Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 186: Chiến đấu với tâm ma




Vân Kinh Hồng đứng từ xa nhìn thấy một tràng cảnh này không khỏi kinh sợ, nữ tử này chỉ nhẹ nhàng là có thể bắt được Tiểu Vũ đang bị nhập ma kia, chứng tỏ thực lực của nàng có thể nói là rất mạnh. 

- Nữ tử đó là ai mà lại mạnh như vậy, hơn nữa tại sao hai người kia lại đột ngột xuất hiện ở nơi này, nơi này rõ ràng đã bị phong tỏa, không thể xông vào cơ mà? 

Hàng vạn câu hỏi trôi nổi trong đầu nàng, nhưng cảnh tượng trước mắt nó đã phá vỡ thế giới quan của nàng rồi. Mọi người thì cực khổ mới chui vào đến đây nhưng mà hai người kia chỉ nhẹ nhẹ nhàng là đến được, đây là chuyện gì xảy ra? 

Vân Kinh Hồng cũng có phần lo sợ hai người vừa mới xuất hiện này, nhưng vẫn nén lại mà nhìn diễn biến ở phía trước, nàng muốn xem nữ tử kia sẽ giải quyết chuyện này như thế nào. 

- Ngươi cũng rất ngoan cố! 

Cơ Nguyệt nhìn Địa Ma bị nhốt ở bên trong không ngừng cự quậy, nàng chỉ mỉm cười nhẹ, bắt đầu niệm chú ngữ, ma khí ùng ục bị hút vào trong chuỗi ngọc. 

- Ahhh...khônggg.... 

Địa Ma ôm đầu rống giận nhưng không làm được gì, hắn bắt đầu phát tán ma khí trong người ra, làm ma khí phủ kín cả khối lập phuong, nếu từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một màu đen kinh dị. 

* * * 

- Đây là đâu? Ngươi là ai? 

Tiểu Vũ nhìn thấy một không gian xa lạ, nơi đây mọi thứ đều trắng xóa, nhìn phía đối diện mình có một người như không phải người, khuôn mặt dữ tợn, móng vuốt dài, răng nanh, sừng,...mọi thứ đều quỷ dị. 

- Ha ha ha, ta là tâm ma của ngươi, ha ha ha...rốt cuộc hôm nay ta đã chiếm lấy thân xác của ngươi, chỉ cần thôn phệ cả linh hồn của ngươi nữa là mọi chuyện chấm dứt! 

Địa Ma cười lớn nhìn vào Tiểu Vũ đang ngơ ngác phía đối diện. 

- Hừ! Muốn thôn phệ linh hồn ta, không phải chuyện dễ đâu! 

Nhớ lại chuyện lúc trước, hắn biết mình đã tẩu hỏa nhập ma, nhưng không biết thân xác của mình đang làm loạn gì ở bên ngoài rồi, chuyện này làm hắn có phần lo lắng. 

- Xâm chiếm được linh hồn của ngươi, về sau ngươi mãi mãi không còn trên thế gian này nữa mà chỉ có Địa Ma ta, ha ha ha... 

Địa Ma nhất thời hóa thành một bóng đen nhanh chóng nhập vào người Tiểu Vũ, hắn đau đớn ôm đầu, trong đầu liên tục vang lên tiếng cười khặc khặc của Địa Ma kia. 

- Ta chính là ta, không ai có thể thay thế ta, cút ra khỏi người ta! 

Tiểu Vũ giận dữ rống lớn, ngồi xiếp bằng xuống bắt đầu tọa thiền, quyết tâm không cho tâm ma xâm chiếm lấy mình. 

Một khắc trôi qua, Địa Ma bên trong người hắn không ngừng cố gắn thôn phệ linh hồn của hắn, Tiểu Vũ quyết không cho hắn thành công liền liên tục phát ra lực lượng linh hồn cường đại của mình chống đối lại. 

- Ha ha ha...vô dụng thôi! 

