Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 189: Trần Chính Thiên




Nếu một gia tộc vẫn còn tộc nhân tồn tại thì không sao, mười năm vẫn đánh không lại thì hai mươi năm, nếu không được nữa thì để thế hệ sau, lão không tin là không đánh được Trương gia kia. 

Hàn Nguyệt nghe Trần Thiên Hàn nói như vậy, cũng không phản bác lại nữa, đúng như lời Trần Thiên Hàn nói, chỉ cần núi xanh còn đó, sợ không có củi đốt sao! 

- Thái thượng trưởng lão, có chuyện không hay rồi! 

Một tên tộc nhân chạy hối hả vào trong đình viện thông báo, làm Trần Thiên Hàn cùng Hàn Nguyệt không khỏi nhăn mày một cái, bọn họ đang ngồi nói chuyện tự nhiên có người chạy vào hối hả, xem ra là chuyện khá hệ trọng. 

- Không lẽ Trương gia đã bắt đầu xâm lấn rồi sao? 

Trần Thiên Hàn thầm suy đoán trong lòng, nhưng mặt vẫn bình tĩnh hỏi tên tộc nhân. 

- Có chuyện gì mà ngươi lại gấp gáp như vậy? 

- Đại thiếu gia Trần Chính Thiên đã trở về rồi! 

- Ha ha, con trai ta cuối cùng cũng trở về rồi, đây là chuyện tốt, là chuyện tốt! 

Trần Thiên Hàn vui mừng, lúc trước Trần Chính Thiên đi tìm đan dược trị thương cho Tiểu Vũ, về sau không có tin tức, nhưng rốt cuộc bây giờ con hắn cũng đã về. 

Hàn Nguyệt nghe phu quân của mình đã về liền đại hỉ trong lòng, nàng vừa bước một bước thì tộc nhân nói tiếp. 

- Nhưng thiếu gia đã bị thương rất nặng, sợ khó... 

Nói đến đây tên tộc nhân không dám ngước đầu lên nói nữa. 

Trần Thiên Hàn cùng Hàn Nguyệt nghe vậy, sắc mặt đại biến khi nghe nói Trần Chính Thiên bị thương rất nặng, Hàn Nguyệt liền xém đứng không vững. 

Hai người lập tức chạy ra chính sảnh, liền thấy Trần Chính Thiên nằm trên cán, được người mang vào, trên người vết thương chằn chịt, hơi thở rất yếu. 

- Thiên huynh, huynh làm sao vậy, mở mắt ra đi mà! 

Hàn Nguyệt không đứng vững được nữa, liền ngã khụy xuống ôm lấy Trần Chính Thiên, nước mắt nàng không ngừng rơi trên mặt Trần Chính Thiên. 

- Đừng khóc...ta... 

Trần Chính Thiên như cảm nhận được thê tử mình đang ở kế bên, nên cố gắn mở mắt ra, nói được vài câu sau đó liền ngất đi. 

- Thiên huynh... 

- Thiên Nhi... 

Trần Thiên Hàn rống lên, liền truyền chân khí vào trong cơ thể con trai mình, nhưng sắc mặt liền trắng bệch, lão phát hiện đan điền đã bị phá nát toàn bộ, xem như đã trở thành người thường rồi. 

Đan điền bị phá hẳn về sau không còn làm võ giả được nữa, hắn không biết con trai mình có vượt qua đại nạn lần này không. Mà người này ra tay rất độc ác, mà đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? 

- Mau mang vào trong trị thương, nhanh lên, bằng mọi giá cũng phải cứu được! 

Trần Thiên Hàn lớn tiếng nói, mọi người liền ý thức được mức độ nghiêm trọng, không chậm trễ liền mang Trần Chính Thiên vào trong trị thương. Hàn Nguyệt thì luôn đi theo phía sau.

Lúc này hai đại trưởng lão thấy có chuyện cũng đi ra, thấy tình hình trước mặt như vậy, sắc mặt ai nấy đều trở nên ngưng trọng. 

- Nói, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? 

Trần Thiên Hàn nhìn sang tên tộc nhân lạnh lùng hỏi. 

- Lúc nãy có người của chúng ta nhìn thấy thiếu gia bị người của Trương gia đánh trọng thương ở ngoài cổng thành, nên mới nhanh chóng mang người về đây, nếu không e là... 

Nói đến đây tên tộc nhân liền im bật, không dám nói nữa, sợ rằng Thái Thượng trưởng lão giận quá sẽ hóa khùng. 

Trần Thiên Hàn giận tím mặt, chân khí tuông trào, liền đánh sập cái bàn thành bột phấn, hắn không ngờ Trương gia lại ác độc như thế! 

- Trương gia các ngươi thật quá đáng, không ngờ lại âm hiểm như thế! 

Đại trưởng lão Trần Khiếu Thiên siết chặt nắm tay, lạnh lùng nói. 

- Trần gia ta thề chết cũng không đội trời chung với Trương gia! 

Tam trưởng lão Trần Long Bá cũng đồng dạng không chịu được sự kích động lớn tiếng nói. 

- Trước mắt vào trong xem sao! 

Trần Thiên Hàn bình tĩnh lại, không để cho thù hận che mờ lý trí, liền cất bước vào trong xem tình thế con trai mình như thế nào. 

* * * 

Trương gia – Nam Lĩnh Thành! 

- Ha ha, ngươi làm rất tốt, Trương Điệt lát nữa ngươi vào trong nhận ba mươi viên Tụ Khí Đan đi! 

Trương Nộ Lãng cười lớn, khi nghe Trương Điệt kể lại quá trình hành hạ Trần Chính Thiên, lần này hắn xem Trần gia sẽ như thế nào, chỉ cần Trần gia dẫn người qua đây, hắn liền có cớ tiêu diệt Trần gia. 

Còn chuyện ước định kia chỉ là đồ bỏ mà thôi, căn bản bọn họ không quân tâm tới, nhưng cũng không dám làm rầm rộ vì Lưu Vân Tông đã cho người đến điều tra, chuyện này làm hắn cảm thấy không yên. 

- Ha ha, chỉ là chuyện nhỏ, một tên phế vật Bạo Khí Cảnh đỉnh phong mà thôi, không làm khó ta được! 

Trương Điệt cười lớn đi vào phía trong, hắn không cho rằng một Trần gia nhỏ bé kia có thực lực chống lại gia tộc hắn. 

Trương Nộ Lãng vui cùng vui mừng, cho người liên tục qua phá những gia tộc khác, chỉ cần có cớ là có thể thoải mái tiêu diệt một gia tộc rồi. 

Đến lúc đó người của Lưu Vân Tông có bắt bẻ thì cũng có cớ mà nói, đó là do bọn họ khiêu khích trước mà thôi! 

Bây giờ Trương gia có thể xem là đại gia tộc nắm trong tay quyền sinh sát của những gia tộc khác, ngoài thực lực hừng mạnh ra, sau lưng bọn họ còn có Hắc La Tông chống lưng. 

- Chỉ cần sáu tháng nữa thôi, người của Hắc La Tông tới, lúc đó ta sẽ thâu tóm Nam Lĩnh Thành này, còn Lưu Vân Tông, ha ha, chỉ cần nộp lợi ích là được, ta tin bọn họ sẽ không làm khó dễ ta đâu! 

Trương Nộ Lãng giọng âm hiểm, hiện tại chỉ cần cho hắn thời gian thêm sáu tháng nữa thôi, kế hoạch sẽ thành công mỹ mãn! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.