Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 190: Nam Hoang Thành




Phủ thành chủ! 

- Ta đã gửi thư cho triều đình rồi, hi vọng bọn họ sớm có thông báo, xuống đây dẹp loạn! 

Thành chủ, Đổng Thanh Phong nhấp nháp ly trà nói, tuy là vậy nhưng hắn cũng không có hi vọng gì nhiều vào triều đình, phía trên đó quan liêu trong ngoài cấu kết làm loạn với nhau, sợ rằng sẽ không quan tâm đến nơi thấp kém như thế này. 

- Nếu như chúng ta liên hợp cùng với Vương gia để đánh Trương gia, chuyện này không phải không có khả năng, nhưng mà Trần gia tại sao lại theo phe của Trương gia? Bình thường hai nhà đó như nước với lửa không thể hòa hợp mà? 

Đại trưởng lão của Đổng gia, phân tích vấn đề cho mọi người cùng nghe, đây chính là khúc mắc lớn trong vấn đề này. 

- Có lẽ là có ẩn tình gì bên trong, nhưng mà nếu chỉ có hai nhà liên thủ sợ khó mà đánh thắng được Trương gia, huống chi bọn chúng còn thế lực phía sau chống lưng. Mà Lưu Vân Tông lại không có ý định trợ giúp chúng ta, còn nói là đang xem xét tình hình, có phải Lưu Vân Tông đang e sợ thế lực sau lưng của Trương gia mời đến? 

Nhị trưởng lão của Đổng gia bất bình lên tiếng. 

- Đúng vậy, Trần gia đang có vấn đề gì đó rồi, tự nhiên đưa Trần Hạo lên làm tộc trưởng? Mà còn nói chuyện cung kính với Trương gia, ta thấy chắc chắn là có vấn đền bên trong! 

Đại trưởng lão Đổng gia, vuốt râu gật đầu nói. 

- Ta cũng không biết Lưu Vân Tông đang định làm gì, nhưng mà chúng ta hiện đang ở thế bị động, cần chuẩn bị mọi thứ chu toàn, nếu quả thật Lưu Vân Tông không giúp thì chúng ta sẽ liên kết với Vương gia, một trận sống chết với Trương gia! Cùng lúc đó đưa người nhà chạy trốn, nếu như chúng ta thua thì vẫn còn hậu nhân! 

Thành chủ, Đổng Thanh Phong chỉ đành thở dài nói. 

* * * 

Trần gia! 

- Thiếu gia tạm thời đã ổn, cần nghỉ ngơi một thời gian dài mới được, kinh mạch bị tổn thương quá nặng, lục phủ ngũ tạng bị lệch vị trí, đan điền nát bấy, cho thấy người ra tay rất độc ác, nhưng hắn không muốn lấy mạng thiếu gia, mà muốn thiếu gia sống thê thảm như thế đến cuối đời! 

Trần Y Sư khi đã xem xét kỹ lưỡng thương thế, băng bó xong mọi chuyện mới tổng kết lại nói cho mọi người nghe. 

Đan điền bị phế, kinh mạch tổn thương, đây tuyệt đối là chí mạng đối với võ giả bọn họ, về sau sẽ không thể đi trên đường võ tu được nữa. 

- Chúng ta hãy qua nói chuyện với Trương gia, thái thượng trưởng lão ngươi cảm thấy thế nào! 

Tam trưởng lão Trần Long Bá trầm tư nói. 

- Chuyện này tuyệt đối không được, nếu như chúng ta kéo người qua đó, sẽ cho Trương gia một cái cơ, khi đó gia tộc sẽ mất! 

Trần Thiên Hàn nói xong, tất cả mọi người đều yên lặng lâm vào trầm tư suy nghĩ, tìm cách ứng phó tình huống trước mắt này. 

- Bây giờ chỉ còn hi vọng vào Lưu Vân Tông sẽ cứu giúp, đó là cách cuối cùng của chúng ta, ta đã nói chuyện này với hai đại gia tộc còn lại, để cho đám tiểu bối nhờ tông môn giúp đỡ. 

Trần Thiên Hàn nhìn sâu xa thở dài nói, đây chính là cách cuối cùng rồi. 

* * * 

Một người một thú chậm rãi đi đến, Tiểu Vũ không bỏ lỡ thời cơ nào, ngồi trên lưng Tiểu Bạch không ngừng cũng cố lại tu vi của mình, làm cho linh lực trong đan điền của hắn ngày càng tinh thuần! 

Độ tinh thuần của linh lực trong đan điền cũng đồng thời biểu hiện cho cấp độ của người đó, cảnh giới càng cao mức độ tinh thuần của linh lực càng lớn, đồng thời loại bỏ được nhiều tạp chất trong linh lực. 

- Không biết đến ngày nào ta mới có thực lực như lão bà của mình đây! 

Nửa ngày sau, Tiểu Vũ cuối cùng cũng thấy bóng dáng của Nam Hoang Thành hùng vĩ dựng lên, tuy ở nơi hoang vắng nhưng vẫn có thể xây lên tường thành lớn như vậy, không khỏi khiến người khác kinh ngạc. 

Sở dĩ gọi là Nam Hoang Thành là vì nơi này nằm ở phía nam của Vương Triều, nhưng mà hắn từ U Minh Sơn Cốc đi qua đây thì phải đi sang hướng tây mới đến được. 

- Xem ra Nam Hoang Thành này cũng không thua kém gì Nam Lĩnh Thành của ta, thậm chí còn hơn! 

Tiểu Vũ vuốt cằm suy tư nhàn nhạt nói. 

Tiểu Vũ liền phóng xuống người Tiểu Bạch, thu nó lại trong tháp, hắn không muốn có thêm nhiều phiền phức, nên tự mình đi đến. 

- Đứng lại! 

Vừa đi đến trước cổng thành liền có hai tên thị vệ gác cửa chặn lại, khí lực hùng hồ nói. 

- Có chuyện gì? 

Tiểu Vũ khó hiểu hỏi. 

- Muốn vào thành phải bỏ ra mười kim tệ, nếu không...cút! 

Tên thị vệ lớn tiếng nói. 

- Thì ra đây là cách mà bọn chúng có thể nhanh chóng xây được thành lớn như vậy! 

Tiểu Vũ thầm nói, liền lấy trong túi vải ra mười kim tệ vứt cho hai tên thị vệ, nhận được kim tệ hai tên thị vệ liền không làm khó dễ, tránh sang một bên để hắn đi vào trong thành. 

Vào trong thành Tiểu Vũ đầu tiên là phóng ánh mắt sang đánh giá xung quanh, nhà cửa ở đây mộc lên san sát nhau, khắp nơi người đi lại rất nhiều, võ giả Ngưng Khí Cảnh ở đây không phải là hiếm, hắn thấy đi qua đi lại vài người đều thuộc cảnh giới Ngưng Khí Cảnh cả. 

- Không ngờ nơi này quy mô không những lớn hơn mà võ giả cao thủ xem ra nhiều hơn không ít. 

Tiểu Vũ mỉm cười lẩm bẩm đánh giá Nam Hoang Thành một chút. 

Thu liễm lại khí tức, bây giờ Tiểu Vũ xác thực không khác với người thường là bao, Tiểu Vũ đi vòng vòng xem xét đánh giá một chút sau đó vào một tửu lâu ven đường tên Trung Ngô tửu lâu, tửu lâu này cũng không nhỏ lắm, có hai tầng, mọi người bên trong cũng rất đông. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.