Địa Ma bên trong đầu hắn cười âm lãnh, không ngừng cố gắn thôn phệ linh hồn của hắn. 

Một bên đánh một bên thủ, hơn một canh giờ sau, Tiểu Vũ cũng dần trở nên mệt mỏi nhưng ngay tại lúc này hắn như chìm vào một cảnh giới kỳ lạ, cảm thấy mình vô cùng nhẹ nhõm, hắn thấy có một cột sáng từ trên trời chiếu thẳng xuống người mình. 

Phía bên ngoài Trần Vũ đang đứng sau lưng Cơ Nguyệt cũng cảm nhận được cảm giác là lạ này, Bỗng trên mi tâm của hắn cùng phân thân xuất hiện một chữ Thiên (天) màu bạc, lấp lánh hào quang. 

Địa Ma bên trong người hắn không ngừng dãy dụa kêu la thảm thiết. Chưa đầy một phút sau Địa Ma chịu không nổi chạy ra khỏi người Tiểu vũ nhưng liền bị cột sáng từ trên trời đông cứng lại, biến thành một ma băng. 

Ngay tức khắc Tiểu Vũ lấy lại được quyền kiểm soát thân thể mình, ma khí trên người nhanh chóng tán ra hết, Tiểu Vũ nhanh chóng trở lại bình thường mà ấn ký chữ Thiên trên Trần Vũ cùng phân thân cũng biến mất. 

Hắn không có mở mắt ra mà ngồi xếp bằng xuống kết ấn, bắt đầu tu luyện, hắn phát hiện một sức mạnh đang dao động trong người mình nên bắt đầu ngồi xuống luyện hóa. 

- Không sao rồi! 

Cơ Nguyệt mỉm cười, không niệm chú ngữ nữa, nàng bún tay cái “bốc” khối lập phương liền biến mất.

- Xem ra mọi chuyện cũng dần trở nên bình thường rồi! 

- Chúng ta nên giải quyết nàng thoáng một chút! 

Cơ Nguyệt liếc mắt nhìn sang chỗ Vân Kinh Hồng nhàn nhạt nói, khi vừa nói xong liền biến mất khỏi chỗ của Trần Vũ, ngay lập tức xuất hiện tại nơi mà Vân Kinh Hồng đang ẩn nấp. 

- ... 

Vân Kinh Hồng chưa kịp nói hay làm gì đã bị Cơ Nguyệt điểm ngón tay lên mi tâm, sau đó nàng liền ngã xuống bất tỉnh. 

Làm xong Cơ Nguyệt liền xuất hiện bên người Trần Vũ, thấy vậy hắn thắt mắt hỏi: 

- Nàng đã làm gì người ta vậy? 

- Thiếp chỉ xóa đi những ký ức không nên nhớ mà thôi! 

Cơ Nguyệt mỉm cười sau đó cũng tự chui vào trong tháp, Trần Vũ nghe vậy thì cười nhẹ, xem ra thủ đoạn của nàng quả thật không ít, về sau hắn phải học hỏi thêm, đứng nhìn phân thân mình một chút rồi cũng rời đi. 

Trên đỉnh đầu Tiểu Vũ, khói trắng không ngừng bốc lên, nhiệt độ xung quanh cũng tăng lên. 

Một canh giờ trôi qua! 

Hai canh giờ trôi qua! 

... 

Bốn canh giờ trôi qua! 

Cảnh giới hắn không ngừng tăng lên tới Trúc Cơ sơ kỳ, hắn không vội đứng dậy mà ngồi thêm một chút cũng cố tu vi. 

- Tại sao đầu ta đau thế này, chuyện gì đã xảy ra... 

Lúc này Vân Kinh Hồng cũng đã tỉnh lại, nàng ôm đầu than đau một chút, sau đó nhìn qua xung quanh thấy Tiểu Vũ đã rời khỏi Huyết Trì và đang ngồi tu luyện thì nàng cũng ngồi xuống tu luyện theo. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.