài...là chuyện cách thức luyện đan của ngươi, nó có phải là sư phụ ngươi dạy cho ngươi không? Bọn ta muốn đến đó thỉnh giáo một chút! 

Huyền Lão chen chân vào, bây giờ đã gặp được người xưng là sư phụ của hắn thì hẳn là người này đã dạy hắn luyện đan chi thuật đi, nếu không thì chẳng lẽ cao nhân đó là người khác nữa sao. 

Mà tự nhiên đi sang hỏi sư phụ hắn như vậy thì có vẻ không hay cho lắm, tốt nhất cứ lấy Tiểu Vũ làm trung gian giữa hai bên là tốt nhất. 

- Chuyện này...thật ra cũng không giấu gì nhị lão, thuật luyện đan này không phải là sư phụ ta dạy cho, mà là do thê tử ta truyền cho, nếu muốn học cũng được, ta sẽ qua đó thử hỏi nàng một tiếng! 

Tiểu Vũ gãi đầu, lần trước hắn hứa là mình sẽ giúp hai lão gặp được cao nhân chỉ hắn luyện đan, nhưng lần này quá nhiều chuyện bận rộn làm gã quên mất. 

- Hả! Thê tử ngươi chính là người dạy ngươi luyện đan...chuyện này...chuyện này... 

Vu Lão nghe vậy thì lắp bắp, không tin vào tai mình mới vừa nghe thấy, sự thật này khó mà tin quá đi, nếu như người kia là một người trăm tuổi thì còn nghe được, theo lý thì phải là vị tiên sinh kia mới đúng chứ, tại sao lại là nữ tử xin đẹp kia? 

- Ha ha, hai lão đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, đến đó thử rồi mới biết vàng thau thế nào! (vàng thau thế nào, ý nói là thật giả thế nào, thau -> đồng) 

Tiểu Vũ cười lớn khi có người thấy vợ mình trẻ mà cho rằng nàng không biết gì nhiều về thuật luyện đan, gã cũng không nói nhiều mà dùng hành động để chứng minh là cách tốt nhất. 

- Vậy phải xem tạo hóa của hai người rồi! 

Tiểu Vũ đi trước dẫn đường, hai lão tuy một bụng đầy nghi hoặc nhưng cũng đi theo phía sau, ba người đến trước tiểu viện của Cơ Nguyệt, hắn vừa mở cửa đi vào thì thấy vợ mình đang ngồi chơi với Trần Vũ. 

- Hai người muốn thỉnh giáo cách luyện đan của ta sao? 

Tới nơi chưa ai mở miệng câu nào thì nàng đã nói trước, hơn nữa lời nói vô cùng chính xác, đây chính là câu hỏi mà họ muốn hỏi. Tiểu Vũ thì không còn lạ lẫm gì nữa với vợ cùng sư phụ mình, bị bất ngờ kiểu này hoài riết hắn cũng quen. 

Hai người này biết trước thiên cơ nên khó mà qua mặt được, có trách thì trách mình ngu muội thôi. 

Trần Vũ ngồi trên bàn nghe vậy thì cũng không quan tâm lắm, đối với hắn vây giờ cứ ăn chơi thỏa thích đi rồi nữa tính tiếp, tuy nhiên hắn cũng có nghiêng cứu trận pháp cùng pháp thuật một chút. 

Tiểu Vũ nhìn thẳng vào vợ mình, hỏi: 

- Đúng vậy, Vu Lão và Huyền Lão muốn thỉnh giáo và trao đổi về đan đạo chi thuật cùng nàng, không biết nàng có thể chỉ dạy cho họ được không? 

Gã cũng không chắc rằng vợ mình sẽ truyền lại thuật luyện đan này cho hai lão, nên tốt nhất là hỏi như vầy, dù sao thì thuật luyện đan này quá đặc biệt đi, ắc hẳn cũng không thể truyền đi lung tung được. 

- Không sao, nếu hai người họ muốn học thì thiếp sẽ chỉ! 

Trái lại, Cơ Nguyệt mỉm cười thản nhiên nói, đối với nàng thì thuật luyện đan này cũng không phải là quý hiếm gì, với lại nàng cũng không phải là một người ích kỷ. 

- Vậy thật quá tốt rồi! 

Vu Lão cùng Huyền Lão mặt đầy vui mừng, cách thức luyện đan này không phải ai cũng chỉ dạy được, mà người ta đã chịu chỉ thì còn gì bằng. 

Về phần gã thì không phải dạy không được mà là hắn bận quá nhiều chuyện, thân mình còn lo chưa xong nên lấy đâu ra thời gian mà chỉ người khác, cho nên tốt nhất là cứ để nàng ấy dạy đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.